Chương 436: Lão phu muốn đích thân đi một chuyến
Lão ta đập bàn một cái.
Ở trên mặt bàn này đang trưng bày mười mấy cây sáo đủ loại.
Đó chính là pháp bảo của lão ta.
“Khởi bẩm trưởng lão Huyền Địch, mấy ngày trước có một tin tức truyền vào bên trong thành, nói rằng ở trong một hạ giới xuất hiện tung tích của Tiên Quân Phá Trận Khúc.”
“Cho nên ta đã phái Tần Trấn đi dò xét.”
“Không ngờ hắn ta lại được người mang về, nhìn vết thương… Có lẽ là do một loại sóng âm đáng sợ nào đó gây thương tích.”
Một người nam nhân trung niên ở bên cạnh đứng ra.
Nghe vậy, vẻ mặt của trưởng lão Huyền Địch ngồi ở vị trí đầu tiên liền tối sầm lại.
Lão ta vung tay lên.
Một tia sáng lập tức rơi vào trên người của sứ giả.
Lão ta cảm nhận trong chớp mắt, lập tức nhíu mày lại.
“Không ngờ thật sự lại bị một tiếng đàn gây ra thương tích.”
Lão ta lên tiếng.
Nghe vậy tất cả mọi người ở bên trong đại điện cũng cảm thấy kinh hãi.
“Vì sao ở bên trong hạ giới lại có Tiên Quân Phá Trận Khúc?”
“Không có khả năng, một mạch này của chúng ta cũng không có chi nhánh ở dưới hạ giới.”
“Chẳng lẽ là phản đồ năm xưa của một mạch này chạy trốn xuống hạ giới?”
Tất cả mọi người đều vô cùng nghi ngờ.
Huyền Địch suy nghĩ một chút, lúc này rót một đạo linh lực vào bên trong cơ thể của Tần Trấn.
Tần Trấn hấp hối lập tức ho khan.
“Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Huyền Địch trầm giọng hỏi.
“Khởi bẩm trưởng lão, ta đi đến thành Thánh Vân, đi xuống hạ giới, thế nhưng lại phát hiện linh khí của hạ giới kia còn nồng đậm hơn cả Tiên Thành Huyền Âm của chúng ta…”
Tần Trấn suy yếu nói ra tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở hạ giới.
Trong đại điện, sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến.
“Trong một trăm vạn hạ giới, ba Thiên Giới lớn là mạnh nhất, thế nhưng ngay cả ba Thiên Giới lớn cũng không thể nào có hoàn cảnh như thế.”
“Chẳng lẽ hạ giới xuất hiện một sự kiện lớn nào đó?”
“Thật là đáng sợ, cách độ cao một tỉ dặm, chỉ nghe một tiếng đàn loáng thoáng mơ hồ thế nhưng đã khiến cho một vị Thái Ất Kim Tiên bị thương đến mức độ này…”
Vẻ mặt của tất cả mọi người vô cùng ngưng trọng.
“Chẳng lẽ ở hạ giới thật sự có một tiếng đàn đáng sợ như thế?”
Huyền Địch suy nghĩ.
Một mạch này của bọn họ từng có một tên phản đồ chạy trốn khỏi tông môn.
Những năm gần đây bọn hắn luôn luôn tìm kiếm tung tích của Tiên Quân Phá Trận Khúc bởi vì muốn nhờ vào đó để tìm tên phản đồ kia.
“Lão phu muốn đích thân đi một chuyến.”
Huyền Địch lập tức đứng dậy, vẻ mặt của lão ta vô cùng ngưng trọng.
Nghe vậy, tất cả mọi người ở trong đại điện cũng đều chấn kinh.
Không ngờ một cái hạ giới nho nhỏ lại kinh động đến một vị Đại La Kim Tiên?
…
Rất nhanh.
Huyền Địch tự mình cùng Ngao Vô Song về thành Thánh Vân.
Lúc tất cả các thế lực của thành Thánh Vân biết có một vị Tiên Tướng lại muốn tự mình xuất mã đều vô cùng chấn động.
Bọn hắn lại mở ra bức tường kết giới một lần nữa.
Sau đó không lâu, Ngao Vô Song và trưởng lão Huyền Địch đã xuất hiện ở bên trong Thiên Giới.
“Một giới này… Hoàn cảnh thực sự quỷ dị…”
Vẻ mặt của Huyền Địch khẽ rung động.
Thậm chí tiên linh khí còn muốn nồng đậm hơn so với Tiên Thành Huyền Âm của bọn hắn.
Phải biết rằng, Tiên Thành Huyền Âm chính là Tiên Thành cấp Bất Diệt, tiếng tăm lừng lẫy ở trong Bắc Tiên Vực, còn nơi này cùng lắm chỉ là một cái hạ giới.
Lãnh thổ của một giới này gần như vượt qua các thế giới lớn ở bên trong Địa Tự Giới, gần như có thể sánh vai với Thiên Giới…”
Lão ta lẩm bẩm nói: “Đi, dẫn ta đi đến nơi mà các ngươi nghe thấy tiếng đàn kia.”
Bọn hắn nhanh chóng đi tới bầu trời của dãy núi Thương Ly.
Mà giờ phút này.
Dưới mặt đất, trên một ngọn núi.
Bức tranh của Tử Lăng đã hoàn thành.
Nàng thở dài một hơi.
Đó là một bức tranh sơn thủy.
Vô cùng tĩnh lặng, tựa như một bài thơ.
“Tử Lăng muội muội, một chân bước vào bên trong Bất Diệt…”
Nam Phong cảm nhận được khí thế của Tử Lăng biến hóa.
Quả nhiên, sư phụ dẫn hai người bọn họ ra ngoài bởi vì muốn hướng dẫn hai người.
Bây giờ nàng cũng đã có thể thành thạo điều khiển âm phù của thiên chương Bất Diệt một cách thành thạo.
Sẽ không tiếp tục bị âm phù này mê hoặc nữa.
“Đi thôi, chúng ta cũng cần phải quay trở về.”
Lý Phàm nằm ở trên một tảng đá lười biếng ngủ một giấc, đứng dậy duỗi lưng một cái, hết sức mãn nguyện.
Những ngày tháng nên trôi qua an nhàn như thế.
Cho dù tu giả cũng chưa chắc đã được tiêu dao tự tại như này.
Lý Phàm không khỏi mỉm cười.
Tử Lăng và Nam Phong cũng đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi.
Nhưng mà đúng vào lúc này, đột nhiên có hai người xuất hiện ở trên ngọn núi.
Một nam nhân trung niên, một lão già tóc bạc trắng.
Trên lưng của lão già còn mang theo một cây sáo.
Đương nhiên đó chính là Huyền Địch và Ngao Vô Song.
Huyền Địch lạnh lùng nhìn lướt qua ba người Lý Phàm.
Lão ta hiểu.