Chương 434: Mở ra đại trận phá giới.
Giọng nói của sứ giả lạnh lùng: “Nếu như nói dối, thì thành Thánh Vân cũng không cần phải tồn tại nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt của đám người Ngao Vô Song đều lập tức thay đổi, vô cùng khó coi.
“Mở ra đại trận phá giới đi.”
Sứ giả Tiên Thành Huyền Âm lạnh lùng vung tay lên.
Rất nhanh, dưới sự hợp lực của mấy tông môn lớn, lấy ra vô số giới thạch nguyên thủ mới mở ra đại trận phá giới.
…
Lúc này,
Thiên Giới.
Bên trong dãy núi Bạch Hổ, ánh sáng của đại trận Hư Canh bỗng nhiên tối sầm lại, trực tiếp biến mất.
Ngay sau đó, đám người Bạch Tiểu Tình, Bạch Tiếu Phong đang ngồi ở bên trong chủ điện bỗng nhiên mở mắt.
Bọn họ đã quay trở về.
“Chúng ta… Đã trở về.”
Bạch Tiếu Phong có hơi hoảng hốt, dường như vẫn còn không thể tin nổi.
Bạch Tiểu Tình thì đứng dậy, duỗi lưng một cái nói:
“Cha, ta phải quay trở về, nếu như chủ nhân về không nhìn thấy ta thì sẽ lo lắng.”
Nàng mỉm cười ngọt ngào. Bây giờ đã giải quyết xong mọi chuyện, tin tưởng chủ tông Bạch Hổ tuyệt đối sẽ không đơn giản đến tìm một chi mạch này của các nàng để gây phiền phức.
Nghe vậy, Bạch Tiếu Phong có hơi phức tạp nhìn con gái nói:
“Tình Nhi, huyết mạch của con…”
Quá mạnh mẽ, đây chính là huyết mạch mà cường giả thái cổ cũng phải coi trọng.
Hắn ta biết con gái rất mạnh, trước đây đã tiến hóa thành Bạch Hổ thuần huyết, nhưng mà bây giờ xem ra huyết mạch của nữ nhi còn ở bên trên cả Bạch Hổ thuần huyết…
Chuyện này quá đáng sợ.
“Con nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, tuyệt đối không thể đơn giản phô bày sức mạnh huyết thống, nếu không nhất định sẽ bị người ta mơ ước.”
Hắn ta nghiêm túc dặn dò.
“Hì hì, cha, cha cứ yên tâm, ở Thiên Giới không ai có thể khiến cho con bị thương, Bất Diệt Chi Vương cũng không được.”
Nàng kiêu ngạo ưỡn ngực, rất tự tin.
Bất Diệt Chi Vương? Loại tồn tại như thế này, ở trong tiểu viện của nàng ngay cả một cành hoa cũng không thể nào lật nổi.
Nghe vậy, vẻ mặt của Bạch Tiếu Phong càng phức tạp hơn, nếu như là trước kia hắn ta sẽ không tin tưởng.
Nhưng mà bây giờ, nhìn thấy được thành tựu ngày hôm nay của con gái, cùng với cái lông chim có thể phá vỡ được đại trận Hư Canh…
Ít nhất phải là lông chim cấp Tiên Vương.
Điều này chứng tỏ ở phía sau của con gái thực sự có một Bất Diệt Chi Vương…
“Vị tiền bối kia có thể bồi dưỡng con như vậy, con cũng phải cố gắng thật tốt mới được.”
Hắn ta lên tiếng nói: “Con trở về đi…”
Bạch Tiểu Tình gật đầu chuẩn bị rời khỏi.
“Đúng rồi, có phải vị tiền bối kia rất thích mèo đúng hay không? Trong tộc của chúng ta thực sự có thể phái mấy người đi qua đó…”
Lúc này, mặt già của Bạch Tiếu Phong đỏ lên, lên tiếng nói.
…
Dãy núi Thương Ly.
Núi non chập chùng được vẽ bên trong bức tranh.
Lý Phàm dẫn theo Tử Lăng và Nam Phong đến trên một ngọn núi.
Gió mát thổi qua khiến cho tinh thần con người sảng khoái.
“Không sơn tân vũ hậu
Thiên khí vãn lai thu
Minh nguyệt tùng gian chiếu
Thanh tuyền thạch tượng lưu.”
(Bài thơ Sơn cư thu minh của Vương Duy, bản dịch Hải Đà:
Mưa tạnh trời thanh núi hiện ta
Chiều buông thu đến bóng dương tà
Rừng thông trăng tỏ lung linh sáng
Ghềnh đá suối trong chảy lững lờ.)
Lý Phàm hưởng thụ cảnh đẹp, không khỏi khẽ ngâm một bài thơ, vô cùng mãn nguyện.
Hắn tùy ý nằm ở trên một tảng đá lớn, vừa nghe Nam Phong khảy đàn, tâm trạng vui vẻ.
Mà lúc này Tử Lăng đang vẽ tranh, nghe được câu thơ được Lý Phàm ngâm, nàng nhắm mắt cảm ngộ, bỗng nhiên nhấc bút, hạ bút vẽ ra một hình ảnh phong cảnh sinh động.
Nàng đang thử dùng bút để vẽ ra bài thơ mà Lý Phàm đã ngâm.
Bởi vì ở trong bài thơ của Lý Phàm, nàng phát hiện ra thơ chứa họa.
Như vậy, trong tranh cũng có thể cất giấu một bài thơ.
Nàng đang cảm ngộ, đang từng bước chạm đến cảnh giới ở phía trên Đại La Kim Tiên.
Cảnh giới Bất Diệt.
Còn bên cạnh, giai điệu của Nam Phong cũng đột nhiên biến đổi.
Nàng dần dần bước vào một loại cảnh giới, lại muốn thử thiên chương của Đế Tôn Phá Trận Khúc.
Giờ phút này, ở bên trên bầu trời của Huyền Thiên Châu.
Một vết nứt bỗng nhiên xuất hiện.
Một chớp mắt tiếp theo, mấy bóng người liên tiếp xuất hiện ở trong không trung.
Đương nhiên đó chính là sứ giả của Tiên Thành Huyền Âm.
Bên cạnh hắn ta còn có nhóm người Ngao Vô Song.
“Hử?”
Sắc mặt của sứ giả hơi biến đổi, nói:
“Hạ giới này có gì đó kỳ lạ?”
Hắn ta cảm thấy tiên linh khí vô cùng nồng đậm.
Thậm chí không hề thua kém gì Tiên Thành Huyền Âm của bọn hắn.
Điều này sao có thể?
Cần phải biết rằng cho dù là ba Thiên Giới lớn có cường giả cấp bậc Bất Diệt thì hoàn cảnh tu hành vẫn yếu hơn Tiên Vực một chút.
Thế nhưng nơi này…
“Không đúng, dường như thế giới này có một sự thay đổi rất lớn…”
“Khác hoàn toàn so với lần trước đến đây…”
“Thật là một thế giới rộng lớn, căn bản là không có cách nào thăm dò hết biên giới của nó được. Nó, nó đã vượt khỏi phạm vi của Địa Tự Giới rồi?”