Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 59: Nguy cấp

Chương 59: Nguy cấp



* * *

"Chớ nói nhảm!"
Mặt Lâm Uyển ửng đỏ, nhỏ giọng mắng.
Có một đệ đệ vô sỉ như thế này, nàng cảm thấy mặt mũi tối tăm.
Đồng thời cũng thấy xấu hổ vì những suy nghĩ vừa rồi của mình.
Thật ra ngoại trừ xấu hổ thì nàng còn có chút ảo não.
Chủ nếu là bởi vì Trần Triệt không làm theo lẽ thường, mỗi lần thế này đều khiến nàng rất khó chịu.
"Về sau ta tuyệt đối không ước đoán người này!"
Lâm Uyển âm thầm hạ quyết tâm.
Lần trước Trần Triệt bệnh nguy kịch, kết quả ra khỏi thành mấy ngày liền nhảy nhót tưng bừng trở về.
Lần này lại đã rời đi mà còn trở lại, quả thực để cho người ta không kịp chuẩn bị.
Nàng sợ nếu cứ tiếp tục ước đoán thì sớm muộn gì cũng có ngày lật xe.
...
Trần Triệt chưa từng liếc nhìn Lâm Thừa.
Hắn đã biết tính cách của người này.
Bây giờ hắn không rảnh mà phản ứng.
"Lâm tiểu thư, tình huống thế nào? Lão sư ta đâu?"
Trần Triệt đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Thừa đứng lên giành đáp lời: "Tỷ phu, là như thế này, vì giúp chúng ta tranh thủ thời gian nên Vương tiên sinh giam mình trong mật thất bên dưới phủ đệ.
Đám Nhân Trành này vào thành không thấy Vương tiên sinh đi chung với chúng ta nên thẹn quá hoá giận, thế là chia binh hai đường, một bộ phận đi nội thành tìm Vương tiên sinh, một bộ phận lưu lại nơi này đối phó chúng ta."
Trần Triệt nghe xong, suy tư một chút liền thông suốt.
Rõ ràng lão sư muốn hi sinh bản thân, giúp nhóm người cuối cùng chưa kịp rút lui có cơ hội sống sót.
Không chần chờ thêm, hắn lúc thúc ngựa phóng thẳng vào đám người đang loạn chiến.
Lâm Thừa thấy cảnh này vội vàng giọng to:
"Tỷ phu cẩn thận! Trong đám Nhân Trành có không ít cao thủ!"
Nhưng mà hắn còn chưa nói hết thì đã có mấy tên Nhân Trành phóng về phía Trần Triệt.
Trong đó thậm chí còn có một tên Luyện Tạng cảnh!
Toàn thân tên này nhuốm máu, xem ra đã đánh giết không ít quan quân Thạch Hỏa thành.
Thấy cảnh này, lòng Lâm Thừa lạnh đi một nửa!
Ầm!
Ầm!
Vài tiếng nổ vang truyền đến, ngay sau đó hắn liền cảm giác có một bóng dáng lướt qua người hắn.
Phù phù...
Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên, khi hắn phản ứng lại thì tên Nhân Trành Luyện Tạng cảnh đã nằm cách hắn hai ba thước.
"Ây..."
Nhân Trành Luyện Tạng cảnh một tay che ngực, một tay giơ lên, không ngừng hộc máu, sau khi run rẩy vùng vẫy hai lần thì toàn thân buông lỏng, tắt thở.
"Chuyện này. . ."
Lâm Thừa run rẩy, không biết nên nói cái gì.
Lúc trước hắn vô thức quỳ xuống là do bị khí tràng của Trần Triệt chấn nhiếp.
Trong khoảnh khắc sinh tử đột nhiên có người cứu hắn một mạng, hơn nữa còn ung dung chém giết kẻ địch nên hắn tự nhiên sinh lòng tin phục nên mới hành động như thế.
Hiện tại Trần Triệt dùng một chưởng vỗ chết Nhân Trành Luyện Tạng cảnh thì đã vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn.
"Gia gia... Hắn... Hắn là Luyện Tạng cảnh sao?"
Lâm Uyển rung động, nhỏ giọng hỏi.
Lão giả ngồi trên xe ngựa nhìn thoáng qua thi thể Nhân Trành vỡ xương ngực trên mặt đất, lại quay đầu nhìn Trần Triệt trong vòng chiến không ai cản nổi, lẩm bẩm nói: "Thực lực của hắn đã vượt xa Luyện Tạng cảnh bình thường... Người này mới hai mươi tuổi... Sao có thể?"
"Gia gia, đây chính là một cái chân voi!
Chúng ta nhất định phải ôm chặt!
Tỷ... Nói thật, điều kiện của ngươi hơi kém chút, chúng ta có nên lui một bước không, làm tiểu thiếp đi."
Sau khi Lâm Thừa lấy lại tinh thần thì kích động nói.
Lâm Uyển yên lặng nhìn Trần Triệt xông vào đám người, vẻ mặt phức tạp, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
...
Trần Triệt căn bản không có ý ham chiến, tại thuận tay đánh giết vài cao thủ Nhân Trành xong liền xông về phía Phương Nhạc đang kịch chiến với Nhân Trành.
"Phương tiên sinh, mật thất chỗ lão sư ta còn lối ra nào khác không?"
"Không có! Vì muốn tận lực kéo dài thời gian nên Vương tiên sinh trực tiếp bịt kín lối ra duy nhất!"
Phương Nhạc thấy Trần Triệt hỏi liền cao giọng trả lời.
"Ta biết rồi."
Trần Triệt xoay người nhìn thoáng qua các quan quân Thạch Hỏa thành đang chiến đấu kịch liệt.
"Mọi người giữ vững! Người châu phủ sẽ tới ngay!"
Dứt lời hắn liền vung ra mấy cái ám khí, đánh giết thêm mấy Nhân Trành Thiết Cốt cảnh.
Sĩ khí của nhóm quan quân lập tức tăng lên.
"Là Trần công tử!"
"Sao Trần công tử lại mạnh như thế?"
...
Trần Triệt không để ý tới mọi người nữa, chuẩn bị tiến thẳng vào nội thành.
Tuy rằng hắn đã giết không ít người nhưng từ lúc cứu Lâm Thừa tới giờ cũng chỉ qua hơn hai mươi hơi thở mà thôi.
Phương Nhạc cùng lão giả Lâm gia thấy Trần Triệt muốn vào nội thành vội vàng cao giọng nhắc nhở!
"Trần công tử! Thủ lĩnh Nhân Trành tên là Vu Khánh! Thực lực không bình thường! Bên cạnh hắn còn có bảy tám chục tên!"
"Trong chưởng lực của Vu Khánh có ẩn chứa một loại khí tức âm tà! Trần công tử phải cẩn thận!"
"Ta biết rồi."
Trần Triệt đáp lại rồi cưỡi ngựa thoát khỏi chiến trường, nhanh chóng tiến vào nội thành.
...
Cùng lúc đó.
Nội thành, trong phủ đệ của Vương Kính Minh.
Vu Khánh dẫn đầu bảy tám chục tên Nhân Trành bao vây phủ đệ rồi lục soát, rốt cuộc cũng tìm được một lối đi thông xuống mật thất trong phòng ngủ.
Chỉ là lối đi này đã bị chặn kín
Dùng đá to và nước thép...
"Quả nhiên Vương Kính Minh làm việc không chừa chút sơ hở!
Vu Khánh thầm hận.
Trước khi đến đây hắn đã nghĩ kỹ, nếu như lối đi này không hoàn toàn bịt kín thì hắn cạy ra chút rồi thả khói độc vào cũng có thể giết chết Vương Kính Minh.
Nhưng tình trạng hiện tại...
Mở lối đi này ra còn không bằng đào xuống từ một nơi khác!
"Đại đương gia, chuyện này. . . Làm sao bây giờ?"
Vài tên Nhân Trành có chút nhụt chí.
"Làm sao bây giờ? Đào cho ta! Hôm nay có đào xuống một trượng cũng phải móc lão già kia ra!"
Vu Khánh tức giận nói, sau đó trực tiếp cầm một thanh đao to, bắt đầu đào đất.
Mấy tên Nhân Trành còn lại thấy cảnh này cũng dồn dập hỗ trợ, dùng đủ loại vũ khí liều mạng đào đất.
Là võ giả nên sức lực của đám người Vu Khánh rất tốt, hiệu suất đào đất vượt xa người thường, không lâu sau đã đào được một hố sâu hơn hai mét.
"Đào! Thêm vài người vào vận chuyển đất!"
Hình như Vu Khánh thấy được hi vọng, rống to.
...
Không biết qua bao lâu.
Trong mật thất dưới đất, cuối cùng Vương Kính Minh cũng nghe được tiếng đào đất từ phía trên truyền đến.
"Đám Nhân Trành này thật sự cố chấp."
Hắn lắc đầu cười một tiếng.
Mặc đã cận kề cái chết nhưng hắn không hề bối rối.
Trên thực tế, coi như đám Nhân Trành này không đào, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ bị ngộp chết.
Đương nhiên, trước đó hắn sẽ chọn tự vận, sẽ bớt thống khổ hơn chút.
"Không biết đám người trong nội thành có được cứu không?"
Vương Kính Minh tự hỏi mình.
Trừ chuyện này ra, hắn có chút bận tâm về Trần Triệt.
Hôm qua, khi học sinh vừa đi thì có người đưa tới cho hắn một phong thư.
Thư gừi từ Kinh Thành.
Nội dung bên trong khiến hắn chấn động và kinh ngạc.
Đồng thời cũng để hắn có chút vui mừng.
May mà người học sinh đã đã rời khỏi Ký Châu... Nếu không thì hậu quả khó lường!
Chỉ là... Theo nội dung trong thư thì dù học sinh kia rời khỏi Ký Châu, chưa chắc là sau này không thể trở về...
Còn người làm lão sư như hắn thì chắc chắn không có cách nào cung cấp trợ giúp cho học sinh kia nữa rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất