Chương 58: Loạn chiến
* * *
"Vương Kính Minh! Ta tuyệt sẽ không để ngươi được như ý!"
Ngoại thành, nam tử nham hiểm không cam lòng quát to một tiếng, sau đó chỉ về phía quan quân Thạch Hỏa thành đã chuẩn bị đón địch trước mắt!
"Lão tứ! Ngươi mang theo người ở bên cạnh chờ lấy! Những người khác theo ta tiến công!"
Dứt lời hắn cưỡi cự lang xông vào một đám quan quân Thạch Hỏa thành.
. . .
"Đây là. . . Vu Khánh Vu gia mười năm trước!"
Trong đám người có cao thủ gia tộc lớn nhận ra nam tử nham hiểm, cao giọng quát.
Nghe như thế, không ít lão nhân dồn dập nhớ lại người này.
"Vu Khánh! Thì ra là hắn!"
Mười năm trước, Vu gia Thạch Hỏa thành xuất hiện một võ giả Thiên tài mười chín tuổi bước vào Đồng Bì cảnh tên là Vu Khánh.
Cũng chính năm mà hắn bước vào Đồng Bì cảnh thì nội thành liên tục phát sinh chuyện võ giả bị tà ma sát hại, khiến lòng người bàng hoàng.
Dù sao võ giả có khí huyết mạnh mẽ, theo lý thì dù không có Liệt Dương thạch cũng hiếm khi dính phải tà ma.
Thẳng đến khi có một võ giả trở về từ cõi chết thì mới phát hiện ra là Vu Khánh phối hợp tà ma ra tay.
Huyện lệnh biết được tin tức này liền lập tức hạ lệnh đuổi bắt Vu Khánh.
Nhưng không nghĩ tới Vu gia vậy lại liều chết chống cự, cuối cùng giúp Vu Khánh trốn khỏi thành.
Từ đó Vu Khánh liền biến mất.
Chẳng ai ngờ rằng mười năm không thấy, giờ Vu Khánh này lại trở thành lãnh tụ của đám Nhân Trành ngoài thành!
"Lão gia hỏa! Trí nhớ thật tốt! Ta cũng nhớ kỹ ngươi! Năm đó ngươi chính là Luyện Tạng cảnh, không biết những năm nay có tiến bộ chút nào không?"
Vu Khánh cười to, trực tiếp nhào về phía cao thủ gia tộc này.
Ầm!
Hai người chạm một chưởng xong thì cao thủ gia tộc này liền hộc máu lui lại.
Vu Khánh chưa từng liếc mắt một cái, sau đó lại tấn công một võ giả Luyện Tạng cảnh khác.
Mấy võ giả Luyện Tạng cảnh khác tranh thủ trợ giúp, nháy mắt liền tạo thành cục diện bốn đánh một.
Nhưng Vu Khánh lại không hề sợ hãi.
"Mấy tên gà đất chó sành già nua mà cũng muốn cản ta!"
Vu Khánh cười to, lấy một địch bốn vẫn chiếm thế thượng phong!
Sau khoảng mười mấy chiêu hắn đã đánh chết hai người.
Hai người khác thấy tình thế không ổn liền muốn lui lại nhưng tốc độ của Vu Khánh cực nhanh, chớp mắt liền đuổi kịp hai người này.
Ầm!
Ầm!
Sau hai chưởng, hai tên Luyện Tạng cảnh này cũng bị đánh bay ra ngoài, triệt để mất đi sức chiến đấu.
Vu Khánh chẳng thèm nhiều, lại tấn công võ giả Luyện Tạng cảnh khác.
Sau khi đả thương thêm hai võ giả Luyện Tạng cảnh khác, hắn tung người nhảy trở về trên thân cự lang.
Tuy rằng trong đám người này còn mấy võ giả Luyện Tạng cảnh nhưng số lượng đã không thể so với bọn hắn.
"Còn lại đều giao cho các ngươi!
Nếu người châu phủ tới ngoài thành mà hạo nhiên chính khí còn chưa tan biến thì các ngươi có thể giết bao nhiêu liền giết bấy nhiêu cho ta!
Hừ!
Lão gia hỏa kia muốn xả thân vì nghĩa, sao ta có thể để cho hắn đạt được!"
Tiếp đến hắn nhìn về phía lão tứ.
"Lão tứ, mang người của ngươi theo ta, chúng ta đi giết Vương Kính Minh!"
Dứt lời Vu Khánh kéo dây cương cưỡi cự lang chạy vào nội thành.
Bảy tám chục Nhân Trành cưỡi ngựa theo sát đằng sau.
. . .
Một khắc đồng hồ sau.
Đám người Vu Khánh đi tới trước phủ của Vương Kính Minh.
Nhìn phủ đệ trống rỗng trước mắt, Vu Khánh đột nhiên quát to:
"Lục soát! Hôm nay dù đào sâu ba thước! Ta cũng phải móc lão gia hỏa này ra!"
. . .
Ngoại thành.
Đại chiến đã kéo dài một khắc đồng hồ.
Tuy quan quân Thạch Hỏa thành đã rơi vào thế hạ phong, nhưng lại không một người lui lại.
"Chư vị! Vương tiên sinh còn trong thành!
Hôm nay chỉ có tử chiến mới không phụ lòng tin của Vương tiên!"
Có quan quân hô to.
Những người khác nghe lời này cũng lớn tiếng hô lên!
"Tử chiến!"
"Tử chiến!"
Một đám Nhân Trành thấy cảnh này liền tung đủ loại tên nỏ độc châm.
Mấy Nhân Trành có thực lực mạnh mẽ như vào chỗ không người, bắt đầu tàn sát.
Mặc dù như thế nhưng gần ngàn quan quân cũng không có lui về phía sau.
. . .
Trong loạn chiến.
Lâm Thừa cõng một lão giả thụ thương chạy về phía một chiếc xe ngựa.
Lão giả này chính là người nói ra thân phận của Vu Khánh trước đó.
Đồng thời hắn cũng là võ giả Luyện Tạng cảnh duy nhất của Lâm gia.
Hắn không nghĩ tới với thực lực của hắn lại không tiếp nổi một chưởng của Vu Khánh.
"Gia gia, ta cảm thấy sẽ không chống nổi! Lâm gia chúng ta có muốn thừa dịp hỗn loạn rút lui không."
Lâm Thừa cõng lão giả, vẫn không quên quay đầu nhìn.
Tuy rằng đám quan quân hung hãn không sợ chết nhưng cao thủ ít hơn bên Nhân Trành.
Nếu như tiếp tục đánh thì cuối cùng toàn quân sẽ bị diệt.
"Ngươi. . . Cha ngươi còn không có lui về đây. . ."
Lão giả phun một ngụm máu, tức giận nói.
"Cha ta cũng không có đầu óc!"
Lâm Thừa tức giận mắng một câu, sau đó chạy chậm đến trước xe ngựa.
"Gia gia, ngươi không sao chứ?"
Trong xe ngựa truyền đến một giọng nữ tràn đầy sự lo lắng, ngay sau đó Lâm Uyển cùng nha hoàn Tiểu Hoàn đi ra đỡ lấy lão giả.
"Già, không còn dùng được. . ."
Lão giả nôn một ngụm máu, bất đắc dĩ nói.
Là một trong mấy gia tộc hàng đầu Thạch Hỏa thành, mấy năm nay Lâm gia thu hoạch từ Thạch Hỏa thành rất nhiềun.
Hiện tại Thạch Hỏa thành rơi vào cảnh nguy nan, bọn hắn có thể làm gì đây?
Chỉ có thể cùng quan quân chống cự Nhân Trành.
Lâm Thừa có chút u oán.
"Tỷ, Trần Triệt kia thật sự không ra gì!
Lúc trước ngươi cho hắn nhiều chỗ tốt như vậy thế mà mấy ngày trước ta đi tìm hắn, muốn hắn dàn xếp một chút cho Lâm gia chúng ta rời đi sớm, hắn lại không đồng ý!
Nếu hắn thật sự là một người chí công vô tư thì cũng thôi.
Kết quả đây!
Hắn chạy trước rồi, hiện tại chắc đang cơm no rượu say ở châu phủ!
Còn tình cảnh chúng ta. . .
Nghĩ lại liền tức giận!"
Lâm Thừa càng nói càng tức.
Lâm Uyển lại mở to hai mắt nhìn.
Nàng không đệ đệ này lại vụng trộm đi tìm Trần Triệtp.
Phải biết rằng mấy ngày Trần Triệt đã giết không ít kẻ gây rối.
Đệ đệ dám tìm tới cửa vào lúc đó, không thể không nói là to gan.
"Hắn. . ."
Lâm Uyển không biết nên phản bác như thế nào.
"Tỷ, ngươi còn muốn giúp nói giúp hắn sao? Hừ, không chừng bây giờ đang trái ôm phải ấp đây!"
Lâm Thừa khinh thường nói.
Lâm Uyển nghe xong sắc mặt liền ảm đạm.
Giờ này khắc này, nếu nói nàng hoàn toàn không thấy thất vọng thì là nói dối.
Dù sao Trần Triệt đã rời đi trước.
Trần Triệt còn là học sinh của Vương tiên sinh.
Hiện tại Vương tiên sinh muốn sống chết cùng Thạch Hỏa thành, Trần Triệt lại biến mất, khó tránh khỏi quá khó coi.
"Chẳng lẽ, ta thật nhìn lầm người sao?"
Lâm Uyển có chút đau lòng.
Đúng lúc này, mắt nàng đột nhiên thấy nơi xa có một Nhân Trành đang lắp tên giương cung về phía lưng Lâm Thừa!
Thấy cảnh này, nàng lập tức kinh hãiắc!
"Cẩn thận!"
Nàng vô thức kéo Lâm Thừa, nhưng Lâm Thừa là võ giả, sao nàng có thể kéo nổi?
Vù!
Một tiếng xé gió truyền đến!
Hai mắt Lâm Uyển trừng to.
Lâm Thừa cũng vô thức xoay người.
Mắt thấy mũi tên đã tới gần, hắn chỉ có thể rụt cổ theo bản năng.
Hưu!
Nhưng vào lúc này lại có tiếng xé gió truyền đến, mũi tên đang bay tới bỗng gãy ngang rồi bắn ra ngoài!
Lâm Thừa thấy cảnh này liền sững sờ.
Tên Nhân Trành bắn tên cũng sững sờ nhìn về phía sau xe ngựa.
Hưu!
Lại một tiếng xé gió vang lên, tên Nhân Trành này ngã xuống.
Lúc này Lâm Thừa mới phản ứng lại, xoay người nhìn về sau xe ngựa.
Chẳng biết đã có thêm một con ngựa đứng đó từ lúc nào!
Trên lưng ngựa có một người.
Người này mặc áo trắng, gương mặt lạnh lùng,
Mặc dù mặt hơi nhợt nhạt nhưng khí tràng lại mạnh mẽ, mang đến cho người ta một cảm giác an toàn khó diễn tả!
Thấy người này, toàn thân Lâm Thừa run lên, sau đó không nói hai lời trực tiếp quỳ một gối xuống đất, cao giọng nói:
"Đa tạ ân cứu mạng của tỷ phu!"