Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 81: Hao tổn

Chương 81: Hao tổn



* * *

"Nữ chưởng quỹ Phất Phong lâu kia có lai lịch ra sao?"
Chạng vạng tối, Trần Triệt đi tới Thẩm gia, hỏi thăm thông tin chưởng quỹ Phất Phong lâu từ Thẩm Nghi.
Nếu là nữ nhân mà cữu cữu ưa thích thì hắn phải biết rõ phẩm tính của nữ nhân này, dò xét thân thế bối cảnh rõ ràng.
Nếu là người đáng tin người liền thuận theo tự nhiên.
Nếu không phải người đứng đắn gì thì phải nhanh chóng chặt đứt, miễn cho cữu cữu lún vào, về sau sẽ có kết cục không tốt.
"Trần công tử hỏi chuyện này làm gì?"
Thẩm Nghi hơi kinh ngạc nhưng vẫn đáp: "Nữ tử này tên là Cố Thục, là dâu trẻ của Thôi Đông Thành."
Trần Triệt đang uống nước nghe được thiếu chút nữa phun nước ra ngoài.
Vợ của người khác, hơi chút khó khăn!
Nhưng nghĩ lại thì hắn cảm thấy có chỗ không đúng.
Nếu như là người ta cô vợ trẻ, như thế nào như thế xuất đầu lộ diện?
Quả nhiên, Thẩm Nghi tiếp tục nói: "Nhưng phu quân của nàng đã sớm chết. . .
Ai, nói tới thì nàng cũng là một người đáng thương.
Phụ thân nàng là bạn cũ của Thôi gia, đã thay nàng định ra hôn ước từ sớm.
Kết quả. . . Nàng còn chưa kết hôn thì nhị công tử Thôi gia đã mất mạng vì bị tập kích trên đường áp tiêu.
Nhưng phụ thân nàng là người cố chấp, vẫn để cho nàng thực hiện hôn ước.
Sau đó nàng cứ vậy mà gả vào Thôi gia.
Địa vị của nàng ở Thôi gia rất khó nói, thế là Thôi gia cho nàng quản lý việc làm ăn."
Nghe đến đây, Trần Triệt khẽ gật đầu.
Không phải vợ người sống thì tốt.
"Nhân phẩm của nàng thế nào?"
Thẩm Nghi nghe vậy, sắc mặt trở nên cổ quái, nhưng vẫn cẩn thận đáp: "Ta cảm thấy. . . Rất tốt, mặc dù cùng cạnh tranh với chúng ta nhưng nàng không làm trò gì ngáng chân Hàn Nguyệt lâu.
Mỗi lần nàng nhìn thấy ta đều mỉm cười chào hỏi.
Còn những chuyện khác thì ta không biết."
"Thôi gia kia có lai lịch gì?"
Trần Triệt lại hỏi.
"Gia chủ Thôi gia kinh doanh tiêu cục, nghe nói Thôi gia lão gia tử là võ giả Tiên Thiên cảnh.
Mặt khác, bọn họ cũng có chút quan hệ với quan phủ, đặt ở Hàn Nguyệt thành cũng xem như là một gia tộc trung đẳng đi."
"Ta đã hiểu, đa tạ, cáo từ."
Trần Triệt đứng lên nói.
Thấy Trần Triệt muốn đi, Thẩm Nghi do dự một chút rồi nhắc nhở: "Trần công tử, tương lai ngươi sẽ bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Võ giả Tiên Thiên có tuổi thọ dài lâu. . . Tìm cô gái bình thường thì khó mà an ổn."
"Thẩm tiểu thư, ngươi suy nghĩ nhiều, không phải ta, là đại ca kết nghĩa của ta.
Nhưng ngươi đừng nói với hắn, nếu như phát hiện gì đó thì ngươi cũng không cần quản."
Trần Triệt nhỏ giọng nói.
Vì che giấu thân phận, trước mặt người ngoài hắn đều nói cữu cữu là đại ca kết nghĩa.
"Thì ra là thế. . . Yên tâm đi Trần công tử, ta biết rồi."
Thẩm Nghi có chút xấu hổ nói.
. . .
Trần Triệt trở về nhà, thấy cữu cữu đang luyện võ trong viện thì khẽ thở dài.
Hắn tưởng rằng cữu cữu bị chuyện Tế Thế minh kích thích mới cực khổ thế này.
Không nghĩ tới là gặp gỡ người trong lòng.
Không có cách nào, nam nhân là như vậy, sau khi gặp được người trong lòng sẽ nỗ lực hơn rất nhiều.
"Cữu cữu, ta mang về cho ngươi chút thịt yêu thú, số tiền này ngươi cũng nhận lấy, nếu cần gì cứ việc mua, không đủ ta sẽ đưa thêm."
Trần Triệt vừa nói vừa bỏ một cái túi lên bàn đá.
Vương Chấn nghe xong lập tức dừng tay đi tới.
Thấy trong túi có năm mươi lượng kim phiếu, hắn giật mình, vội ngẩng đầu nói:
"Cái này. . . Nhiều quá! Ngươi đã cho ta thịt yêu thú rồi, ta nào phải tốn tiền làm gì?"
"Cầm lấy đi, trên thân nam nhân phải có ít tiền, lỡ như coi trọng vật gì tốt thì sao?
Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta đi nghỉ ngơi."
Trần Triệt căn bản không cho Vương Chấn cơ hội từ chối, nhanh chóng xoay người về phòng.
. . .
Giúp cữu cữu tìm cô vợ trẻ thật ra là một tâm nguyện của hắn.
Bây giờ thấy cữu cữu có ý, hắn phải hỗ trợ đến cùng.
Nhưng phải nhìn xem việc này sẽ phát triển thế nào.
Nếu như hai người tình đầu ý hợp, vậy hắn liền đi Thôi gia một chuyến, nhìn xem có thể khiến Thôi gia thả nữ nhân kia ra không.
Nếu như chỉ là cữu cữu tương tư đơn phương thì hắn chỉ có thể giúp cữu cữu tìm kiếm một nữ nhân tốt hơn.
Chỉ cần cữu cữu có ý thì rất dễ giải quyết.
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Trần Triệt rời nhà đến cứ điểm Cực Hàn tông trong Hàn Viêm thành.
Đây là công việc mà Tiếu Ánh Hàn giới thiệu cho hắn.
Mỗi tháng hắn phải đóng ở nơi này mười lăm ngày.
Mặc dù một ngày đóng quân chỉ có năm lượng bạc nhưng thật ra ở đây không ít chỗ tốt có thể moi.
Bởi vì buôn bán của Cực Hàn tông ở Hàn Viêm thành đều phải qua nơi này rồi mới đưa tới Cực Hàn tông.
Cực Hàn tông làm nhiều chuyện buôn bán ở Hàn Viêm thành, trong đó lớn nhất chính là buôn bán thịt yêu thú.
Thịt yêu thú thuộc về nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần là nguyên liệu nấu ăn thì liền sẽ có hao tổn.
Hao tổn nhiều hơn một chút hay ít hơn một chút, chỉ cần trong phạm vi cho phép thì Cực Hàn tông sẽ không quản.
Đối với những người phía dưới như bọn hắn thì này hao tổn nhiều một chút chính là kiếm lời thêm mấy trăm lượng kim phiếu.
Nhưng phải phân tiền lời này cho rất nhiều người, cuối cùng rơi trên người hắn cũng chỉ vài chục lượng thôi.
Mặc dù hơi ít nhưng an toàn nha.
Giống như vị Vương sư huynh kia phụ trách đóng quân mười lăm ngày, cũng chính là Vương Bân bán cho hắn thời gian tu luyện trong Hàn Băng động.
Ngoại trừ đóng quân ở chỗ này, nửa tháng còn lại hắn đi theo đội vận chuyển đi chuyển hàng, kết quả vài ngày trước gặp phải đại khấu, bị thương không nhẹ, hiện tại còn đang dưỡng thương.
. . .
Ngày lại ngày trôi qua.
Đến tháng thứ hai, Trần Triệt được Tiếu Ánh Hàn dẫn dắt đi tới trước Hàn Băng động.
Đây là lần thứ tư hắn tiến vào Hàn Băng động tu luyện.
Sau lần tu luyện này, thêm một lần nữa là hắn có thể thuận lợi bước vào Tiên Thiên cảnh!
"Sư tỷ, ta tiến vào."
Chờ lão giả thủ vệ kiểm tra thân phận xong, Trần Triệt tạm biệt Tiếu Ánh Hàn, sau đó tiến vào trong động.
"Đi thôi."
Tiếu Ánh Hàn phất phất tay, sau đó chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này lão giả thủ vệ đột nhiên ngăn nàng lại, nhỏ giọng nói:
"Ánh Hàn, ngươi chờ một chút, ta có chuyện quan trong muốn nói với ngươi."
Tiếu Ánh Hàn dừng lại, có chút kinh ngạc.
Chờ Trần Triệt hoàn toàn tiến vào Hàn Băng động thì lão giả mới nhỏ giọng nói tiếp: "Ánh Hàn, ngươi không biết. . . Tháng trước Hàn Băng động tiêu hao nhiều hơn bình thường! Tiêu hao gấp đôi!"
"Cái gì!"
Tiếu Ánh Hàn kinh hãi.
Mỗi tháng Hàn Băng động tiêu hao rất lớn, nếu như đổi thành kim phiếu thì một tháng tốn gần một vạn lượng.
Tiêu hao gấp đôi có nghĩa là hai vạn lượng!
Đây cũng không phải là con số nhỏ!
"Chu sư thúc, tại sao lại như vậy?"
Tiếu Ánh Hàn nghiêm túc hỏi.
Thương thế của phụ thân chưa lành, hiện tại phần lớn sự vụ trong tông môn đều do nàng quản lý.
Đột nhiên chi nhiều thêm một vạn lượng kim phiếu, nàng làm sao bàn giao với phụ thân?
"Ta đã kiểm tra rồi, trong động không có bất kỳ vấn đề gì.
Ta hoài nghi có liên quan đến năm tên đệ tử mới nhập môn, bởi vì chỉ có bọn hắn tiến vào Hàn Băng động trong tháng trước.
Mà tên Trần Văn vừa rồi là đối tượng tình nghi lớn nhất!
Có lẽ ngươi không biết, tháng trước hắn tiến vào Hàn Băng động tu luyện ba lần!"
Lão giả nhìn Hàn Băng động, hoài nghi nói.
"Một tháng ba lần. . ."
Tiếu Ánh Hàn kinh ngạc.
Đệ tử dưới Tiên Thiên cảnh thông thường thì một tháng tiến vào Hàn Băng động hai lần đã là cực hạn.
Cho dù võ giả Tiên Thiên cảnh, một tháng tiến vào Hàn Băng động ba lần cũng sẽ phải chịu cắn trả, cần tịnh dưỡng một thời gian.
Còn Trần Văn này một tháng tiến vào ba lần, trông vẫn rất bình thường, quả thật rất khả nghi.
"Ánh Hàn, hiện tại hắn đã tiến vào, chúng ta tới trận pháp xem xét liền biết."
Lão giả trầm giọng nói.
"Được."
Tiếu Ánh Hàn lên tiếng, sau đó đi theo lão giả vào mật thất có trận pháp.
Vừa mới tiến vào mật thất, còn chưa tới trước trận pháp thì hai người liền thấy một đống khối băng màu lam đắp trên trận pháp đang nhanh chóng tan rã!
Tốc độ tan rã nhanh hơn bình thường không chỉ gấp mười lần!
"Không thể tin nổi. "
Lão giả kinh ngạc hô thành tiếng!
Tốc độ này chẳng khác nào đang đốt kim phiếu!
"Ánh Hàn. . . Chuyện này. . . Làm sao bây giờ? Có kêu hắn đi ra hay không?"
Lão giả kinh hãi nói.
Tiếu Ánh Hàn cũng khiếp sợ.
Sau một lúc, nàng cắn răng lắc đầu.
"Thôi, để cho hắn tiếp tục tu luyện đi."
Đệ tử mới tiến vào Hàn Băng động tu luyện một ngày cần hai trăm lượng kim phiếu, đệ tử cũ là ba trăm lượng kim phiếu.
Nhưng mỗi người hấp thu lượng hàn khí khác nhau.
Chắc chắn Tiên Thiên cảnh hấp thu nhiều hơn Hậu Thiên cảnh.
Đây vốn chính là chuyện không công bằng.
Cực Hàn tông chưa bao giờ đền bù gì cả.
Nàng cũng không thể vì Trần Văn mà đổi quy củ, thu thêm kim phiếu của hắn.
Mấu chốt là dù nàng muốn thu thì Trần Văn cũng không trả nổi.
Một vạn lượng kim phiếu, bán thân cũng không trả nổi!
"Nhưng mà thế này. . . Quá khoa trương."
Lão giả bất đắc dĩ nói.
"Người này có thể là thể chất hấp hàn gì đó, ngươi nhìn hắn hút nhiều hàn khí như vậy mà cũng không có tác dụng phụ. . .
Nói không chừng Cực Hàn tông ta nhặt được kỳ tài vô cùng thích hợp tu luyện Hàn Băng kình đây?"
Tiếu Ánh Hàn miễn cưỡng cười nói.
". . . Chỉ mong vậy đi."
Lão giả cũng chỉ có thể an ủi mình.
"Gần đây ta sẽ nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền một chút để đền bù thâm hụt, đừng vội nói cùng phụ thân."
Tiếu Ánh Hàn lại dặn dò một câu.
"Được."
Lão giả đáp ứng.
. . .
Một ngày sau.
Trần Triệt ra khỏi Hàn Băng động.
Chẳng biết tại sao hắn cảm giác ánh mắt lão giả thủ vệ nhìn hắn có chút là lạ.
Giống như tên trộm, giống như muốn trộm đồ của hắn vậy..
Lòng hắn lộp bộp một tiếng, tranh thủ thời gian bước nhanh hơn nơi này.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất