Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 64: Cơ hội

Chương 64: Cơ hội



* * *

Một ngày một đêm trôi qua.
Đội xe thuận lợi đến châu phủ.
Trần Triệt cũng nhìn thấy mẫu thân và cữu cữu.
Ba người được Tế Thế minh xếp cho một khách điếm xa hoa ở châu phủ.
Trần Triệt muốn kéo dài thời gian đến khi lão sư tỉnh lại.
Nhưng mà một ngày trôi qua vẫn chưa nhận tin lão sư tỉnh lại.
Mặt khác, người Tế Thế minh chưa bao giờ cách xa khách điếm này, hắn cảm giác mình bị người ta giám thị.
. . .
Đêm khuya, Trần Triệt đang nhắm mắt điều tức thì đột nhiên bên ngoài khách sạn có tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến.
Hắn lập tức mở to mắt, nhìn xuyên qua cửa sổ.
Trên đường, vài người Tế Thế minh đang kịch chiến với mấy người áo đen.
Tốc độ ra tay cực nhanh, rõ ràng đều là cao thủ.
Hình như nhận ra Trần Triệt đang quan sát, người Tế Thế minh lớn tiếng nói: "Trần công tử, ngươi có thương thế trong người, tuyệt đối đừng ra ngoài!
Thực lực của mấy tên Nhân Trành này rất mạnh!"
"Nhân Trành?"
Trần Triệt chau mày.
Suy tư một lúc, sau đó hắn lui trở về.
Nhân Trành. . .
Mấy người áo đen bên ngoài thật sự là Nhân Trành sao?
Nào có Nhân Trành lợi hại như vậy?
Còn hết lần này tới lần khác hướng tới chỗ hắn.
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn mơ hồ cảm giác bản thân đã rơi vào trong một vòng xoáy nào đó.
Cảm giác này thật sự không tốt.
Ở Ký Châu đã thế này rồi, nếu đi kinh thành thì còn đến mức nào?
Còn nữa. . .
Lão sư là người duy nhất có thể giúp đỡ mình lại hôn mê bất tỉnh tới giờ, chuyện này không khỏi có chút kỳ quái.
"Không thể đặt hi vọng vào lão sư, ta nhất định phải làm gì đó!"
Trần Triệt thầm nghĩ trong lòng.
Hắn sợ nếu hi vọng vào lão sư thì lão sư sẽ mãi mãi không tỉnh lại.
. . .
Nửa khắc đồng hồ sau, tiếng đánh nhau tắt hẳn.
Tề Nguyên Cương xông vào trước, thấy Trần Triệt bình yên vô sự thì hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Trần huynh đệ, đám Nhân Trành kia không làm ngươi bị thương chứ?"
"Không có. . ."
Trần Triệt trả lời xong, vẻ mặt có chút khó hiểu, tiếp tục nói:
"Nhưng có người trên nóc nhà nói mấy lời kỳ quái."
Nghe nói như thế, mặt Tề Nguyên Cương lập tức có sự cảnh giác, vội vàng hỏi: "Nói cái gì?"
Trần Triệt làm bộ nhớ lại, một lúc sau mới trả lời: "Bọn hắn nói cái gì. . . Có một nhóm cao thủ đỉnh tiêm sắp tới, nếu như lại đánh nữa thì thừa dịp hỗn loạn mà. . ."
Dứt lời, Trần Triệt lắc lắc đầu.
"Ta nghe không hiểu lắm, hình như là nói như vậy, cũng không biết có ý gì nữa."
Tề Nguyên Cương nghe xong, sắc mặt thay đổi, sau đó mới nói: "Thì ra là thế, Trần huynh đệ có chỗ không biết.
Trong khách điếm này, ngoại trừ ngươi còn có một khâm phạm triều đình áp giải từ Vân Châu tới, bởi vì thân phận người này đặc biệt cho nên triều đình chuẩn bị bí mật áp giải đến Kinh Thành.
Có thể là đám người kia tới cứu hắn, ngươi không cần để trong lòng."
Trần Triệt nghe xong mà muốn câm nín.
Không thể không nói, Tề Nguyên Cương có thể suy nghĩ ra lý do trong thời ngắn ngủi thế này quả thực không dễ dàng.
Đồng thời hắn cũng xác định được một chuyện.
Đó chính là Tế Thế minh không có ý tốt với hắn.
Nếu không thì sẽ không bịa chuyện để lừa gạt hắn.
"Khó trách. . . Ta hiểu rồi."
Trần Triệt khẽ gật đầu, xem như chấp nhận cách giải thích của Tề Nguyên Cương.
"Việc này trọng đại, xin Trần huynh đừng truyền ra ngoài."
Tề Nguyên Cương lại nhắc nhở một câu.
"Tề thống lĩnh yên tâm, ta sẽ không tiết lộ gì cả."
Trần Triệt bảo đảm.
. . .
Rạng sáng ngày thứ hai, Tề Nguyên Cương vội vàng đến khách điếm.
"Trần huynh đệ, chúng ta phải đi rồi."
"Vội vã như vậy sao? Ta còn muốn chờ lão sư tỉnh để từ biệt đây."
Trần Triệt hơi kinh ngạc.
Nhưng trong lòng hắn biết rõ, đây là hiệu quả từ câu chuyện mà hắn bịa chuyện ra tối qua.
"Đúng là có chút việc gấp, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây, đi đến U châu.
Ngươi cần thu dọn gì sao?"
Tề Nguyên Cương trầm giọng nói.
"Không cần, ta đã sớm thu dọn xong."
Trần Triệt nhìn thoáng qua bao quần áo dưới giường rồi nói.
"Vậy thì tốt quá, hiện tại liền đi thôi, mẫu thân và cữu cữu ngươi đã ở trên xe ngựa."
Tề Nguyên Cương vội vã nói.
Trần Triệt cũng không nói thêm gì, cầm lấy bao quần áo rồi theo hắn.
Rời khách điếm, Trần Triệt lên một cỗ xe ngựa mộc mạc.
Giống như Tề Nguyên Cương nói, cữu cữu và mẫu thân đã ở trong xe, điều này khiến hắn nhẹ nhàng thở ra.
. . .
"Cháu trai, ta đi quá vội vàng, không kịp nói một tiếng với mấy người quen."
Vương Chấn có chút bất mãn.
"Đúng vậy . . . Cũng không kịp nói một tiếng."
Trần Triệt nhìn ra bên ngoài xe ngựa, có chút buồn.
Hắn rất muốn nói tạm biệt với lão sư, với Trương Nhược Viễn, với mấy người Lâm Uyểnt.
Thế nhưng không có cơ hội.
"Về sau có duyên sẽ gặp lại, ta sẽ còn trở lại."
Trần Triệt thầm nghĩ trong lòng.
. . .
Xe ngựa lén lén lút lút chạy, sau khi xuyên qua mấy con đường tắt thì tụ hợp với một thương đội đi tới U châu.
Trong thương đội có ba võ giả mặc trang phục bình thường, thủ hộ quanh xe ngựa.
Trang phục của ba người này không khác trang phục của những võ giả Đồng Bì cảnh trong thương đội nhiều lắm, nhưng Trần Triệt quan sát trong khoảng cách gần có thể nhìn ra ba người này có khí chất rất khác biệt, rõ ràng là cao thủ.
Lão giả đứng ở giữa còn khiến hắn nhìn không thấu.
Nói không chừng là võ giả Tiên Thiên cảnh.
"Tề thống lĩnh đâu?"
Trần Triệt thò đầu ra hỏi.
"Tề thống lĩnh có việc cần xử lý, lần này do ba người chúng ta đưa các ngươi đi U châu.
Xin Trần huynh đệ thứ lỗi."
Lão giả cười nói.
"Vậy làm phiền ba vị."
Trần Triệt cám ơn một câu rồi thụt đầu vào trong xe ngựa.
"Xong rồi!"
Trần Triệt vô cùng kích động, đồng thời còn chút lo sợ.
Trăm tên Tế Thế minh mà Tề Nguyên Cương dẫn đầu có thực lực mạnh mẽ, trong đó không chỉ có một võ giả Tiên Thiên cảnh.
Nếu hắn theo đám người kia rời Ký Châu thì dù đi U châu hay đi kinh thành hắn đều khó có khả năng chạy thoát.
Cho nên. . . Hắn chỉ có thể cược.
Từ sau khi biết chuyện gian lận trong huyện kiểm thì hắn liền biết có thể bản thân vẫn luôn bị giám thị.
Mà người giám thị hắn lại không muốn hắn đi kinh thành.
Đám người áo đen tối hôm qua không chừng có liên quan đến người giám thị hắn.
Trong khoảnh khắc đó, hắn bắt được một tia cơ hội trốn thoát.
Người Tế Thế minh muốn đưa hắn đến Kinh Thành, chắc chắn người giám thị hắn sẽ ngăn cản.
Đã như vậy thì sao hắn không thể nói lố một chút?
Nghe có một nhóm cao thủ đỉnh tiêm sắp tới Ký Châu, đám người Tế Thế minh có thể làm gì?
Ngồi chờ chết thì không.
Biện pháp tốt nhất là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.
(Ám Độ Trần Thương nghĩa là “Ngầm vượt con đường Trần Thương”. Đây là mưu kế phát xuất từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng trong lịch sử Trung Hoa. Nó như một kế hoạch tấn công bất ngờ mà kẻ địch không thể ngờ tới được.
Đặc điểm của mưu kế nầy là biểu lộ bên ngoài giả, ẩn tàng cái thật bên trong, làm mê hoặc đối phương, làm cho đối phương lơ là phòng bị, rồi bất ngờ đột kích. Trong cờ Tướng, diệu kế này thường áp dụng của những tay chơi giỏi vì khả năng tính toán quyết đoán của họ.)
Bề ngoài thì Tề Nguyên Cương dẫn đầu một nhóm người giả bộ đi kinh thành, hấp dẫn kẻ địch.
Sau lưng phái ba tên cao thủ vụng trộm đưa hắn đi.
Ý tưởng này thật tốt nhưng cũng cho hắn cơ hội.
. . .
"Một tên Tiên Thiên cảnh, hai tên Luyện Tạng cảnh. . . Nếu như xử lý tốt. . . Ta có cơ hội trốn thoát.
Chỉ cần có thể trốn thoát, từ nay về sau trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi!"
Trần Triệt nhắm mắt lại, sát ý sôi trào.
Tế Thế minh suýt đẩy hắn vào tuyệt cảnh, thù này hắn nhớ kỹ, không sớm thì muộn cũng phải trả!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất