Chương 415: Có lẽ ngươi đã đầy đủ kinh nghiệm quét rác rồi
Nàng nhìn về phía Lý Phàm, trong lòng hơi lo lắng, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói:
“Chủ nhân, tiếp theo, trà nghệ của ta nên tăng lên như thế nào?”
Nàng cũng đã chạm đến ranh giới Bất Diệt, cần một sự chỉ bảo.
“Lòng của ngươi vẫn còn chưa yên tĩnh.”
Lý Phàm mỉm cười, hắn tiếp nhận bình trà ở trong tay của Cung Nhã, tùy ý nghiêng ấm trà, rót dòng nước trà nóng bỏng vào trong chén trà màu trắng kia, toàn bộ quá trình đều như nước chảy mây trôi, không hề rơi vãi một giọt nào.
Cuối cùng, nước trà ở trong chén trà ngang bằng với miệng chén, không sai chút nào cả.
“Cơ sở tích lũy của ngươi rất tốt, bây giờ chỉ cần tĩnh tâm.”
“Lòng yên tĩnh tự nhiên thành.”
Hắn chỉ dẫn, lúc trước học trà nghệ hắn cũng tốn không ít thời gian.
Bây giờ Cung Nhã cái gì cũng tốt, thế nhưng trong lúc pha trà vẫn còn một chút nóng nảy.
Cần phải rèn luyện!
Nghe vậy Cung Nhã cũng hiểu ra.
Giờ phút này dường như nàng đã hiểu rõ hoàn toàn.
Hiểu rõ rốt cuộc bản thân đang sai ở nơi nào…
“Cho đến bây giờ, ta vẫn luôn quá cố chấp với cánh cửa kia, quá mức nóng nảy, ngược lại bởi vì vậy mà không tìm được phương pháp nhập môn.”
Nàng xúc động, cảm kích nói:
“Tạ ơn chủ nhân.”
Tâm Ninh cũng vui vẻ nhìn Cung Nhã, nàng biết Cung Nhã đã tìm ra con đường của chính mình.
“Có lẽ ngươi đã đầy đủ kinh nghiệm quét rác rồi.”
Lý Phàm cười, sau đó nhìn về phía Thanh Trần đang quét rác.
Không thể không nói, hắn đóng vai nhân vật lão tăng quét rác vô cùng tốt, tiểu viện thanh tĩnh sạch sẽ không thể nào không nói đến công lao của hắn được.
“Mặc dù ta không hiểu thiền lý, nhưng lại biết nên tiến thêm một bước như thế nào.”
Lý Phàm bỗng nhiên lấy ra một con nhện màu đen.
Con nhện kia có đến tám đầu tám chân.
Không hề nghi ngờ, con nhện này được hắn lấy ra từ trong hệ thống, lúc trước kia vì muốn huấn luyện Lý Phàm quét dọn vệ sinh nên hệ thống đã thả con nhện này ra để gia tăng độ khó cho Lý Phàm.
Con nhện này cũng không có cái gì lợi hại, chỉ đặc biệt chăng rất nhiều mạng nhện.
Mỗi ngày Lý Phàm đều phải quét dọn tất cả mạng nhện ở trong các ngõ ngách.
Sau này Lý Phàm thành công thông qua cửa ải, hệ thống mới thu hồi con nhện này.
Bây giờ đúng lúc này có thể sử dụng để rèn luyện Thanh Trần.
Thế nhưng trong nháy mắt khi con nhện này xuất hiện, trong tiểu viện, tất cả mọi người đều quay sang nhìn, trong mắt lộ ra vẻ chấn kinh đến cực điểm.
“Trời, đây là con nhện gì vậy… Ta có cảm giác như đang đứng trước một con cự thú hồng hoang…”
“Đáng sợ, hung uy cái thế.”
“Thanh Trần sư đệ quá thảm rồi… Về sau phải đối mặt với loại cự thú hồng hoang này hay sao?”
Tất cả mọi người đều chấn kinh.
Ngay cả con chó đen nhỏ đang được Ngô Đại Đức nắm, lúc này cũng nhe răng trợn mắt, trong mắt chó dường như có hơi kiêng kỵ.
Thiên Cẩu cũng phải kiêng kỵ con nhện này?
Vẻ mặt của tất cả mọi người càng phức tạp hơn.
Thế nhưng Thanh Trần nghe thấy vậy chỉ hơi ngơ ngác một chút, trong nháy mắt đều vô cùng vui mừng.
“Sư phụ đang muốn rèn luyện ta.”
“Không hổ là Chân Phật, mỗi một tiếng nói, mỗi một cử động đều là thiền lý chí cao… Hồng trần như mạng nhện, dục vọng như con nhện, giống như không có cách nào nhìn thẳng vào dục vọng ở trong nội tâm, đồng thời vứt bỏ, không có cách nào nhảy ra khỏi vạn trượng hồng trần, mặc dù cả đời muốn tăng lên cũng không có cách nào tiến thêm một bước.”
Hắn cảm thán, lúc này cúi đầu thật sâu nói:
“Đa tạ sư phụ.”
Trong nháy mắt khi hắn gật đầu, con nhện màu đen kia cũng bắt đầu chăng tơ ở trong một cái góc tường.
Thanh Trần vội vàng cầm theo cái chổi đi qua đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Phàm cũng mỉm cười.
“Mấy con cá này được nuôi có hơi mập rồi.”
Sau đó Lý Phàm đi đến bên cạnh hồ nước, nhìn xem đàn cá chép màu vàng kim đang bơi lội, cảm thán nói:
“Đáng tiếc những con cá chép này quá nhiều xương, không ăn được, bằng không thì chắc chắn sẽ không tệ…”
Nghe vậy, Long Tử Hiên thiếu chút nữa nghẹn chết.
Ăn… Ăn những con cá chép này sao?
Sư phụ cũng quá, quá…
Hắn nói không ra lời, chẳng qua chỉ là quan sát mà thôi, thế mà những con cá chép kia dường như lại mới vừa run rẩy một cái…
“Nuôi cá chép lâu như vậy rồi, tiếp theo ngươi có khả năng thử câu cá một chút.”
Lý Phàm vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: “Lúc nào có thể câu được một con cá, ngươi coi như đã đạt được đạo.”
Long Tử Hiên càng hoảng hốt hơn.
Câu cá?
Câu cá ở trong hồ nước này?
“Đại Đức này, vi sư cũng không có gì tặng cho ngươi, quyển sách Hướng dẫn chăn nuôi gia súc này, ngươi cầm lấy để đọc đi.”
Với Ngô Đại Đức, Lý Phàm trực tiếp đưa cho một quyển sách.
Kêu hắn chậm rãi học tập.
Thế nhưng sau khi Ngô Đại Đức cầm quyển sách kia lại giống như đang cầm lấy chí bảo.
Hắn vô cùng vui mừng, bởi vì nội dung ở bên trong đó… Lại chính là đạo ngự thú khống chế hung thú đỉnh cấp của chư thiên?