Chương 60: Tứ Lãng Quy Nhất
* * *
Phanh phanh phanh!
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến vài tiếng dậm chân.
Rõ ràng đám Nhân Trành phía trên đang thử thăm dò còn sâu bao nhiêu mới đến phòng tối.
"Hình như sắp không kéo dài được nữa, cần phải đi rồi."
Vương Kính Minh buồn bã nói.
Tiếp lấy hắn liền nhìn về phía độc dược cùng dài lụa trắng để trên bàn.
Có hai thứ này, hẳn là phải chết không nghi ngờ.
Nhưng mà điều khiến hắn không nghĩ tới chính là phía trên bỗng dưng không có động tĩnh.
Thậm chí tiếng đào đất cũng hoàn toàn biến mất.
"Sao không đào nữa? Chẳng lẽ từ bỏ?"
Vương Kính Minh lẩm bẩm.
Trong lòng rất rõ ràng, hắn có thể sống lâu thêm một lúc thì cơ hội sống sót của đám người kia càng lớn hơn.
Cho nên nếu như có thể chết muộn một chút thì hắn sẽ cố gắng chết muộn một chút.
...
Phía trên phòng tối.
Vu Khánh tung người nhảy ra khỏi hố đất.
Nhìn thi thể mười tên thủ hạ nằm không xa, sắc mặt hắn vô cùng âm trầm.
Hắn nghe phía trên truyền đến tiếng đánh nhau thì lập tức nhảy lên.
Chỉ trong nháy mắt mà đã có mười mấy người bị giết!
Nhìn kẻ áo trắng với gương mặt nhợt nhạt đang đứng phía xa, Vu Khánh lạnh lùng nói: "Ngươi là người phương nào?"
"Khụ khụ, ta là học sinh của Vương tiên sinh."
Trần Triệt che miệng ho, đồng thời không quên quan sát thế cục xung quanh.
Hạo nhiên chính khí còn chưa tan biến, vậy là lão sư còn sống.
Người nói chuyện cùng hắn... Hẳn là thủ lĩnh Nhân Trành, Vu Khánh.
"Học sinh của đại nho? Ta nhìn ngươi còn giống Nhân Trành hơn ta!"
Vu Khánh châm chọc.
Bởi vì thường tiếp xúc với tà ma nên sắc mặt Nhân Trành bọn hắn đều hơi nhợt nhạt.
Nhưng so với người trẻ tuổi trước mắt thì bọn hắn vẫn kém một bậc.
Không đợi Trần Triệt lại mở miệng, hắn trực tiếp liền là vung tay lên!
"Không có thời gian! Cùng tiến lên! Giết hắn cho ta!"
Một đám Nhân Trành lập tức vây công Trần Triệt.
Trần Triệt cười lạnh, không lùi mà tiến, thôi động U Ảnh bộ đến cực hạn, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt một tên Nhân Trành Thiết Cốt cảnh.
Hắn vỗ một chưởng, Nhân Trành Thiết Cốt cảnh bị đánh bay lên cao rồi rơi xuống, nện mạnh trên mặt đất.
Không đợi những tên khác phản ứng thì thân hình hắn lại lóe lên xuất hiện trước mặt một Nhân Trành khác!
Ầm!
Lại là một tiếng nổ vang, Nhân Trành như đạn pháo bay ra, đính vào vách tường đằng xa.
Giải quyết hai người này xong, Trần Triệt liếc mắt nhìn quanh, cuối cùng khóa chặt một tên Nhân Trành Luyện Tạng cảnh khác ngoài Vu Khánh.
Tên kia đã bị tốc độ của Trần Triệt làm kinh hoảng, có chút do dự không tiến, mắt thấy Trần Triệt nhìn mình, hắn giật mình lập tức muốn lui về phía sau.
Nhưng Trần Triệt không cho hắn cơ hội, lắc mình xuất hiện trước mặt hắn.
"Lão tứ! Ngươi lui ra phía sau! Để cho ta tới!"
Lúc này Vu Khánh đột nhiên xuất hiện sau lưng tên này, kéo tên này sang một bên rồi đối mặt với Trần Triệt.
Thấy Vu Khánh, Trần Triệt vận lực đánh ra một chưởng!
"Toái Nhạc!"
Bởi vì Phương Nhạc và lão giả đã nhắc nhở cho nên hắn dùng toàn lực vào một chưởng này.
Không chỉ thi triển sát chiêu Toái Nhạc trong Phách Sơn chưởng mà còn vận dụng Điệp Lãng công, bí kỹ Tứ Lãng Quy Nhất.
Thật ra bí kỹ trong Điệp Lãng công gọi là Tam Lãng Quy Nhất, khi vận dụng bí kỹ thì ba tầng ám kình sẽ đồng thời phóng xuất thông qua phương thức đặc thù, sức bộc phát vô cùng kinh người.
Dù sao chịu ba lần nắm đấm một trăm cân với chịu một lần nắm đấm ba trăm cân hoàn toàn không phải một khái niệm.
Trần Triệt nhờ Phệ Nguyên bình mà mạnh mẽ tu luyện Điệp Lãng công đến bốn tầng ám kình, thế là Tam Lãng Quy Nhất biến thành Tứ Lãng Quy Nhất.
Bốn tầng ám kình cộng thêm một tầng minh kình, năm tầng hợp nhất vào một chưởng, uy lực thế nào hắn cũng không biết.
"Hôm nay dùng ngươi thử nghiệm! Để ta xem rốt cuộc ngươi mạnh đến mức nào!"
Lòng Trần Triệt tràn đầy sát ý!
Oanh!
Nương theo một tiếng nổ vang!
Trần Triệt chỉ cảm thấy một cỗ lực phản chấn to lớn ập tới, cả người vô thức lui lại hai bước.
Nhìn sang Vu Khánh, hắn thấy cánh tay phải Vu Khánh đã bị bẻ gãy, lộ cả xương cốt, vẫn còn đan người lùi lại, sau khi lùi lại mười mấy thước mới lảo đảo, quỳ một chân trên đất.
Thấy cảnh này, Trần Triệt có chút kinh ngạc.
Không thể không nói Vu Khánh rất mạnh, vậy mà chỉ bị gãy một cánh tay.
Nếu đổi lại là võ giả Luyện Tạng cảnh thông thường, đừng nói là cánh tay, chỉ sợ nửa người cũng phải sụp đổ.
Xem ra Vu Khánh cũng có chút cơ duyên, không thì không có khả năng mạnh mẽ thế này.
"A..."
Vu Khánh đau đến nhe răng trợn mắt.
Hắn hung hăng nhìn Trần Triệt, không hề suy nghĩ thêm gì mà xoay người chạy.
Một chưởng vừa rồi khiến hắn bị thương nặng nên hắn tốc độ cũng không nhanh.
Còn những Nhân Trành khác, khi thấy Đại đương gia bị đánh gãy một cánh tay thì đều bị dọa đến ngây ngẩn.
Trần Triệt không chút do dự, lắc mình đi đến sau lưng Vu Khánh, đánh một chưởng vào gáy của hắn.
Vu Khánh nghe tiếng xe gió truyền đến theo bản năng nhào tới phía trước.
Ầm!
Bàn tay Trần Triệt không có đập vào ót hắn, ngược lại đập vào trên vai hắn.
Sau đó hắn cũng cảm giác lòng bàn tay có chút nhói nhói.
Một giây sau, một luồng năng lượng màu đen khổng lồ tụ đến Phệ Nguyên bình, thoáng chốc liền lấp đầy Phệ Nguyên bình.
"Khá lắm! Trên lưng có kim! Còn có kịch độc siêu cấp!"
Trần Triệt giận dữ.
Vu Khánh chịu một chưởng này cảm thấy rất là khó chịu, cả người nằm bẹp trên đất nhưng trong lòng thì mừng như điên!
Ngày đó, sau khi lão tam dẫn người ám sát Vương Kính Minh thất bại, có mấy Nhân Trành chạy về, đồng thời báo lại tình huống cho hắn.
Hắn biết bên cạnh Vương Kính Minh có cường giả, thậm chí có thể là tồn tại Tiên Thiên cảnh.
Cho nên trong khoảng thời gian này hắn đều nghĩ là võ giả Tiên Thiên cảnhả.
Vì đối phó võ giả Tiên Thiên cảnh, hắn hao tốn một số tiền khổng lồ đổi lấy kịch độc có thể tổn thương võ giả Tiên Thiên cảnh từ các thủ lĩnh Nhân Trành khác.
Hắn bôi kịch độc bôi lên một cây gai làm từ Vẫn thạch, sau đó gắn cây gai vào lưng nội giáp.
Bây giờ đã có cơ hội!
Kịch độc phát tác cực nhanh, tuy rằng không thể độc chết võ giả Tiên Thiên cảnh nhưng có thể khiến võ giả Tiên Thiên cảnh tê liệt một hồi.
Người kia không phải võ giả Tiên Thiên, e là giờ phút này trúng độc càng sâu!
Nghĩ tới đây, hắn thở ra một hơi, sau đó đột nhiên đứng lên, xoay người giơ tay trái vỗ một chưởng.
Nhưng mà điều khiến hắn không ngờ tới chính là khi hắn xoay người cũng không nhìn thấy Trần Triệt tê liệt hay trúng độc, chỉ có thấy được một bàn tay vỗ tới!
"A! Chẳng lẽ độc dược là giả!"
Vu Khánh cảm thấy nặng nề.
Chưa kịp tiếp tục suy nghĩ thì bàn tay đã vỗ vào cằm hắn.
Rắc!
Một tiếng giòn vang, đầu Vu Khánh đầu trực tiếp ngửa về sau, kề sát lưng.
Giờ khắc này hắn nhìn thấy những tên thủ hạ đang chạy trốn phía sau.
Sau đó hai mắt hắn tối sầm, không còn biết gì nữa.