Chương 57: Phá cục
* * *
Mắt thấy cửa thành đã gần ngay trước mắt, nam tử nham hiểm cao giọng nhắc nhở: "Tất cả mọi người đều xem chân dung Vương Kính Minh rồi đi?"
"Đã xem!"
Đám Nhân Trành phía sau đồng thanh đáp.
"Tốt! Vào thành!"
Nam tử nham hiểm hét to, cưỡi cự lang xông vào thành trước.
Cùng lúc đó, âm khí càng lúc càng dày đặc, trên bầu trời Thạch Hỏa thành xuất hiện từng đám khói đen.
Khói đen không ngừng va chạm với hạo nhiên chính khí màu xanh bên dưới, muốn đột nhập vào.
Không lâu sau, ánh sáng xanh phía dưới bỗng nhiên rực rỡ hơn, nháy mắt đẩy lùi vô số khói đen, bao phủ trọn cả Thạch Hỏa thành.
"Ta biết ngay lão gia hỏa này không dễ dàng buông tha đám già yếu tàn tật kia mà."
Nam tử nham hiểm thấy cảnh này liền cười lạnh.
Hình như Vương Kính Minh kia tiến vào trạng thái đặc thù nào đó, bằng không thì cũng không có khả năng phóng ra nhiều hạo nhiên chính khí thế này.
Rõ ràng là muốn liều chết.
"Ta đây liền thành toàn cho ngươi! Tất cả nhanh chút!"
Nam tử nham hiểm cao giọng ra lệnh.
Nhưng lúc này trên đường phố bỗng có chút động tĩnh.
Nam tử nham hiểm quay đầu nhìn thì chỉ thấy cách vài trăm mét, trên một con đường lớn nhất Thạch Hỏa thành, quan quân đang giơ cao bó đuốc tiến về một cửa thành khác.
Sau lưng đám quan quân là lít nha lít nhít bóng người.
Chắc chắn đây là nhóm người cuối cùng còn chưa rút khỏi Thạch Hỏa thành.
Cũng chính là đám già yếu tàn tật kia.
Cùng lúc đó, những quan quân cũng chú ý tới động tĩnh của bọn hắn nên dừng bước, bày trận nghênh địch.
"Một đám tạp nham thôi! Đại đương gia, chúng ta xông lên đi!"
Một người hưng phấn nói.
Sắc mặt nam tử nham hiểm lại âm trầm xuống.
"Tất cả mọi người! Đi theo ta!"
Nam tử nham hiểm hét to một tiếng, cưỡi cự lang xông về phía quan quân.
Khi khoảng cách song phương chỉ còn chưa đến hai mươi thước thì hắn đột nhiên ngừng lại.
Nhìn thoáng qua đám quan quân đang dàn trận đón địch trước mắt rồi về phía nội thành.
Sắc mặt của nam tử nham hiểm càng lúc càng khó coi.
Vương Kính Minh tiến vào trạng thái đặc thù nào đó, phạm vi hạo nhiên chính khí bao trùm mở rộng không chỉ gấp mười lần.
Nhưng dù như thế nào thì bản thân Vương Kính Minh cũng sẽ ở trung tâm phạm vi bao trùm.
Hiện tại bọn hắn đang ở rìa khu vực được hạo nhiên chính khí bao trùm.
Điều này nói rõ Vương Kính Minh cách bọn họ khá xa.
Nhưng đám này già yếu tàn tật này lại xuất hiện ở nơi đây.
Vậy có nghĩa là. . .
Vương Kính Minh căn bản không ở bên trong!
"Đại đương gia. . . Vương Kính Minh chạy trốn rồi sao?"
Có người suy nghĩ tới điểm này, mở miệng hỏi.
Nam tử nham hiểm không nói chuyện.
Hắn thấy rõ phạm vi hạo nhiên chính khí bao trùm cũng không có di chuyển.
Nói cách khác, tám chín phần là Vương Kính Minh vẫn còn trong nội thành.
"Ha ha. . . Ha ha!
Tốt cho một Vương Kính Minh! Tốt cho một đại nho!"
Nam tử nham hiểm đột nhiên cười ha ha.
Đến bây giờ hắn còn không rõ suy nghĩ của Vương Kính Minh sao?
E là lão gia hỏa kia đã sớm đoán được bọn hắn sẽ không tiếc bất kỳ giá nào săn giết lão cho nên chủ động tách khỏi những người cuối cùng này.
Hiện tại bọn hắn chỉ có thể bỏ mặc hai ba vạn người mà vào nội thành tìm Vương Kính Minh.
Dù sao mục đích cuối cùng của bọn họ là để tà ma hấp thu tinh khí từ đám người mà không phải chỉ đơn thuần là giết người.
Nếu vào nội thành, Vương Kính Minh cũng không phải người ngu, không có khả năng để mặc cho bọn hắn giết.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì trong phủ của Vương Kính Minh có mật đạo nào đó.
Nếu Vương Kính Minh tự nhốt bản thân trong một xó xỉnh nào đó thì bọn hắn sẽ phải tốn nhiều sức lực để tìm.
Nếu kéo dài quá lâu. . .
Chờ đám người châu phủ đến thì mọi chuyện đã trễ rồi.
Trong lúc nhất thời, nam tử nham hiểm có chút tiến thoái lưỡng nan.
Trước khi đến hắn đã nghĩ tới rất nhiều khả năng.
Nếu Vương Kính Minh cưỡng ép mang hai ba vạn người già yếu tàn tật này rời đi.
Vậy thì hắn dẫn người công kích là được.
Thậm chí hắn còn nghĩ tới một khả năng khác.
Cao thủ bên cạnh Vương Kính Minh sẽ đánh ngất vị đại nho này, sau đó cưỡng ép mang vị đại nho này rời Thạch Hỏa thành.
Dù sao trong mắt châu phủ trong mắt, mấy vạn già yếu tàn tật vẫn thua kém một vị đại nho.
Nhưng hắn không nghĩ tới Vương Kính Minh lại chơi thế này!
. . .
"Ta ghét nhất cái đám cảm thấy người đọc sách chúng ta là loại cổ hủ."
Trong mật thất bên dưới phủ đệ, Vương Kính Minh vừa viết một bộ tự thiếp vừa thì thào nói.
Mặc dù trông hắn già nua hơn hôm qua nhưng ánh mắt vẫn rất sáng.
Mật thất này cách mặt đất mười mấy thước, cửa vào đã bị hắn dùng đủ loại thủ đoạn bịt kín.
Coi như đám Nhân Trành ngoài thành tìm tới nơi này, muốn mở mật thất ra cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
Chờ bọn hắn tiến vào mật thất thì quân từ châu phủ đã tới.
Đến lúc đó bọn hắn tiến vào thì có ích gì nữa đâu?
Mặt khác, quan quân trông giữ Thạch Hỏa thành không có "Nhược điểm" là hắn, phối hợp với cao thủ các gia tộc trong nội thành cũng đủ để kiềm chế đám Nhân Trành một thời gian.
Cho nên hắn cũng không sợ đám Nhân Trành không tìm thấy hắn mà giận chó đánh mèo, tấn công đám người đáng thương kia.
Viết xong một đoạn tự thiếp, hắn ngẩng đầu nhìn về tấm vải trắng dài treo phía trước, trong đầu nghĩ tới lời hộ vệ Phương Nhạc đã nói.
"Vương tiên sinh! Ngài đã làm đủ nhiều rồi! Để ta mang ngài đi thôi!
Với năng lực của ngài, chỉ cần không chết thì về sau còn có khả năng bảo hộ nhiều người hơn nữa!
Có một câu nói, lưu được núi xanh không lo không có củi đốt.
Hai ba vạn người già yếu tàn tật mà thôi, coi như hôm nay bọn hắn không chết thì cũng không sống được bao lâu!
Bọn họ đáng để cho ngài hi sinh sao?"
. . .
"Đáng giá không?"
Vương Kính Minh cúi đầu nhìn tự thiếp, nhìn về phía câu "Sống vì dân lập mệnh" .
Hồi tưởng lại cảnh gặp nữ hài trong ngõ nhỏ hôm qua, mặt hắn có chút u buồn.
Hắn nghe nói lúc hắn chưa du học về, có đoạn thời gian nội thành trưng thu đủ loại sưu cao thuế nặng, khiến không ít người bình thường sống không nổi, cuối cùng bị Nhân Trành dụ dỗ ra khỏi thành, chết bên ngoài thành.
Khi đó, đám người già yếu tàn tật này ở trong nội thành cũng không hề động dao động.
Lúc Thạch Hỏa thành bắt đầu rút lui, có không ít người vì thứ tự rút lui mà tranh giành gay gắt.
Đám già yếu này biết rõ mình là một nhóm cuối cùng nhưng trong lòng vẫn ôm hi vọng.
Vì sao lại như thế?
Còn không phải là bởi vì trong lòng còn có niềm tin đối với Đại Hạ, đối với những đại nho như mình sao?
Đã như vậy thì sao mình có thể khiến bọn họ thất vọng?
Hôm nay khiến bọn họ thất vọng, về sau sẽ có càng ngày càng nhiều người lựa chọn đầu nhập vào tà ma, khi đó Đại Hạ còn có hy vọng gì nữa?
Cho nên . . .
Tất cả đều đáng giá.
Những người khác thì hắn không nói tới. . .
Nhưng hắn là người đọc sách, tuyệt sẽ không phụ lòng những người này!
. . .
"Chỉ tiếc là vẫn nuốt lời. . . Không thể tự mình mang các ngươi rời đi."
Vương Kính Minh nhớ lại hứa hẹn với nữ hài hôm qua, không khỏi thở dài một tiếng.
* * *
Đã đọc đến chương này rồi thì chắc là các đạo hữu đã cảm thấy hứng thú với bộ truyện này rồi, cho tại hạ xin chút cảm nhận ở phần bình luận để có thêm động lực với ạ ^^