Chương 83: Ngũ Lao Thất Thương Chi Khí
* * *
"Khụ khụ khụ. . ."
Đêm khuya, mình Trần Triệt ở trong phòng ho khan.
Ban ngày, sau khi về đến nhà hắn lập tức bắt đầu nuốt dược liệu.
Kết quả phát hiện dược liệu tiêu hao để đổ đầy Phệ Nguyên bình nhiều hơn trước bốn năm lần.
Vốn một lần chỉ tốn bốn năm lượng bạc, bây giờ cần tới hai mươi lượng bạc.
Nhưng hắn cũng không quá mức để ý,
Dùng kim phiếu nhiều rồi, hắn đã không còn nhiều cảm giác với bạc.
Hai mươi lượng bạc cũng chỉ hai lượng kim phiếu.
Không chỉ như thế, trong lòng hắn còn xuất hiện cảm giác chờ mong.
Bước vào cảnh giới Tiên Thiên, dược liệu cần để đổ đầy Phệ Nguyên bình gia tăng, điều này có nghĩa là thân thể Tiên Thiên tiến vào trạng thái siêu quá tải cần càng nhiều năng lượng hơn.
Có phải là dưới trạng thái siêu quá tải, hắn có thể tạo ra nhiều Ngũ Lao Thất Thương Khí hơn không?
Dù sao cũng là ho khan, người bình thường ho khan không thể so với võ giả Tiên Thiên cảnh ho khan, vậy số lượng Ngũ Lao Thất Thương Khí cùng chất lượng sẽ hoàn toàn cao hơn nhiều.
Ôm ý nghĩ này, tay trái Trần Triệt tu luyện Hàn Băng chưởng, tay phải tu luyện Ngũ Lao Thất Thương Chưởng.
Hai cánh tay của hắn nhanh chóng sưng đỏ lên.
"Khụ khụ khụ. . ."
Trần Triệt vừa ho khan vừa điều động chân khí theo phương pháp trong bí tịch Ngũ Lao Thất Thương Chưởng, hắn nhanh chóng cảm giác được một dòng khí kỳ lạ được chân khí của hắn bao bọc, từ lá phổi cùng với hai bàn tay hội tụ đến lòng bàn tay phải.
"Thật sự được!"
Lòng Trần Triệt thả lỏng.
Không những không uổng hai trăm lượng kim phiếu mà còn có thêm niềm vui ngoài ý muốn.
Ngũ Lao Thất Thương khí sinh ra từ tác dụng phụ của trạng thái quá tải có thể khiến cho võ giả Tiên Thiên cảnh như hắn khó chịu, vậy chắc chắn cũng có thể khiến cho những võ giả Tiên Thiên cảnh khác khó chịu.
Nếu như tích lũy thêm một chút, thả ra trong một lần, uy lực sẽ cực mạnh.
. . .
Ngày lại ngày trôi qua, mỗi ngày Trần Triệt đều đắm chìm trong tu luyện.
Ngày thứ mười sau khi bước vào Tiên Thiên cảnh, cuối cùng hắn cũng luyện Ngũ Lao Thất Thương Chưởng đến tầng thứ hai, sinh ra vòng xoáy thứ nhất.
Đồng thời vòng xoáy màu lam ở đan điền của hắn cũng lớn mạnh gấp đôi.
Điều duy nhất khiến cho hắn khó chịu là không có tiền.
Thân thể Tiên Thiên ăn thịt bình thường không có tăng cường bao nhiêu, nhất định phải ăn thịt yêu thú thường xuyên mới được.
Lại thêm Phệ Nguyên bình khiến hắn tiêu hao nhanh, trong mười ngày ngắn ngủi mà hắn đã dùng hết tám chín phần thịt yêu thú để dành từ tháng trước.
Không có cách nào khác, hắn chỉ có thể đi tìm một tên tà mà rồi báo cáo.
Sau một trận thao túng sau màn, hắn kiếm được bốn trăm lượng kim phiếu.
Nhưng hắn biết rõ đây cũng không phải là kế lâu dài.
Rau hẹ cần chậm rãi cắt lấy, nếu gấp rút thì không chừng tà ma sẽ trực tiếp rời khỏi Hàn Viêm thành, đến lúc đó hắn còn kiếm tiền thế nào?
Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định đi tìm Thẩm Nghi.
Tháng trước Hàn Nguyệt lâu kiếm được không ít tiền, ngoài ra Thẩm Nghi còn chuẩn bị mở cửa hàng binh khí, vừa dựng xong vào hai ngày trước.
Dựa theo quy hoạch vốn có, nàng chuẩn bị mở hai cửa hàng.
Nhưng Trần Triệt cảm thấy còn có khả năng khuếch trương lớn hơn một chút.
Dù sao bây giờ hắn là võ giả Tiên Thiên cảnh.
Võ giả Tiên Thiên cảnh thông thường trong Hàn Viêm thành có chút quan hệ đều có thể mở năm ba cửa hàng.
Hắn là một đệ tử nội môn Tiên Thiên cảnh của Cực Hàn tông, mở thêm mấy cửa hàng cũng không quá phận.
. . .
Ngày thứ hai, trong một căn phòng nhỏ ở Hàn Nguyệt lâu, Trần Triệt hẹn Thẩm Nghi chuẩn bị thương thảo chuyện mở rộng buôn bán.
Đang trò chuyện thì hắn thấy Thẩm Nghi mất tập trung nên dò hỏi: "Làm sao vậy? Phương diện làm ăn gặp phiền toái gì sao?"
Thẩm Nghi lắc đầu, vẻ mặt có chút đắng chát.
"Thật có lỗi với Trần công tử. . . Phái gia tộc ta xảy ra chút chuyện. . . Hôm qua ta thu được tin tức từ Vân Châu gửi tới."
Trần Triệt nghe xong không nói gì.
Mặc dù hắn bước vào Tiên Thiên cảnh nhưng quê quán Thẩm Nghi ở Vân Châu, hắn lợi hại hơn nữa cũng không quản được bên đó.
"Trần công tử, có lẽ ngươi không biết, thời gian trước Ngũ hoàng tử đã trốn tới Vân Châu.
Phụ thân ta nói hắn đang ở Vân Châu chiêu binh mãi mã, rất có thể sẽ khởi binh tạo phản!
Đến lúc đó Vân Châu sẽ bị chiến hỏa ảnh hưởng!"
Thẩm Nghi bất đắc dĩ nói.
Tuy Thẩm gia là gia tộc lớn ở Vân Châu nhưng khi chiến sự nổ ra thì gia tộc lớn nhỏ gì cũng có thể biến thành tro bụi.
Cũng vì lo cho gia tộc nên nàng mới mất tập trung.
Trần Triệt hơi nhíu mày.
"Thẩm tiểu thư, gần đây ngươi có nghe được tin tức gì bên phía Kinh Thành sao?
Sao Ngũ hoàng tử lại muốn khởi binh tạo phản?"
Thẩm Nghi trả lời: "Ta tổng hợp tin tức rồi, còn chưa kịp cho ngươi xem.
Nói tóm lại thì hiện tại có không ít người đều đang đồn đãi có thể bệ hạ đã băng hà, còn nói Đại Hạ sắp rơi vào cảnh chiến tranh.
Nếu không phải bên Vân Châu truyền đến tin tức thì ta cũng không tin nổi."
"Sắp có chiến tranh rồi. . ."
Trần Triệt lẩm bẩm.
Đại Hạ này vốn đã loạn, nếu chiến tranh nổ ra thì hoàn toàn hỗn loạn?
Đến lúc đó Thần Hỏa châu có thể không đếm xỉa đến sao?
Nghĩ tới đây, hắn càng khát vọng mạnh lên.
Trong loạn thế này, chỉ có thực lực tuyệt đối mới khiến hắn cảm thấy an toàn.
Huống hồ hắn còn có hai tai hoạ ngầm chôn ở nơi đó.
Một là phụ thân chưa từng gặp, một là Tế Thế minh.
Phía phụ thân thì hắn không rõ nhưng Tế Thế minh cường đại cỡ nào hắn hiểu rõ ràng.
Những năm gần đây Tế Thế minh đi khắp các nơi, thu nạp không ít võ giả, có lẽ hiện tại đã có một đại quân võ giả.
Nếu thật sự nổ ra chiến tranh thì Tế Thế minh sẽ trở thành một lực lượng trọng yếu.
"Nhất định phải tranh thủ thời gian gia tăng thực lực."
Trần Triệt thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này Thẩm Nghi tiếp tục nói: "Phụ thân ta muốn mang theo cả gia tộc rút khỏi Vân Châu.
Ca ca ta thì muốn đi Kinh Thành, hắn cảm thấy dù nổ ra chiến tranh thì ở Kinh Thành cũng sẽ không có quá nhiều người.
Nhưng ta cảm thấy không ổn lắm, nếu so sánh thì ta cảm thấy Linh Châu thích hợp hơn."
Dứt lời, Thẩm Nghi cẩn thận quan sát Trần Triệt.
Sao Trần Triệt không lại không rõ ý nàng.
Linh Châu nằm kề bên Thần Hỏa châu, Thẩm Nghi muốn gia tộc dời đến Linh Châu, về sau hai bên có thể giúp đỡ lẫn nhau.
"Gia tộc của ngươi có bao nhiêu người?"
Trần Triệt hỏi.
"Năm trăm người."
Thẩm Nghi trả lời.
"Ngươi có khả năng điều thêm bảy mươi, tám mươi người đến Thần Hỏa châu, những người khác thì sắp xếp ở Linh Châu trước đi.
Qua một thời gian nữa ta sẽ nghĩ biện pháp đưa tất cả người Thẩm gia tới Thần Hỏa châu."
Trần Triệt nghiêm túc nói.
"Chuyện này. . . Có thể chứ?"
Thẩm Nghi không quá chắc chắn.
Dù sao trong mắt nàng, vị Trần công tử này vừa mới vào Cực Hàn tông không tới hai tháng mà thôi, không có căn cơ vững chắc ở Hàn Viêm thành.
"Có khả năng, ngươi yên tâm đi."
Trần Triệt trịnh trọng nói.
Thế đạo này, muốn dời cả một gia tộc đến những châu khác thì cần tốn không ít thời gian.
Chờ Thẩm Nghi truyền tin trở về, rồi lại đợi người Thẩm gia tới, không biết sẽ mất bao lâu.
Nói không chừng lúc đó hắn đã bước vào Hóa Khí cảnh.
"Trần công tử. . . Ta sợ ta không thể thuyết phục được phụ thân cùng gia gia."
Thẩm Nghi tỏ vẻ khó xử.
Nàng biết địa vị của mình trong gia tộc.
Mặc dù phụ thân và gia gia thương nàng nhưng rất không có khả năng chỉ nghe nàng nói liền dời gia tộc đến bên này.
"Gia gia ngươi có thực lực gì?"
Trần Triệt dò hỏi.
"Dẫn Khí cảnh."
Thẩm Nghi trả lời.
Trần Triệt khẽ gật đầu.
"Chuyện như chuyển dời gia tộc thì phải đi khảo sát thực địa chứ?
Nếu như hắn tới Thần Hỏa châu thì ngươi sắp xếp để ta gặp mặt một lần, ta tự có biện pháp thuyết phục hắn."
"Ây. . . Tốt!"
Thẩm Nghi đáp.
Nàng vừa dứt lời thì Trần Triệt đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng thét truyền đến.
Hắn quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới, chỉ ở Phất Phong lâu đối diện đang có một nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục đang gây rối.
Nữ tử Cố Thục mà cữu cữu ưa thích cái đang ngã nhào trên đất, vẻ mặt ủy khuất.
Thấy cảnh này, Trần Triệt chau mày.
Mấy ngày nay cữu cữu càng gần gũi với Cố Thục nhiều hơn, hắn chuẩn bị đợi thêm một hai tháng rồi đi Thôi gia nói chuyện này.
Cho nên trong mắt hắn thì Cố Thục đã là nửa người nhà.
Bây giờ người nhà bị đánh?
"Nam tử trẻ tuổi kia là ai?"
Sắc mặt Trần Triệt trở nên u ám.
"Đó là nhị công tử Lưu gia, Lưu Hồng.
Lưu gia là thế gia quan lại, có quan hệ chặt chẽ với Thôi gia, trước nay Lưu Hồng đi Phất Phong lâu ăn cơm đều không trả tiền.
Mấu chốt chính là người này chút học thuật, vẫn thích mượn rượu làm càn. . .
Ta đã thấy hắn giương oai ở Phất Phong lâu nhiều lần."
"Đại ca kết bái của ta đã gặp người này sao?"
Trần Triệt lại hỏi.
"Không có, thời gian bọn hắn tới Phất Phong lâu lệch nhau."
Thẩm Nghi trả lời.
"Không có liền tốt."
Trần Triệt đứng lên, chuẩn bị xuống lầu.
Nếu cữu cữu đụng phải chuyện này e rằng sẽ phát sinh xung đột.
Cho nên để an tâm thì hắn nên giải quyết việc này.
"Trần công tử. . . Ngươi muốn. . ."
Thẩm Nghi có chút bận tâm.
Trần Triệt khoát tay áo.
"Không sao."
. . .
Một lát sau.
Trần Triệt dựa vào bên cửa sổ một bàn trong Phất Phong lâu, tùy tiện chọn vài món ăn.
Đợi khoảng một khắc đồng hồ thì Lưu Hồng thất tha thất thểu đi xuống dưới lầu.
Đợi đến khi hắn tới chỗ cửa thì dẫm trúng vật gì đó trơn trượt, đột nhiên ngã về sau.
Trần Triệt tay nhanh mắt lẹ đỡ lấy hắn, đồng thời nhắc nhở:
"Cẩn thận chút."
"Ai cần ngươi dìu ta! Cẩu vật!"
Lưu Hồng kém chút té ngã, trong lòng vô cùng tức giận mắng to một câu, sau đó định đánh người trút giận!
Nhưng khi quay người lại, thấy Trần Triệt mặc trang phục đệ tử nội môn Cực Hàn tông thì hắn tỉnh rượu bảy tám phần.
"Ta còn tưởng rằng là tiểu nhị đây, là ngươi nha! Ách, ha ha. . ."
Lẩm bẩm xong, hắn liền lảo đảo đi ra ngoài.
Trần Triệt trở lại trên chỗ ngồi tiếp tục ăn cơm, giống như không hề có chuyện gì cả.
. . .
Sau khi về đến nhà, Lưu Hồng cảm giác đầu hơi đau.
Hắn không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là mình uống quá nhiều rồi nhanh chóng đi ngủ.
Kết quả là ngày thứ hai tỉnh lại, hắn phát hiện. . .
Đầu càng đau.