Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 62: Sống còn

Chương 62: Sống còn



* * *

Ầm!
Khói đen tiêu tán xong, Trần Triệt vỗ nát đầu Vu Khánh.
Xác định tên này đã chết đến mức không thể chết thêm thì hắn mới lật thi thể lên, lấy một cây gai màu đen từ nội giáp rồi bỏ vào nội giáp của mình.
Sau đó hắn mới đứng lên đi về phía Vương Kính Minh.
"Lão sư, may mà có quân cờ này. . . Nếu không thì ta không chắc có thể đánh chết cái tên này."
Trần Triệt vừa nói vừa đưa quân cờ cho Vương Kính Minh.
Quân cờ màu trắng cực kỳ kỳ lạ, sau khi hắn đặt vào vết thương trên trán Vu Khánh vậy mà không dính chút máu tươi, vẫn trắng tinh như cũ.
Vương Kính Minh phất tay áo.
"Thứ này cho ngươi."
"Cái này. . ."
Trần Triệt có chút xấu hổ.
"Đây là di vật của sư phụ ta, hắn là đại nho lợi hại hơn ta nhiều.
Có thứ này thì ngoại trừ những tà ma đứng đầu, hẳn là các tà ma khác không thể đả thương ngươi.
Thứ này. . . Là bảo vật vô giá, ngươi nhớ cất kỹ, không nên tùy tiện tặng cho người khác."
Dứt lời, hai chân Vương Kính Minh khụy xuống, kém chút ngã nhào.
Trần Triệt nhanh chóng đỡ lấy, sau đó cõng hắn trên lưng.
"Lão sư, ta đưa ngươi đi ngoại thành , chờ đến ngoại thành thì ngươi cũng không cần phóng thích nhiều hạo nhiên chính khí thế này nữa."
Trần Triệt vừa nói vừa cõng Vương Kính Minh bước đến bên con ngựa.
"A. . . Không có việc gì, ta còn chịu đựng được.
Ngươi không nên trở về."
Vương Kính Minh thì thào nói.
"Lão sư, mặc dù quá trình có chút hung hiểm nhưng kết quả vẫn tốt.
Cho nên còn nói chuyện này làm gì?"
Trần Triệt lau máu tươi trên miệng, vừa cười vừa nói.
"Ngươi không phải một mực nói. . . Ngươi chỉ nghĩ muốn yên ổn sinh hoạt sao?
Ngươi trở về. . . Là trái với tâm nguyên của ngươi rồi."
Vương Kính Minh yếu ớt nói.
Trần Triệt cười khẽ một tiếng.
"Ta luyện võ không chỉ vì sự yên ổn của bản thân, còn vì có thể giúp những người bên cạnh yên ổn.
Lão sư có ơn với ta, nếu ta không quan tâm tới ngươi thì mới trái với tâm nguyện.
Giống như kiếm tiền, nếu như kiếm nhiều mà không an lòng thì kiếm nhiều cũng có ý nghĩa gì chứ?"
Vương Kính Minh nghe xong khẽ thở dài, ánh mắt trở nên phức tạp.
"Ai, đạo lý của ngươi còn nhiều hơn ta."
Thấy Trần Triệt đưa mình lên ngựa, chuẩn bị đi ngoại thành, Vương Kính Minh nhanh chóng ngăn cản: "Đừng nóng vội. . . Ta còn có một chuyện vô cùng trọng muốn nói với ngươi.
Nhưng trước khi nói ngươi cần phải bình phục cảm xúc."
"Lão sư cứ việc nói, tâm trạng của ta đang rất ổn định."
Trần Triệt bình tĩnh đáp.
"Việc này liên quan tới phụ thân ngươi.
Lúc trước ngươi hỏi thăm chuyện quan viên trong Kinh Thành. . . Ta đã ghi nhớ.
Sau đó ta có nói với ngươi ta viết cho người bạn ở kinh thành một phong thư để điều tra việc này.
Lá thư này. . . Đã được hồi đáp."
Vương Kính Minh nói đến đây thì dừng lại, bắt đầu quan sát sắc mặt của Trần Triệt.
Trần Triệt vẫn bình tĩnh như cũ.
Hắn biết lão sư dừng lại là vì sợ là sợ đả kích đến hắn.
Nhưng vấn đề là hắn cũng không phải chủ nhân của cỗ thân thể này.
Cho nên mặc kệ phụ thân của chủ nhân thân thể thế nào hắn cũng không đến mức không thể chấp nhận.
Vương Kính Minh thấy vậy mới tiếp tục nói: "Bằng hữu kia nói. . . Trong khoa khảo hai mươi năm trước đúng là có một người tên Trần Chiếu đậu Tiến sĩ. . ."
Trần Triệt híp mắt, không nói gì.
"Sau này Trần Chiếu liền biến mất.
Nếu như ta không đoán sai thì hẳn là có người với bối cảnh cực mạnh giúp hắn thay tên, đổi họ.
Bây giờ đã hai mươi năm trôi qua. . . Có thể hắn đã ngồi ở một vị trí cao.
Ngươi. . . Hiểu ý của ta không?"
"Lão sư, ta hiểu rõ, ta đã sớm suy đoán tới khả năng này."
Trần Triệt trầm giọng nói ra.
Đồng thời thở dài trong lòng.
Không nghĩ tới tình huống xấu nhất vẫn phát sinh.
"Khó trách ngươi sẽ thi rớt. . . Đây là có người không muốn để ngươi đi kinh thành. . .
Ngươi cũng không thể đi theo con đường đọc sách."
Nói xong, vẻ mặt Vương Kính Minh đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc.
"Trần Triệt, đọc sách hay khoa khảo gì đó đều không quan trọng.
Ta chuẩn bị nói với ngươi một điểm chết người, ngươi phải ghi nhớ."
Trần Triệt thấy lão sư nghiêm túc thế này, vội vàng đáp: "Học sinh hiểu."
Vương Kính Minh trịnh trọng nói: "Từ sau khi vị bệ hạ kia bị tà ma quấy nhiễu, thân thể càng ngày càng tệ.
Bằng hữu của ta nói bệ hạ có thể băng hà trong vòng một hai năm tới.
Nhưng bệ hạ còn chưa lập Thái Tử!
Hiện tại sáu vị hoàng tử đều muốn tranh đoạt vị trí này!
Đại thần trong triều cũng đã phân ra thành sáu phe phái, sáu phe phái liên tục công kích lẫn nhau. . .
Phụ thân ngươi có thể là một nhân vật trọng yếu trong phe phái nào đó.
Chỗ chết người chính là Tế Thế minh cũng thuộc một phe phái.
Nếu người Tế Thế minh biết thân phận của ngươi thì bọn hắn sẽ lợi dụng thân phận của ngươi để công kích phụ thân ngươi, hậu quả khó mà lường được.
Ngươi. . . Thật sự không nên trở về."
Trần Triệt nghe xong yên lặng.
Hắn không nghĩ tới tình huống còn bết bát hơn hắn nghĩ.
Nhưng dù nói như thế nào thì cữu cữu vẫn còn trong Tế Thế minh.
Hôm nay hắn không trở lại. . . Thì hắn cũng không có khả năng vứt bỏ cữu cữu mà cao chạy xa bay.
Vương Kính Minh nhìn Trần Triệt rồi nói tiếp: "Trần Triệt. . . Ngươi nghe ta nói, nếu như Tế Thế minh mời ngươi gia nhập, ngươi tốt nhất đáp ứng, sau đó thử thăm dò xem bọn họ muốn mang ngươi đi đâu.
Nếu như đi U châu thì bọn hắn còn chưa biết thân phận của ngươi.
Nhưng nếu bọn hắn muốn dẫn ngươi đi kinh thành. . . Vậy ngươi nhất định phải nghĩ cách thoát thân.
Kinh thành bây giờ là đầm rồng hang hổ, nếu ngươi bị cuốn đến đầu sóng ngọn gió. . . Khục! Khục!"
Nói đến đây, Vương Kính Minh ho khan kịch liệt.
Trần Triệt vỗ vỗ lưng Vương Kính Minh, sau đó lui lại mấy bước, trịnh trọng thi lễ với vị lão sư này.
"Đa tạ lão sư cho ta biết!"
Tin tức này đối với hắn mà nói cực kỳ quan trọng.
Nếu người Tế Thế minh chỉ đơn thuần là thấy hắn có thiên phú không tồi, mời hắn gia nhập thì không có vấn đề gì.
Hắn gia nhập Tế Thế minh là xong.
Sau này mạnh lên thì có thể lại nghĩ biện pháp thoát ly.
Còn nếu Tế Thế minh muốn lợi dụng thân phận của hắn làm trò. . . Thì hắn có thể không còn tương lai.
A. . .
Dùng thân phận của hắn để công kích phụ thân chưa từng thấy kia sao?
Lục tử đoạt chính, đầm rồng hang hổ.
Một võ giả Luyện Tạng cảnh nho nhỏ như hắn rơi vào vòng xoáy này, e là phải thịt nát xương tan!
Còn lão sư. . . Chỉ cần bất cần bất cẩn một chút thì sẽ bị liên lụy.
Cho nên hắn cảm tạ lão sư như thế nào cũng không quá mức.
"Ai. . ."
Vương Kính Minh khẽ thở dài, sau đó nói:
"Chờ đến châu phủ. . . Nếu như người Tế Thế minh tìm ngươi, ngươi cố gắng kéo dài thời gian một chút, ta sẽ nghĩ xem còn biện pháp nào để giúp ngươi không. . ."
"Lão sư. . ."
Trần Triệt vô cùng cảm động.
Ánh mắt Vương Kính Minh ảm đạm, phất tay áo.
"Đi ngoại thành, ta sắp không chịu nổi rồi."
"Tốt!"
Trần Triệt lên tiếng, sau đó cưỡi ngựa chở Vương Kính Minh hướng về ngoại thành.
. . .
Nửa khắc đồng hồ sau.
Trần Triệt mang Vương Kính Minh đi tới ngoại thành.
Lúc này, cuộc chiến ở ngoại thành cũng đã đến đoạn kết.
Có mấy người toàn thân tắm máu, chung quanh toàn là thi thể Nhân Trành.
Quan quân Thạch Hỏa thành nhìn mấy người này bằng ánh mắt sùng bái.
"Là người Tế Thế minh. . ."
Thấy mấy người, lòng Trần Triệt chùng xuống.
Cùng lúc đó, những người kia cũng nhìn về phía hắn.
Ánh mắt hai bên giao nhau.
Trần Triệt thấy rõ, khi mấy người Tế Thế minh nhìn thấy hắn thì trên mặt có vẻ. . . Như trút được gánh nặng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất