Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 80: Nghĩ thông suốt (2)

Chương 80: Nghĩ thông suốt (2)



* * *

Cuối tháng.
Trần Triệt lãnh mấy cân thịt yêu thú từ tông môn, chuẩn bị mang về cho cữu cữu, nhìn một chút có thể giúp cữu cữu nhanh chóng tăng lên tới Thiết Cốt cảnh hay không.
Có một số việc hắn nhớ rất rõ.
Lúc trước hắn vừa vào Khí Huyết cảnh thì cữu cữu đã cho hắn rất nhiều thịt mãnh thú.
Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là lúc đó cữu cữu đã nhường hết tài nguyên tu luyện cho mình.
Cho nên hiện tại cữu cữu dụng tâm luyện võ, hắn cũng sẽ hết sức ủng hộ.
Một chút thịt yêu thú không tính là gì.
. . .
Mắt thấy sắp sắp đến cửa nhà, Trần Triệt liếc mắt liền thấy cữu cữu từ bên trong đi ra
Chỉ là hôm nay trông cữu cữu rất khác ngày thường, không chỉ ăn mặc gọn gàng mà râu tóc cũng được chăm chút tỉ mỉ, giống như trẻ ra năm sáu tuổi!
Cữu cữu quan sát xung một vòng quanh nhà rồi mới bước nhanh về một hướng.
Chẳng biết tại sao mà Trần Triệt luôn cảm giác hắn đang lén lén lút lút!
"Cữu cữu muốn làm gì đây? Không phải là. . ."
Trần Triệt hết sức tò mò, lặng yên đi theo.
Ăn mặc như thế, còn lén lén lút lút. . .
Không phải là muốn đi dạo kỹ viện chứ?
Nghĩ kỹ lại thì cữu cữu đến tuổi này mà còn chưa lập gia đình, lại thêm đả kích vì chuyện Tế Thế minh, buồn chán đi dạo kỹ viện cũng rất bình thường.
Trần Triệt vô thức sờ túi, quyết tâm lần sau rời nhà phải cho cữu cữu thêm chút tiền.
. . .
Cứ như vậy, Trần Triệt yên lặng theo sau Vương Chấn một đoạn đường.
Hai người nhanh chóng đến gần Hàn Nguyệt lâu.
Đúng lúc này, Vương Chấn đột nhiên ngừng lại.
Hàn Nguyệt lâu là Trần Triệt và Thẩm gia liên hợp kinh doanh, ngay khi Trần Triệt cho là cữu cữu muốn vào Hàn Nguyệt lâu ăn bữa cơm thì điều khiến hắn bất ngờ đã xảy ra.
Quan sát chung quanh một lần nữa, Vương Chấn không vào Hàn Nguyệt lâu mà là vào Phất Phong lâu đối diện!
Phất Phong lâu cũng là một tửu lâu, có quan hệ cạnh tranh với Hàn Nguyệt lâu.
Trần Triệt thấy cảnh này mà cạn lời.
Có câu nói rất hay, phù sa không lưu ruộng ngoài.
Không nghĩ tới cữu cữu lại trái ngược!
Khó trách phải lén lén lút lút!
"Cữu cữu đang làm gì. . ."
Trần Triệt tự hỏi mình một câu rồi cởi bỏ trang phục đệ tử Cực Hàn tông, gửi mấy cân thịt yêu thú thịt cùng trang phục ở chỗ chưởng quỹ Hàn Nguyệt lâu, sau đó xoayy người tiến vào Phất Phong lâu đối diện.
Phất Phong lâu buôn bán không tệ, cũng có kẻ đến người đi.
Trần Triệt cúi đầu xen lẫn vào đám người, không ai nhận ra hắn.
Tìm tòi một lúc trong Phất Phong lâu thì hắn mới thấy cữu cữu đang tươi cười ngồi ở cái bàn gần quầy chưởng quỹ.
Điều đáng nói chính là ngoại trừ hắn thì cạnh bàn còn có một nữ tử trẻ tuổi mặc áo bông đang che miệng cười khẽ.
Trông hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Trò chuyện một lát thì nữ tử liền trở về quầy chưởng quỹ.
". . . Thì ra là chưởng quỹ nơi này."
Trần Triệt càng cạn lời hơn.
Đồng thời hắn còn chú ý tới trong thời gian nữ tử áo bông trở về quầy hàng, ánh mắt cữu cữu đều dừng trên người nàng.
Đợi nàng xoay người về thì cữu cữu mới lập tức cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
". . . Tiền đồ!"
Trần Triệt lắc đầu cười, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
. . .
Sau khi ăn một bữa đơn giản ở Hàn Nguyệt lâu, cuối cùng hắn cũng thấy cữu cữu vui vẻ rời Phất Phong lâu.
Hắn không chút chần chờ mà lập tức đi theo.
"Hừ hừ hừ ~ "
Tâm tình cữu cữu vô cùng tốt, vừa đi vừa ngân nga điệu hát dân gian.
Trời có mắt rồi, từ khi đến thế giới này, Trần Triệt theo chưa từng nghe cữu cữu ngân nga thế này.
Ngân nga một hồi, Vương Chấn đột nhiên dừng bước.
"Không được, phải nhanh chóng trở về luyện võ!"
Nói với mình một câu xong thì hắn lại bước nhanh hơn.
Chưa kịp đi mấy bước thì Trần Triệt đột nhiên đuổi theo, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
Vương Chấn giật mình xoay người, nhìn thấy là Trần Triệt mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao ngươi lại xuất quỷ nhập thần thế này, làm ta giật cả mình!"
Dứt lời, hắn đột nhiên ý thức được có chỗ không đúng, trở nên cảnh giác.
Những biến hóa này lọt vào mắt Trần Triệt khiến hắn có chút buồn cười.
"Ngươi mới từ tông môn trở về sao?"
"Ừm, vừa trở về, không nghĩ tới gặp ngươi ở chỗ này.
Ăn cơm chưa? Có muốn đi Hàn Nguyệt lâu ăn một bữa hay không?"
Trần Triệt thản nhiên như không có việc gì.
"Chưa ăn. . .
Nhưng mà không đi Hàn Nguyệt lâu, chúng ta về nhà ăn."
Vương Chấn có chút chột dạ cười nói.
"Tốt, vậy về nhà ăn."
Trần Triệt cười một tiếng, sau đó khoác vai Vương Chấn.
Hai người giống như huynh đệ đi về nhà.
Đang đi thì Trần Triệt đột nhiên không nhịn được mà to.
"Làm sao vậy. . . Có chuyện gì vui sao?"
Vương Chấn tò mò hỏi.
"Không có việc gì, có thể là bởi vì sắp đột phá cho nên không nhịn cười được, ha ha ha. . ."
Trần Triệt thuận miệng đáp.
Thật hiện giờ hắn còn vui hơn cả khi tu vi đột phá.
Bởi vì cuối cùng cữu cữu cũng nghĩ thông suốt nha.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất