Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 437: Không phải là tên phản đồ năm xưa

Chương 437: Không phải là tên phản đồ năm xưa


Nam tử kia là một phế nhân, không có tác dụng gì cả, trên người không hề có bất kỳ khí tức nào cả.
Mà hai cô gái này lại có khí tức vô cùng phi phàm.
Căn bản không giống như khí tức mà tu giả trong hạ giới có thể có được.
Trong lòng của lão ta nhất thời trở nên nghiêm trọng, lúc này nhìn về phía Nam Phong.
“Không phải là tên phản đồ năm xưa…”
Lão ta nghĩ thầm, chẳng lẽ là đồ đệ của tên phản đồ kia?
Cho dù là ai đều đáng chết cả.
Lúc này lão ta lạnh lùng nói:
“Xin hỏi lúc nãy ai là người đã đánh đàn ở nơi này?”
Nam Phong lạnh nhạt nói:
“Là ta.”
Huyền Địch cười lạnh lùng một tiếng nói:
“Lão phu cũng có tài năng ở trên mặt âm nhạc, có thể mời cô nương đánh một bài, tỷ thí cùng với lão phu một chút, có được không?”
Nói xong, lão ta thản nhiên lấy cây sáo thép xuống, nhẹ nhàng thổi.
Một sóng âm cường đại lập tức thổi về phía ba người Lý Phàm.
Ở bên trong sóng âm này bất ngờ mang theo cả sát ý.
“Quá đáng!”
Họa bút ở trong tay của Tử Lăng vung lên, sóng âm này trực tiếp bị phá tan.
Nam Phong lại ngăn cản Tử Lăng, quay đầu lại nhìn về phía Lý Phàm nói:
“Sư phụ?”
Nàng hỏi.
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Tiếng sáo của lão tiên sinh này cũng không phải là cao thủ, tuy nhiên nếu như ông ta muốn so tài, ngươi hãy làm theo lời ông ta đi.”
Lúc nãy Lý Phàm nghe tiếng sáo, hắn đã hiểu chắc ông lão này chính là một người đã say mê thổi sáo trong nhiều năm.
Nhưng mà đáng tiếc, ngay cả biên giới căn bản của âm luật cũng còn chưa mò được đến.
Nghe vậy, lúc này Nam Phong cởi cây đàn cổ đang vác ở trên lưng xuống, đặt ở trên gối.
“Mời.”
Nam Phong thản nhiên lên tiếng.
Lúc này sáo thép lại được thổi lên một lần nữa.
Tiếng sáo của lão ta giống như cuồng phong, rất có linh tính, hùng hồn thâm trầm, vô cùng có lực.
Tiếng sáo này vừa phát ra, Ngao Vô Song ở bên cạnh lập tức vội vàng lùi về phía sau, cả người của hắn ta đều run rẩy.
Thật là đáng sợ.
Thế nhưng Nam Phong cũng vỗ nhẹ vào cây đàn.
Từng âm phù của tiếng đàn chuyển động.
Trong nháy mắt, sóng âm kinh khủng của lão già liên tục bại lui.
Hít!
Huyền Địch hít vào một hơi khí lạnh.
Tóc bạc của lão ta bay múa, trong nháy mắt sử dụng toàn lực, toàn bộ tu vi Đại La Kim Tiên đều bộc phát ra.
Thế nhưng cũng không hề có tác dụng gì cả.
Sắc mặt của Nam Phong bình tĩnh, đột nhiên đánh ra một âm phù sắc bén.
“A…”
Huyền Địch bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, âm phù này vừa được đánh ra, sáo ngọc của lão ta trực tiếp nổ tung, cả người của lão ta cũng phải lùi lại mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt tái nhợt, cực kỳ khó coi.
Lão ta trọng thương.
“Không… Không có khả năng, thật sự là Tiên Quân Phá Trận Khúc…”
Trên khuôn mặt của lão ta mang theo vẻ hoảng sợ.
Giờ phút này, lão ta không dám dừng lại thêm một chút nào, xoay người bỏ chạy.
Lão ta sợ, sợ đối phương giết người diệt khẩu.
Ngao Vô Song vội vàng chạy trốn theo lão ta.
Mà ở phía sau, Nam Phong chỉ bình tĩnh thu hồi cây đàn lại.
Thậm chí nàng còn chưa đánh đến âm phù ở bên trong chương nhạc Bất Diệt đâu.
“Lão tiên sinh này thật hung dữ.”
Lúc này Lý Phàm cũng mỉm cười.
Khí lực của đối phương thật sự lớn, không ngờ lại có thể bóp nát được cả cây sáo ngọc.
Lần đầu tiên hắn gặp một người hung dữ như vậy.
Chẳng qua, lòng háo thắng của lão tiên sinh này quá lớn, lại có thể bởi vì âm luật của bản thân không bằng Nam Phong mà phun máu ngay tại chỗ, lại còn xoay người chạy đi?
Lòng dạ quá hẹp hòi rồi?
Hắn lắc đầu liền nói ngay:
“Đi thôi.”

Không lâu sau, ba người Lý Phàm cũng đã quay trở về trong tiểu viện.
Vừa trở lại tiểu viện, Tiểu Bạch đã nhảy vào trong lòng của Lý Phàm, thân mật kêu.
“Đói bụng không?”
Lý Phàm nhẹ nhàng vuốt cái bụng của Tiểu Bạch nói:
“Làm cơm tối thôi.”

Mà giờ phút này.
Trên cổng thành Tiên Thành Huyền Âm.
“Ngao Vô Song thành Thánh Vân, thỉnh cầu đi vào trong thành, trưởng lão của quý thành sắp chết.”
Giọng nói của Ngao Vô Song run rẩy, lại vang lên một lần nữa.
Trên tường thành của Tiên Thành Huyền Âm, người thủ thành đều trố mắt.
Lại một người sắp chết?
Hơn nữa còn là trưởng lão?
Rốt cuộc Ngao Vô Song này là một cái tai tinh nào vậy?
Cổng thành vội vàng mở ra.
Lúc trưởng lão Huyền Địch được mang vào bên trong thành, ngay lập tức cả Tiên Thành Huyền Âm chấn động.
Trước đây, chỉ là một Thái Ất Kim Tiên nho nhỏ cho nên căn bản không tạo thành phản ứng nào cả.
Nhưng mà bây giờ… Một Đại La Kim Tiên lại có thể trọng thương gần chết?
Tất cả các Tiên Tướng ở trong thành đều kinh động.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tụ tập ở bên trong chủ điện.
“Đã xảy ra chuyện gì, tại sao Huyền Địch đạo huynh lại bị thương nặng như thế?”
“Không thể tưởng tượng nổi, đây… Nhìn qua thì giống như vết thương do tiếng đàn gây ra?”
“Nghe nói Huyền Địch đạo huynh đi đến một cái hạ giới để điều tra, tại sao lại bị thương nặng quay trở về?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất