Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 85: Giải quyết

Chương 85: Giải quyết



* * *

Đêm khuya.
Trong một nhà bình dân nào đó ở Hàn Viêm thành, ánh nến mỏng manh chập chờn chiếu rọi.
Vương Bân mặc quần áo bình thường đứng trước mặt ba người.
Ba người này là một già một trẻ một nữ nhân trung niên, nhìn cách ăn mặc cũng là dân chúng bình thường.
Nhưng sắc mặt ba người lúc này đều nghiêm túc, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
Vẻ mặt này trông vẻ không hài hòa với bộ dạng của bọn hắn.
"Vương huynh, ngươi xác nhận là ngày mai sao?"
Thiếu niên trầm giọng hỏi thăm.
Vương Bân không kiên nhẫn đáp.
"A, trên đời này làm gì có chuyện chắc chắn?
Nói tóm lại thì Trần Văn kia nói cho ta biết là ngày mai.
Ai biết hắn có lừa gạt chúng ta hay không?"
Nói đến đây, Vương Bân dừng lại một chút.
Suy tư chốc lát, hắn tiếp tục nói: "Theo quan sát của ta, người này chất phác, ngày thường ngoại trừ luyện võ thì rất ít làm chuyện khác, là một tên võ si,
Ta cảm thấy hẳn là hắn sẽ không lừa gạt ta.
Đương nhiên, nếu lừa gạt ta thì lại thế nào?
Nếu ngày mai ta hộ tống nhóm hàng kia thì ta sẽ lưu lại ký hiệu ven đường, đến lúc đó các ngươi trực tiếp tới lấy là được.
Còn không phải thì các ngươi cũng đi một chuyến tay không mà thôi, không có tổn thất gì."
Thiếu niên nghe xong gật đầu.
"Ngươi nói cũng đúng."
Vương Bân cười một tiếng, xoa xoa đôi bàn tay.
"Nhóm hàng này có giá trị không nhỏ, theo ta suy đoán thì có thể từ ba vạn lượng kim phiếu trở lên.
Ta thu ngàn lượng kim phiếu, không quá phận chứ?"
"Có khả năng, nhưng sau khi thành công mới được."
Thiếu niên đáp ứng.
Vương Bân lại lắc đầu.
"Sau khi thành công, các ngươi chạy mất thì ta biết làm sao? Dù như thế nào thì các ngươi phải cho ta một chút tiền đặt cọc."
Thiếu niên nghe vậy nhìn hai người còn lại, ba người trao đổi ánh mắt xong, nữ nhân trung niên lấy năm trăm lượng kim phiếu đưa cho Vương Bân.
"Vương huynh, ta hi vọng ngươi không đùa nghịch hoa chiêu gì, dù sao chúng ta đã hợp tác một lần, nếu Cực Hàn tông biết việc này. . . Hừ!"
Thấy Vương Bân tiếp nhận kim phiếu, thiếu niên thấp giọng uy hiếp một câu.
Vương Bân cười cười không nói gì.
Hắn chẳng thèm để ý.
Bởi vì không bao lâu nữa hắn sẽ rời khỏi Thần Hỏa châu.
Hắn xuất thân từ thế gia võ tướng Kinh Châu, gần đây trong nhà gửi cho hắn một phong thư để hắn mau trở về dẫn binh.
Bây giờ Đại Hạ sắp loạn lạc, hắn ở chỗ này là lãng phí thời gian, còn không bằng về nhà thống binh chinh chiến, kiến công lập nghiệp.
Nhà hắn có nội công sát phạt tổ truyền, đến lúc đó có lẽ hắn còn có khả năng nhờ chiến trường chuyển tu công pháp, từ đó bước vào Tiên Thiên cảnh.
Nhưng. . . Trước đó cần phải giải quyết một chuyện quan trọng.
Trầm ngâm một lát, hắn nhìn thiếu niên kia.
"Nhóm hàng này của Cực Hàn tông có giá trị cực cao, nếu nửa đường xảy ra vấn đề sẽ tra xét kỹ lưỡng.
Vì lý do an toàn, ta còn cần các ngươi giúp ta làm giúp một chuyện."
"Làm cái gì?"
Người thiếu niên dò hỏi.
"Giúp ta giải quyết Trần Văn kia.
Nếu không thì sau này Cực Hàn tông điều tra, chắc chắn hắn sẽ khai ra ta."
Vương Bân lạnh lùng nói.
"Ha ha, tâm tư ngươi cũng đủ kín đáo."
Người thiếu niên cười nói.
Vương Bân không để ý, tiếp tục nói: "Nơi hắn ở, chỗ hắn thường lui tới ta đều ghi ở đây, các ngươi có thứ này thì giết hắn cũng không khó.
Nhớ đó, tốt nhất là động thủ vào đêm mai, nhất định phải làm sạch sẽ, không nên để lại thi thể hay dấu vết gì đó.
Nếu như có thể để Cực Hàn tông nghĩ là hắn mất tích thì càng tốt hơn."
Dứt lời, hắn lấy một tờ giấy viết đủ nội dung rồi để xuống bàn.
"Hắn có thực lực gì?"
Lão giả một mực không mở miệng cầm lấy tờ giấy, thấp giọng hỏi thăm một câu.
"Hẳn là Quy Nhất cảnh đi, nhưng hai tháng này tu luyện trong Hàn Băng động nhiều, bị cắn trả không nhẹ, e là chiến lực chỉ còn một nửa.
Nói tóm lại thì với thực lực của các ngươi thì giải quyết hắn cũng không khó."
Vương Bân trả lời.
"Tám trăm lượng kim phiếu, ta thay ngươi giải quyết người này."
Lão giả giơ tám ngón tay.
"Tốt!"
Vương Bân cắn răng đáp ứng.
Hắn đã sớm nghĩ kỹ, chỉ cần có thể khiến Trần Văn mất tích, Cực Hàn tông sẽ cãm thấy Trần Văn có vấn đề trước.
Hắn lại quạt gió châm lửa thêm. . . Tạo ra vài chỗ không bình thường của Trần Văn, đến lúc đó Cực Hàn tông sẽ tập trung điều tra Trần Văn.
Hắn có khả năng thừa dịp rối loạn mà rời Hàn Viêm thành.
Trên thực tế, Trần Văn kia không bình thường.
Rõ ràng xuất thân từ gia tộc bình thường mà lại có tiền để mua thời gian tu luyện trong Hàn Băng động, thậm chí còn có thể mua thịt yêu thú mà Cực Hàn tông cung ứng mỗi tháng.
Hắn lấy tiền ở đâu ra?
Chuyện này quá khả nghi.
Nói tóm lại, người này là một đối tượng cõng nồi rất tốt.
Nói thật, nếu không phải người này thích hợp cõng nồi, cộng thêm lần này dính đến lợi ích to lớn thì chưa chắc là hắn sẽ tiếp nhận công việc này.
"Đã bàn bạc xong rồi, tại hạ xin cáo từ."
Dứt lời, Vương Bân chắp tay một cái sau đó lặng yên rời khỏi nhà này.
Hắn vừa rời đi không bao lâu thì thiếu niên liếc mắt ra hiệu cho lão giả.
"Hoàng lão, người này gian trá xảo quyệt, ngươi âm thầm đi theo hắn, canh chừng một đêm, xem hắn có làm trò gì khác hay không."
Lão giả nhìn bóng Vương Bân rời đi, cười lạnh một tiếng, thân hình lóe lên biến mất.
Thiếu niên nhìn ánh nến trước mắt, trong lòng có chút xúc động.
Nếu lần này được chuyện, hắn có thể về núi.
Trời có mắt rồi, những ngày tháng lo lắng đề phòng cuối cùng cũng sắp kết thúc!
"Khụ khụ. . ."
Ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng ho nhẹ truyền đến.
Thiếu niên nhướng mày, khẽ nói: "Hoàng lão, đừng khinh thường, dù sao tên kia cũng là Quy Nhất cảnh, ngươi không đi thì sẽ không đuổi kịp đó."
Nữ nhân trung niên lại ý thức được có gì đó không đúng, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi!
Kẹt kẹt. . .
Cánh cửa dần bị đẩy ra.
Trong đêm tối, có một bóng người đi vào.
"Ngươi là!"
Thiếu niên sợ hãi.
Một giây sau, có cơn gió thổi qua dập tắt ngọn nến, gian phòng trở về với bóng tối.
. . .
Vương Bân đang di chuyển với tốc độ rất nhanh.
Hàn Viêm thành không kém hơn Kinh Châu, trên đường phố ban đêm cũng có không ít người.
Chuyện hôm nay rất quan trọng, cho nên để cho ổn thoả thì hắn đã sớm chọn một con đường không có người đi.
Đằng sau có người theo dõi hay không, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn thành tâm hợp tác, đêm nay hắn cũng không tính đi gặp người nào khác.
. . .
Nhanh chóng quay về nơi ở, thấy sau lưng không có người thì hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Một năm qua hắn tích lũy không ít kim phiếu chính là để chờ sau khi trở về có thể có điểm xuất phát càng cao hơn.
Trước lúc rời đi thì hắn sẽ đổi kim phiếu thành vật tư chiến lược, sau đó vận chuyển khỏi Hàn Viêm thành.
Hắn quyết định mua một số binh khí.
Quanh Thần Hỏa châu có rất nhiều núi non, khoáng vật phong phú cho nên nghề rèn đúc binh khí cũng vô cùng phát triển.
Nhưng binh khí dễ gây chú ý.
Vương Bân suy nghĩ một chút rồi đi tới trước bàn đốt ngọn nến.
Hắn muốn viết một phong thư gửi về, để gia tộc phái một số người tới tiếp ứng.
Nhưng hắn chưa kịp hắn lấy giấy bút thì có mùi máu tanh nồng đậm đột nhiên xông vào mũi.
Vương Bân vô thức ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trên bệ cửa sổ có để hai cái đầu đẫm máu!
Một cái đầu rõ ràng là thiếu niên mới vừa nói chuyện cùng hắn!
Dưới ánh nến, vẻ mặt thiếu niên vẫn còn lưu lại sự khiếp sợ, khủng hoảng, cũng không biết đã gặp phải chuyện gì!
Còn một đầu người là của nữ nhân trung niên, trên đầu để một tấm mặt nạ da người, vẻ mặt cũng có chút thê thảm.
Thấy cảnh này, Vương Bân cảm giác lạnh sống lưng, toàn thân run lên, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Những năm gần đây hắn cũng được kiến thức nhiều thứ nhưng còn chưa từng thấy cảnh kinh dị doạ người thế này!
"Khụ khụ khụ. . . Vương sư huynh.
Người sau lưng ngươi có chút thực lực, hiện tại ta mới giải quyết hắn xong, đã để cho ngươi chờ lâu."
Trong bóng tối, một người chậm rãi xuất hiện, trong tay cầm đầu của lão giả họ Hoàng.
Vương Bân nhìn mà thân thể run rẩy kịch liệt.
Thực lực của thiếu niên và nữ nhân trung niên thì hắn không biết.
Nhưng lão giả kia là võ giả Tiên Thiên cảnh thật sự!
"Trần sư đệ. . . Tha ta một mạng!"
Vương Bân run rẩy nói.
Giờ này khắc này, hắn làm sao không biết Trần sư đệ này đã bước vào Tiên Thiên cảnh.
Chỉ sợ còn không phải là Tiên Thiên cảnh bình thường, nếu không thì làm sao có thể dễ dàng chém giết ba người này như vậy!
Trần Triệt không nói gì mà để đầu lão giả họ Hoàng lên bàn, sau đó lấy một tờ giấy nhuốm máu.
Trên tờ giấy có ghi chỗ hắn ở cùng thói quen đi Hàn Nguyệt lâu ăn cơm mỗi ngày...
"Vương sư huynh, ngươi ăn cây táo rào cây sung thì thôi, lại còn muốn tính toán ta.
Thậm chí còn muốn ly gián quan hệ giữa ta và tông môn!
Ngươi có biết không, ta tìm được một chỗ dựa không hề dễ dàng."
Trần Triệt lạnh lùng nói đồng thời nghiền nát tờ giấy thành bụi.
Mặt Vương Bân trắng bệch, không nói hai lời mà tung người muốn nhảy qua cửa sổ.
Nhưng hai chân hắn chưa kịp rời mặt đất thì đã bị một lực lượng cường đại đè xuống.
Không đợi hắn phản ứng.
Ầm!
Thân thể hắn lập tức run lên!
Ngay sau đó hắn cảm giác có một cỗ hàn khí cực mạnh từ gáy nhập vào thân thể, sau đó đóng băng trái tim của hắn.
Lại một tiếng vang nhỏ, hắn nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát.
"Hàn. . . Hàn Băng chưởng. . ."
Vương Bân thống khổ.
Giờ khắc này hắn không cam tâm.
Hắn khổ tu ở Cực Hàn tông suốt sáu năm, kết quả còn kẹt tại Quy Nhất cảnh.
Trái lại tên này mới hơn tới hai tháng, không chỉ bước vào Tiên Thiên mà còn luyện thành Hàn Băng chưởng. . .
Thiên đạo sao mà bất công?
Phù phù. . .
Thi thể Vương Bân bị Trần Triệt đẩy sang một bên.
"Khụ khụ. . ."
Nhìn thi thể Vương Bân, Trần Triệt nhẹ ho hai tiếng.
Nếu những người khác phụ trách việc này thì cũng thôi.
Coi như hoài nghi Vương Bân, tối đa chỉ lựa chọn ngậm miệng không nói.
Nhưng hắn không giống, đây là nhiệm vụ đầu tiên sư tỷ giao cho hắn, hắn không hy vọng nhóm hàng xuất này xuất hiện bất cứ vấn đề gì, dù cho vấn đề không xuất hiện từ bên hắn.
Cho nên hắn mới có thể truy xét đến đáy.
Hiện tại tốt rồi, người có vấn đề đã bị giải quyết.
Giao những thi thể này cho sư tỷ, về sau coi như hàng hóa xảy ra chuyện thì cũng không ai hoài nghi gì hắn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất