Chương 56: Tử cục
* * *
Ngồi trên lưng ngựa, Trần Triệt mở bao quần áo ra.
Trong bao quần áo ngoại trừ có thịt khô và nước thì còn có một bộ nội giáp.
Trong nội giáp có khảm năm khối Liệt Dương thạch, bên ngoài còn treo một đống ám khí.
Thật ra hắn đã luyện Ám khí bách giải đến đại thành từ lâu.
Thế nhưng chế tạo ám khí từ Huyền thiết quá tốn công sức, mãi đến mấy ngày gần đây thì bên tiệm rèn mới chế tạo xong tất cả ám khí.
Cởi áo khoác ra, Trần Triệt mặc nội giáp vào, trong lòng có thêm chút tự tin.
Năm khối Liệt Dương thạch cộng thêm thực lực Luyện Tạng cảnh viên mãn của hắn, dù trong đêm âm khí thịnh nhất hắn cũng không sợ tà ma xâm lấn.
Mặt khác, Phách Sơn chưởng, U Ảnh bộ, Kim Tàm y cũng được hắn tu luyện đến cảnh giới viên mãn.
Công kích, phòng ngự, tốc độ đều không có kẽ hở.
Giờ khắc này, hắn cảm giác trạng thái bản thân đã đạt đến đỉnh phong!
...
Một người một ngựa phóng nhanh trên đường.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nháy mắt đã nửa ngày.
Suốt nửa ngày Trần Triệt không gặp được chút trở ngại nào nhưng lòng hắn không những không dễ chịu mà ngược lại còn nặng nề hơn.
Bởi vì nếu như đoạn đường này không có Nhân Trành...
Vậy có nghĩa là tất cả Nhân Trành đều tụ tập ở Thạch Hỏa thành.
Không có gì bất ngờ xảy thì đêm nay bọn chúng sẽ hành động!
...
"Người đến là ai!"
Chạng vạng tối, Trần Triệt đuổi kịp đội vận chuyển cuối cùng tới Thạch Hỏa thành.
Một tên binh sĩ đi cuối đội nhiên thấy một người một ngựa đuổi tới liền giơ trường thương, cao giọng quát.
"Tại hạ Thạch Hỏa thành Trần Triệt! Có chuyện quan trọng đi tới Thạch Hỏa thành!"
Trần Triệt vừa nói vừa đưa ra tín vật.
Lúc này binh sĩ mới thu hồi trường thương, nhường ra một con đường.
Chờ đi đến đầu đội ngũ, Trần Triệt dừng lại trước mặt tướng quân cưỡi ngựa trắng còn đang thúc giục chúng binh sĩ tăng tốc hành quân.
Thật ra không phải hắn không nghĩ tới chuyện theo nhóm người này cùng đến Thạch Hỏa thành.
Nhưng người trong đội ngũ đều mang bộ dạng kiệt sức, cả ngựa cũng sắp hết hơi nên căn bản không ai có thể giúp đỡ hắn.
Người duy nhất có khả năng chính là vị tướng quân dẫn đầu này.
Tướng quân này khí chất trầm ngưng, thực lực hẳn là cực cường.
Thế nhưng tướng quần quản lý đội ngũ, bảo đảm đội ngũ không loạn, cho nên hắn chỉ có thể tìm kiếm một loại trợ giúp khác.
"Tướng quân, tại hạ là học sinh của Vương tiên sinh, không biết có thể cho ta mượn ngựa dùng hay không!"
Con ngựa hắn đang cưỡi phóng nhanh hơn nửa ngày đã sắp không xong, lúc này hắn nhất định phải đổi một con ngựa tốt.
Lỡ như rơi vào cảnh hiểm trở hắn còn có khả năng nhờ ngựa tốt mà mang theo lão sư chạy trốn.
Con ngựa trắng của tướng quân này hắn đã coi trọng từ lúc gặp trên đường tới châu phủ.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Triệt cùng, ánh mắt chân thành tha thiết, tướng quân không chút do dự mà nhảy xuống ngựa.
"Cho ngươi mượn, nhanh chóng đưa Vương tiên sinh về."
"Đa tạ!"
Trần Triệt chắp tay cảm tạ sau đó trực tiếp nhảy lên lưng ngựa trắng.
Hí!
Con ngựa phát ra một tiếng hí dài rồi mang theo Trần Triệt phóng như bay về hướng Thạch Hỏa thành.
"Lúc đám người này chạy tới Thạch Hỏa thành thì trời cũng đã tối, lão sư có thể chịu nổi sao?"
Lòng Trần Triệt căng chặt.
Đêm mười lăm tháng bảy âm khí rất nặng, cho dù là thành trí có mạch khoáng Liệt Dương thạch đều phải cẩn thận, Thạch Hỏa thành hiện tại chỉ còn mình lão sư chèo chống.
...
Trời dần dần tối.
Không khí cũng dần dần lạnh lẽo.
Một lượng khói đen lớn hội tụ trên bầu trời, tạo thành một đám mây đen to lớn, bao phủ trên Thạch Hỏa thành.
Trong Thạch Hỏa thành còn mấy vạn người đều núp quanh phủ đệ của Vương Kính Minh, không dám động chút nào.
Cùng lúc đó.
Ở phía tây nam cách Thạch Hỏa thành bảy tám dặm có một ngọn núi nhỏ, trên đỉnh núi có ngàn tên Nhân Trành mặc đồ không giống nhau đang nhanh chóng tập kết.
Chuyện đáng nhắc tới chính là phần lớn Nhân Trành này đều có vật cưỡi.
Vật cưỡi do bọn hắn đoạt từ các thương đội hoặc thu mua từ nhiều đường khác nhau, còn có mượn từ các thế lực Nhân Trành khác.
Có thể nói là vì đêm nay, bọn hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Phía trước đám người này có một nam tử khoảng ba chừng ba mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, nham hiểm đang cưỡi trên lưng một con cự lang, ngắm nhìn Thạch Hỏa thành ở xa xa.
Bên cạnh hắn có một đám khói đen lơ lửng, trông cực kỳ quỷ dị.
"Uyển mẫụ... Chỉ còn hai ba vạn người già yếu tàn tật, chỉ sợ không thể giúp ngươi hoá hình."
Nam tử nham nhìn về phía Thạch Hỏa thành, vẻ mặt có chút áy náy.
Nghe hắn nói, khói đen nhộn nhạo một chút, tựa như đang biểu đạt tâm tình gì đó.
Nam tử nham hiểm nhanh chóng an ủi: "Ngươi đừng lo lắng , chờ ta hấp thu tinh khí của đám người này thì ngươi có thể lớn mạnh thêm rất nhiều, đến lúc đó chúng ta rời khỏi nơi này, tìm một nơi có nhiều thức ăn.
Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ thành công hoá hình.
Sau đó chúng ta tìm một chỗ an tĩnh mà sinh hoạt."
Nói đến đây, mặt nam tử nham hiểm đỏ lên.
...
Thời gian trôi qua, dưới tầng mây đen dày đặc, thế giới này như muốn chìm sâu vào hắc ám.
Ở Thạch Hỏa thành xuất hiện một tầng ánh sáng xanh nhàn nhạt bao phủ cả nội thành.
Đúng lúc này, một tên Nhân Trành đột nhiên mở miệng nói: "Đại đương gia, ngài nhìn bên kia!"
Nam tử nham hiểm nhìn theo ánh mắt hắn.
Chỉ thấy ở phía chân trời xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt.
Căn cứ theo bọn hắn quan sát mấy ngày nay thì đó là ánh đuốc của đội ngũ vận chuyển từ châu phủ.
Mặc dù bọn hắn đứng trên đỉnh núi có thể trông thấy những người kia nhưng đám người kia muốn đến nơi đây thì vẫn cần ít nhất là một hai canh giờ.
"Đại đương gia..."
Một đám Nhân Trành đều nóng nảy rục rịch! Vẻ mặt có chút cuồng nhiệt!
Nam tử nham hiểm quay đầu nhìn về phía tầng ánh sáng xanh ở Thạch Hỏa thành, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Rất rõ ràng, Vương Kính Minh ở trung tâm vùng sáng.
Đêm nay chỉ cần giết Vương Kính Minh, tất cả đều phải chết!
Mặc dù bây giờ trong Thạch Hỏa thành còn có tám chín trăm quân trông giữ cùng với một vài võ giả lợi hại từ các gia tộc nhưng có làm sao?
Bản thân Vương Kính Minh chỉ là một lão già bình thường mà thôi!
Vì để giết lão già này, bọn hắn đã chuẩn bị hơn mười ngày!
Trừ cung nỏ vật cưỡi ra, bọn hắn còn chuẩn bị đủ loại lưới độc, độc châm, nước độc thậm chí là khói độc.
Chỉ cần bọn hắn tiến công, đừng nói một đám gà đất chó sành, dù là ngàn quân tinh nhuệ cũng không ngăn được.
Chờ đủ loại tên nỏ độc dược bắn ra, dù bên cạnh Vương Kính Minh có cường giả Tiên Thiên cảnh thủ hộ thì hắn cũng phải chết.
"Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn! Đêm nay Vương Kính Minh phải chết!
Tất cả người trong thành đều phải chết!"
Vẻ mặt nam tử nham hiểm trở nên vô cùng dữ tợn.
Sau khi hít sâu một hơi, hắn đột nhiên quay lại đầu sói về hướng Thạch Hỏa thành rồi khàn giọng quát:
"Tất cả theo ta vào thành! Thẳng đến chỗ Vương Kính Minh!"