Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 61: Tà ma

Chương 61: Tà ma



* * *

Phù phù!
Thi thể Vu Khánh thi thể ngã xuống đất.
Trần Triệt thấy Nhân Trành xung quanh chết thì chết trốn thì trốn hết rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không có trì hoãn, hắn nhanh chóng nhảy vào hố to mà đám Nhân Trành đã đào được.
Hố to nằm ngay vị trí hạo nhiên chính khí dày đặc nhất, xem ra lão sư đang bên dưới hố to này.
Cúi đầu xem xét, hố to sâu tới mười mét.
Lần trước khi gặp ám sát, lão sư từng mật thất này, sau đó hắn cũng đã vào một lần.
Theo hắn tính toán thì phòng tối cách mặt đất mười hai thước.
Nói cách khác, đào thêm khoảng hai thước từ hố sâu này đám người này thì sẽ đến mật thất.
Trần Triệt không dám tùy tiện đào tiếp.
Hắn sợ lão sư hiểu lầm rồi làm chuyện gì đó, lúc đó hắn khó tránh khỏi tội lỗi.
Hắn duy nghĩ rồi lấy ra một ám khí hình mũi khoan không có độc ra, sau đó xé một miếng vải từ trên thi thể Nhân Trành buộc vào đuôi ám khí.
Gia công ám khí một hồi rồi hắn mới dùng sức phóng ra, bắn ám khí đâm sâu vào trong đất.
Sau đó hắn lại kéo ám khí ra ngoài.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng hắn cũng tạo ra được một lỗ thủng nối thẳng đến mật thất.
. . .
Trong mật thất.
Vương Kính Minh nhìn lỗ thủng mà thở dài.
"Đám Nhân Trành này thật thông minh. . ."
Dứt lời, hắn chậm rãi ngồi xuống.
Hắn nghĩ tiếp đến sẽ có nước độc hoặc khói độc xuất hiện.
Sở dĩ hắn chuẩn bị đủ đồ để tự sát là bởi vì không muốn sống rơi vào trong tay đám Nhân Trành.
Hiện tại đám Nhân Trành chuẩn bị dùng loại thủ đoạn này thì hắn cũng cũng không cần tự sát nữa.
Nhưng mà hắn chưa kịp suy nghĩ thì từ trong lỗ thủng lại có âm thanh rất nhỏ truyền đến.
"Lão sư. . . Là ta. . . Trần Triệt. . . Ta tới cứu ngươi. . ."
"Ngươi tuyệt đối đừng xúc động!"
. . .
Nghe tiếng nói này, Vương Kính Minh bỗng nhiên đứng lên, khiếp sợ nhìn vào lỗ thủng.
Hắn quá quen thuộc với giọng nói này, đúng là giọng Trần Triệt.
Nhưng sao Trần Triệt. . . trở lại?
Còn tới đây cứu hắn?
Trong lúc nhất thời, lòng hắn ngổn ngang.
Sáng hôm qua Trần Triệt đi châu phủ, tính toán thời gian thì nếu muốn chạy tới đây vào thời điểm này thì phải không nghỉ ngơi chút nào mới được.
"Đứa ngốc. . ."
Vương Kính Minh đột nhiên bắt đầu lo lắng.
Nói thật, sau khi xem lá thư gửi từ kinh thành tới thì hắn tình nguyện bỏ mình cũng không muốn Trần Triệt xuất hiện ở đây.
Nhưng không có cách nào, người cũng đã tới. . .
Còn có thể làm sao?
"Ta ở phía dưới!"
Vương Kính Minh khàn giọng đáp lại.
"Lão sư, ngươi đứng sang một bên đi!"
Tiếng Trần Triệt lại truyền qua lỗ thủng.
"Tốt! Tốt!"
Vương Kính Minh vội vàng đứng sang một bên.
Cũng không lâu lắm, có tiếng phanh phanh phanh vang lên.
Sau đó đỉnh mật thất xuất hiện một lỗ thủng to, một bóng người rơi vào trong phòng tối.
. . .
Trần Triệt thấy mái tóc lão sư vốn hoa râm đã biến thành màu trắng, trong lòng cũng hơi xúc động.
Lão sư phóng xuất ra nhiều hạo nhiên chính khí như vậy, chỉ sợ bị cắn trả rất nặng.
"Lão sư, ta mang ngươi ra ngoài trước."
Trần Triệt vừa nói vừa đi đến gần Vương Kính Minh, cõng hắn trên lưng.
"Ngươi không nên tới."
Vương Kính Minh có chút buồn bã nói.
"Không có chuyện gì, người ở phía trên đã bị ta giải quyết hết."
Trần Triệt dứt lời liền nhảy ra khỏi hố sâu.
Vừa thấy ánh mặt trời thì hắn liền cảm giác sau lưng có một luồng gió lạnh thổi tới!
Cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, lông tơ toàn thân hắn đều dựng ngược lên.
Nếu không phải cõng lão sư, tốc độ bị hạn chế, hắn chắc chắn sẽ vô thức lựa chọn né tránh.
Nhưng giờ khắc này hắn chỉ có thể vội vàng quay người vỗ một chưởng!
Oanh!
Kình lực mạnh mẽ dọc theo cánh tay của hắn lan truyền toàn thân, nương theo đó còn có một lực lượng vô cùng quỷ dị âm tà.
Trần Triệt sợ cỗ lực lượng này truyền đến thân lão sư cho nên chỉ có thể gượng chống.
Ngay sau đó hắn cảm giác cổ họng ngòn ngọt rồi có máu tươi từ khóe miệng hắn chảy ra.
Lùi về phía sau vài chục bước, hắn tranh thủ thời gian để Vương Kính Minh xuống rồi nhìn về phía trước.
"Tên này còn chưa chết?"
Trần Triệt nhìn Vu Khách loạng choạng đứng cách hắn mười mấy thước, con mắt trắng bệch, cánh tay gãy khúc, cái đầu bị vẹo.
Rõ ràng kẻ vừa mới đánh lén hắn chính là Vu Khánh này.
Chẳng qua chuyện này quá quỷ dị.
Nhất là cái đầu Vu Khánh đã nghiêng sát bờ vai, chỉ còn sót một chút da thịt kết nối mà vẫn còn nhúc nhích được!
"Đây không phải yêu quái sao?"
Không đợi Trần Triệt tiếp tục suy nghĩ thì hai chân Vu Khánh đột nhiên phát lực, cả người như như đạn pháo bắn nhanh tới.
"Tốc độ nhanh hơn trước!"
Trần Triệt giật mình đáng ra một chưởng Toái Nhạc.
Ầm!
Chưởng này đập vào gan bàn chân của Vu Khánh.
Rắc!
Đùi phải của Vu Khánh đứt gãy.
Nhưng Trần Triệt cũng không dễ chịu gì, một lực lượng âm tà chạy tán loạn trong cơ thể hắn khiến cho hắn cảm giác choáng váng.
Vu Khánh bị đánh bay ra xa lại phóng tới lần nữa, như hổ đói vồ mồi.
Trần Triệt cố nén sự khó chịu mà vung tay phải.
Một đạo hàn quang lóe lên, một thanh phi đao ghim vào trán Vu Khánh.
Nhưng thân thể hắn cũng chỉ hơi hơi rung động mà thôi.
Sau khi dừng lại chút thì tiếp tục đánh tới, giống như không cảm giác đau đớn!
Ầm!
Ầm!
Trong nháy mắt, hai người kịch chiến mấy hiệp.
. . .
Một lúc sau, Vương Kính Minh thấy rõ bộ dạng Vu Khánh mới cao giọng nhắc nhở: "Trần Triệt! Người này bị tà ma phụ thể! Đã thành tà ma!
Tuy nói hắn chưa bước vào Tiên Thiên cảnh nhưng tà khí trong cơ thể đã không kém hơn tiên thiên chân khí của võ giả Tiên Thiên cảnh!
Ngươi phải cẩn thận!"
Dứt lời thì hắn đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, nhanh chóng sờ lên ngực, sau đó kéo một viên quân cờ màu trắng đeo trên cổ xuống.
"Trần Triệt! Cho ngươi thứ này!"
Vương Kính Minh hét to, ném quân cờ trắng về phía Trần Triệt.
Trong nháy mắt, Trần Triệt lại đánh với tà ma nấy chiêu.
Thấy lão sư ném gì đó tới, hắn không chần chờ mà nhanh chóng chụp lấy.
Sau khi quan cờ màu trắng rơi vào tay, một lực lượng thần bí cấp tốc tràn khắp toàn thân hắn.
Lực lượng âm tà trong cơ thể tan rã như băng tuyết trong chớp mắt.
Cùng lúc đó, Vu Khánh vốn hung hăng không sợ chết liền lùi về sau hai bước.
Trần Triệt thoát khỏi lực lượng âm tà, lập tức có lòng tin.
Thấy Vu Khánh e ngại, hắn không chút do dự mà phản công.
Với mấy chiêu mà hắn đã phế một tay một chân còn lại của Vu Khánh.
Sau khi Vu Khánh nằm xuống đất, Trần Triệt không cho hắn cơ hội, song chưởng múa may trên người hắn.
Phanh phanh phanh!
Trong mấy hơi thở mà hắn đã đánh nát xương cốt toàn thân Vu Khánh.
Cuối cùng hắn rút phi đao cắm trên trán Vu Khánh ra rồi cầm quân cờ máu trắng ấn vào.
Vu Khánh đã xụi lơ bỗng run rẩy kịch liệt, sau đó có một đám khói đen bay ra, còn chưa bay được bao xa thì hoàn toàn hóa thành tro bụi trong hạo nhiên chính khí.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất