Chương 63: Gia nhập
* * *
Mặt Trần Triệt cũng có vẻ như trút được gánh nặng, sau đó mỉm cười ra hiệu với mấy người Tế Thế minh, đồng thời còn không quên ho khan vài tiếng.
Quan quân Thạch Hỏa thành cùng với người của các người của gia tộc cũng chú ý thấy Trần Triệt trở về, cả đám đều tiến lên đón.
"Trần công tử, Vương tiên sinh thế nào?"
"Thân thể tiêu hao nhiều, nhưng hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng."
Trần Triệt vừa trả lời vừa đỡ Vương Kính Minh đã hôn mê nhưng trên thân còn tản hạo nhiên chính khí mỏng manh xuống ngựa.
Người chung quanh nghe xong cùng nhẹ nhàng thở ra.
Đúng lúc này, lại có một đoàn người cưỡi ngựa từ nội thành chạy đến.
Đáng nhắc tới chính là người cầm đầu đang khiêng thi thể Vu Khánh bị đánh đến lỏng lỏng lẻo lẻo, hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Đoàn người chạy tới lập tức nhìn về phía phía đám người Tế Thế minh.
Hai đám người trao đổi ánh mắt xong liền hợp lại, sau đó xì xào bàn tán một lúc rồi ánh mắt của những người này đều dừng trên người Trần Triệt.
Dù Trần Triệt đang chăm sóc Vương Kính Minh hôn mê nhưng hắn cảm nhận được đám người Tế Thế minh đang quan sát mình.
. . .
"Trần công tử, Vu Khánh kia là do ngươi giết?"
Thấy Trần Triệt giao Vương Kính Minh cho đại phu Lâm gia, người cầm đầu Tế Thế minh chen vào tới, trầm giọng hỏi.
Người này tên người vì Tề Nguyên Cương, thân cao thước tám, dáng dấp có chút hùng vĩ, ngày đó hắn dẫn đầu Tế Thế minh vào thành, Trần Triệt có phần ấn tượng.
Chỉ là ngày đó người này mặc giáp đen, hôm nay hắn mặc trang phục màu đen.
"May mắn. . . Khụ khụ khụ. . ."
Trần Triệt ho khan vài tiếng, khi nói chuyện có một dòng máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.
Tề Nguyên Cương nhìn thoáng qua thi thể Vu Khánh, trong đầu tưởng tượng ra cảnh chiến đấu.
Nếu như hắn đoán không sai thì thực lực Vu Khánh này có thể áp chế Trần Triệt, cũng chính vì vậy nên Trần Triệt bị thương không nhẹ.
Nhưng có khả năng là Vu Khánh quá mức cuồng vọng, kết quả dưới sự khinh thường trúng phải ám khí của Trần Triệt.
Mà Trần Triệt cũng rất quyết đoán, sau khi ám khí bắn trúng Vu Khánh liền liên tục công kích, trực tiếp đánh nhão thân thể Vu Khánh. . .
"Vu Khánh này có thể liên tiếp tổn thương mấy tên võ giả cùng cấp, thực thực tuyệt đối xem như đỉnh cao trong Luyện Tạng cảnh.
Dù Trần Triệt yếu hơn một ít nhưng có thể kiềm chế Vu Khánh, đồng thời tìm cơ hội sử dụng ám khí, đã có thể xem là cường giả trong Luyện Tạng cảnh.
Hai mươi tuổi. . . Có thực lực như thế. . ."
Sắc mặt Tề Nguyên Cương thay đổi, không có ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Đúng lúc này, nơi xa xa lại có tiếng vó ngựa dồn dập dồn dập truyền đến.
Mọi người theo tiếng nhìn lại thì chỉ thấy mấy kỵ sĩ đang được hạo nhiên chính khí nồng đậm bao bọc chạy về phía Thạch Hỏa thành.
"Các đại nho đã tới sao?"
Mọi người thấy cảnh này đều mừng rỡ.
Đội quân có vẻ rất gần bọn họ nhưng cần ít nhất nửa canh giờ mới có thể đến Thạch Hỏa thành.
Nếu như trong vòng nửa canh giờ mà hạo nhiên chính khí của Vương tiên sinh biến mất thì đám người già yếu tàn tật vẫn khó thoát khỏi cái chết.
"Xuy!"
Mấy kỵ sĩ nhanh chóng đến nơi, theo nhóm bọn hắn đúng là hai vị đại nho.
Hai vị đại nho này vừa đến thì hạo nhiên chính khí trên người Vương Kính Minh lập tức biến mất.
"Chư vị không cần rời đi vào hôm nay.
Chờ đội vận chuyển của châu phủ chạy tới thì Thạch Hỏa thành sẽ có bốn vị đại nho.
Bốn vị đại nho đủ để bảo đảm đêm nay không có vấn đề."
Kỵ sĩ cầm đầu xuống ngựa, lạnh lùng nói, tuy giọng nói rất lạnh nhưng lại khiến những người cỏn sót lại trong Thạch Hỏa thành nhẹ nhàng thở ra.
. . .
Một đêm không có chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau.
Nhóm người cuối cùng được sự bảo hộ của quan quân xuất phát hướng về phía châu phủ.
Chuyện mọi người rút khỏi Thạch Hỏa thành đến đây xem như kết thúc.
Trên đường đi, Tề Nguyên Cương tìm cơ hội cưỡi ngựa tới cạnh xe Trần Triệt.
"Trần công tử, không biết sau này ngươi có tính toán gì không?"
Nghe hỏi như thế, Trần Triệt biết Tề Nguyên Cương muốn lôi kéo mình.
"Tề thống lĩnh, thật sự không dám giấu giếm, tại hạ muốn sớm bước vào Tiên Thiên cảnh, cho nên chuẩn bị đi tìm công pháp Tiên Thiên cảnh."
Sắc mặt Trần Triệt tái nhợt, giọng nói cũng hơi suy yếu.
Tề Nguyên Cương nghe xong cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Trần công tử, có mấy lời chắc hẳn cữu cữu của ngươi đã nói với ngươi. . .
Nhưng lúc đo chúng ta không biết Trần công tử đã bước vào Luyện Tạng cảnh.
Cho nên những hứa hẹn trước đó đều không là gì.
Với thiên phú hai mươi tuổi bước vào Luyện Tạng cảnh của Trần công tử, Tế Thế minh chúng ta có thể ra điều kiện tốt hơn.
Mặc dù tin tức còn chưa truyền về nhưng ta có thể hứa hẹn.
Chỉ cần Trần công tử nguyện ý gia nhập Tế Thế minh thì ngươi có thể tùy ý lựa chọn một võ giả Tiên Thiên cảnh trong Tế Thế minh làm sư phụ của ngươi.
Mặt khác, Tế Thế minh sẽ cung cấp toàn bộ tài nguyên tu luyện."
Trần Triệt nghe xong có chút xấu hổ.
"Chuyện này. . . Tề thống lĩnh, sở dĩ ta có thể bước vào Luyện Tạng cảnh nhanh thế này là vì nuốt một loại bảo vật kỳ lạ.
Thực tế thì thiên phú của ta cũng không có tốt như vậy."
Hắn nhanh chóng miêu tả hỉnh dạng mấy viên màu đen đoạt được từ Dương gia cho Tề Nguyên Cương nghe.
Đương nhiên hắn không có nói là mình lấy được từ chỗ Dương gia.
Tề Nguyên Cương nghe xong cười nhạt một tiếng.
"Vật kia tất cả thế lực lớn ở Đại Hạ đều có, thế nhưng không thấy có mấy người có thể bước vào Luyện Tạng cảnh khi hai mươi tuổi.
Trần công tử không cần coi nhẹ mình."
Nói đến đây, Tề Nguyên Cương dừng một chút mới tiếp tục nói: "Ta nghe cữu cữu ngươi nói ngươi không thích phân tranh.
Ha ha, tuy rằng thế đạo bây giờ rất loạn nhưng ta đại bản doanh của Tế Thế minh ở U châu lại hết sức an ổn, được xưng tụng là thế ngoại đào nguyên.
Không phải ta khoe khoang, tại ranh rới U châu, bách tính an cư lạc nghiệp, không nhặt của rơi trên đường, tốt hơn Ký Châu mạnh này cả trăm lần!
Còn Nhân Trành thì gần như mất tích.
Trần công tử, nếu ngươi gia nhập ta Tế Thế minh, có khả năng ta sẽ trực tiếp đưa ngươi đến U châu, từ nay về sau ngươi yên tâm ở U châu luyện võ, sẽ không có bất kỳ người nào quấy rầy ngươi."
Trần Triệt nghe xong liền động tâm.
Nói thật, nếu Tế Thế minh không biết thân phận của hắn, nếu lời hứa hẹn của Tề Nguyên Cương đều là thật thì hắn sẽ thật sự động tâm.
Dù cho Tế Thế minh không phải một tổ chức hiền lành thì hắn cũng nguyện ý gia nhập một thời gian.
Bí tịch, sư phụ tùy tiện chọn, không hạn chế tài nguyên tu luyện, còn có hoàn cảnh sinh hoạt yên ổn, ai nghe mà không động tâm chứ?
Đáng tiếc. . .
Lời Tề Nguyên Cương nói chưa chắc là thật.
Đương nhiên, mặc kệ thật là giả thì hắn phải đáp ứng trước.
Dù sao người ta đã mở ra điều kiện thế này rồi, nếu hắn còn không đáp ứng thì không khỏi kỳ lạ.
Trần Triệt ngồi tại trước xe ngựa nhìn Tề Nguyên Cương.
Tề Nguyên Cương vẫn bình tĩnh nhưng trong mắt như có ánh sáng lấp lóe.
Sau khi Trầm ngâm một lát, Trần Triệt mới cười nói: "Tề thống lĩnh, ngươi cũng đã nói đến nước này rồi, sao ta có thể từ chối chứ?
Trần Triệt ta nguyện ý gia nhập Tế Thế minh!
Từ nay về sau phiền Tề thống lĩnh chiếu cố nhiều hơn!"
Tề Nguyên Cương nghe vậy lập tức cười ha ha.
"Tốt! Nếu ngươi gia nhập Tế Thế minh vậy thì chúng ta sẽ là huynh đệ!
Trần huynh đệ! Ngươi yên tâm! Ta Tế Thế minh tuyệt đối không bạc đãi ngươi!"