Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 86: Thế cục

Chương 86: Thế cục



* * *

Vuốt tay vào mặt lão giả, Trần Triệt kéo xuống một tấm mặt nạ da người, sau đó có chút ghét bỏ đặt đầu lão giả trên bệ cửa sổ.
Trong đêm tối, ba cái đầu bày trên bệ cửa sổ trông thật kinh dị.
Cũng không phải hắn có thú vui cắt đầu người ta.
Ba người này liên quan đến đại khấu ngoài thành, tám chín phần mười là đào phạm quan trọng.
Nhất là hai người đeo mặt nạ da.
Nếu là đào phạm thì có thể đến quan phủ đổi tiền.
Vừa rồi quá khẩn cấp, hắn cũng không thể kéo theo hai bộ thi thể làm việc cho nên mới nghĩ ra biện pháp cắt đầu.
"Hô. . ."
Thở dài một hơi, Trần Triệt lục soát thi thể Vương Bân, hắn nhanh chóng lục được năm trăm lượng kim phiếu.
Ngoài ra Vương Bân còn mặc một bộ nội giáp da đặc thù.
Trần Triệt vừa nhìn liền biết nội giáp da yêu thú.
Loại nội giáp này có giá trị không nhỏ, lúc ở Thần Hỏa thành, hắn theo Tô Chấn tham gia hai buổi đấu giá, trên hội đấu giá có loại nội giáp này, giá cả bình thường đều từ năm trăm lượng kim phiếu đến tám trăm lượng kim phiếu.
Thật ra trong nhóm hàng của Cực Hàn tông cũng có mấy bộ nội giáp.
So với nội giáp bình thường thì loại nội giáp này không chỉ cản được đao kiếm mà còn có thể ngăn cách một phần tiên thiên chân khí.
Chỉ tiếc thực lực của Vương Bân quá yếu, nếu hắn có thực lực Tiên Thiên cảnh phối hợp thêm nội giáp, không chừng có thể cứng rắn chịu được một chưởng.
Trần Triệt không có ghét bỏ mà lột nội giáp ra.
Sau đó hắn lại bắt đầu tìm tòi khắp phòng.
Tìm kiếm hết nửa khắc đồng hồ, cuối cùng hắn cũng tìm được một cái hốc nhỏ dưới gầm giường.
Mở hốc nhỏ ra, một cái hộp gỗ xuất hiện trước mắt hắn.
Mở hộp gỗ, đập vào mắt hắn là một đống kim phiếu cùng thư tín, ngoài ra còn có một bản bí tịch tên Quân Trận Sát Quyền cùng với một cái hộp nhỏ.
Trần Triệt kiểm tra kim phiếu trước, tròn ba ngàn lượng!
Đáng nhắc tới chính là một ngàn lượng mà hắn bỏ ra mua thời gian tu luyện cũng ở trong này.
"Vương sư huynh. . . Rất biết tích lũy tiền nha."
Trần Triệt nhẹ giọng thở dài, sau đó lại mở hộp nhỏ.
Trong hộp nhỏ có một viên tròn màu đen.
Không khác mấy viên tròn mà lần đó hắn lấy được từ tay Dương gia.
Thứ này là nội hạch yêu thú, nuốt vào có thể gia tăng thực lực, đến Thần Hỏa châu hắn mới biết được thứ này.
Bởi vì năng lượng bên trong thứ này hơi cuồng bạo nên phải xem tu vi mà nuốt.
Nếu như tu vi không đủ mà nuốt nội hạch phẩm chất cao thì có thể sẽ chết vì nổ tan xác.
Nhưng viên nội hạch này có phẩm chất khá thấp, không khác mấy viên của Dương gia bao nhiêu, không giúp ích nhiều cho võ giả Tiên Thiên cảnh.
"Hẳn là chỉ có nhiêu đây thôi?"
Trần Triệt lại tìm tìm kiếm kiếm, ngoại trừ chút bạc vụn thì hắn không tìm được bất kỳ vật gì có giá trị nữa.
"Bốn ngàn lượng. . . Một kiện nội giáp, một quyển quyền pháp vô dụng, một viên nội hạch yêu thú, cùng với ba cái đầu đào phạm."
Trần Triệt yên lặng kiểm kê thu hoạch.
Bốn ngàn lượng là bởi vì hắn còn mò được năm trăm lượng kim phiếu từ ba người ka.
"Bốn ngàn lượng kim phiếu. . . Đủ cho ta yên tâm tu luyện một thời gian."
Trần Triệt khá hài lòng.
Bây giờ hắn tiêu hao nhiều nhất là ở thịt yêu thú.
Nếu như mở trạng thái siêu quá tải trong thời gian dài thì một tháng có thể tiêu hao một trăm năm mươi cân thịt yêu thú.
Năm mươi cân mua ở Cực Hàn tông, một trăm cân mua ở Hàn Viêm thành, tổng cộng là một ngàn năm trăm lượng kim phiếu một tháng.
Bốn ngàn lượng đủ cho hắn tu luyện hơn hai tháng.
. . .
Dọn dẹp hiện trường một chút, Trần Triệt mang thi thể Vương Bân cùng với mấy cái đầu người đến cứ điểm Cực Hàn tông, sau đó liên hệ mấy tên đệ tử ngoại môn báo cho Cực Hàn tông.
Thời gian chờ đợi hắn cũng không nhàn rỗi mà yên lặng xem đống thư tín lấy được từ chỗ Vương Bân.
Phần lớn là các tin tức không quan trọng.
Nhưng có một phong thư mới gửi đến từ Kinh Châu vào ngày hôm trước, Trần Triệt xem rất lâu.
Trong thư này nói tới một chuyện vô cùng quan trọng.
Theo trên thư, nửa tháng trước đại hoàng tử liên hợp với tứ hoàng tử thiết lập ván cục ở Kinh Thành, muốn lừa giết bốn vị hoàng tử khác.
Kết quả bị bại lộ, bốn vị hoàng tử đều được các cao thủ cứu đi.
Hiện tại sáu vị hoàng tử chia thành ba phe phái.
Đại hoàng tử và tứ hoàng tử một phái, có được Kinh Thành cùng mấy châu xung quanh.
Nhị hoàng tử cùng ngũ hoàng tử một phái, Nhị hoàng tử thì chưa biết tung tích, còn ngũ hoàng tử thì đang chiêu binh mãi mã ở Vân Châu, gọi là Phụng Nghĩa quân.
Tam hoàng tử và lục hoàng tử thì được Tế Thế minh đưa đến U châu.
Nói tóm lại, ba phe đã kéo dài khoảng cách.
Các châu trong Đại Hạ đều đang chọn đội.
Quê quán của Vương Bân ở Kinh Châu, đứng bên Phụng Nghĩa quân, nhưng bởi vì trưởng bối Vương Bân làm quan ở Kinh Thành cho nên Vương gia chuẩn bị chuyển đến Kinh Thành đầu nhập vào đại hoàng tử và tứ hoàng tử.
. . .
Trần Triệt nhớ lại bản đồ Đại Hạ, phát hiện Thần Hỏa châu nằm giữa phạm vi thế lực Phụng Nghĩa quân và Kinh Thành.
Cách Tế Thế minh ở U châu khá xa.
"Thế cục đã thành dạng này, hẳn là không ai nghĩ đến chuyện tìm ta đi?"
Mặc dù chuyện chiến tranh bùng nổ đã như ván đóng thuyền, nhưng Trần Triệt vẫn có chút lạc quan.
Trong tình cảnh này thì vị phụ thân mà hắn chưa từng thấy sẽ khó mà phân sức tìm hắn.
Còn Tế Thế minh, sở dĩ lúc trước bọn hắn muốn mang cả nhà mình đến Kinh Thành là muốn dùng thân phận của mình để công kích phụ thân.
Bây giờ các phe sắp bùng nổ đại chiến, ai mà dùng ám chiêu nữa.
Cho nên hẳn là Tế Thế minh cũng không vội vã tìm hắn.
Nghĩ lạc quan hơn nữa thì không chừng hai phe này đã quên con tôm nhỏ như mình rồi.
Nghĩ xong, Trần Triệt lập tức yên tâm hơn.
. . .
Sau kh yên lặng chờ đợi ở cứ điểm, không lâu sau Tiếu Ánh Hàn đã dẫn theo hai nam tử trung niên chạy tới nơi này.
Hai người này đều là sư đệ của tông chủ Tiếu Nghị, một người tên Đinh Hải, một người tên Khương Tu, tất cả đều là cao thủ Hóa Khí cảnh.
Lúc trước Tiếu Ánh Hàn đi Thần Hỏa thành chiêu thu đệ tử cũng mang theo hai người này.
"Trần sư đệ, đến cùng là chuyện gì?"
Thấy thi thể Vương Bân, sắc mặt Tiếu Ánh Hàn có chút khó coi, dò hỏi.
"Sư tỷ, là như vậy. . ."
Trần Triệt nửa thật nửa giả thuật lại mọi chuyện.
Hắn chỉ nói hắn giết thiếu niên cùng nữ nhân trung niên.
Chuyện giết lão giả Tiên Thiên cảnh thì hắn che giấu.
Thi thể và đầu đã sớm đã bị hắn giấu kỹ.
Tuy rằng từ từ đầu lâu rất khó phán đoán ra thực lực của một người, nhưng lão giả kia là cao thủ Tiên Thiên cảnh, mạnh hơn Truy hồn trảo Sử Thiên Đức của Tế Thế minh trước kia một đoạn dài.
Tuyệt đối không phải hạng người vô danh ở Thần Hỏa châu.
Cực Hàn tông giao thủ với đại khấu bên ngoài thành một thời gian dài, nói không chừng nhận biết người này.
Nếu là một Tiên Thiên cảnh tầm thường thì cũng thôi, cùng lắm thì mình thừa nhận bước vào Tiên Thiên cảnh, thuận tay giết hắn.
Nhưng vấn đề là thực lực của người này có chút cường hãn, tu vi Dẫn Khí cảnh mà có thể giết hắn, tuyệt đối là cao thủ.
Nếu thừa nhận thì quá khó giải thích, dù sao mình mới nhập môn hơn hai tháng.
. . .
Tiếu Ánh Hàn nghe Trần Triệt nói xong, tâm tình có chút phức tạp.
Không nghĩ tới Trần Triệt tiếp nhiệm vụ rồi, lại tận tâm tận lực đến mức này.
Không chỉ canh giữ cạnh nhà kho. . . Còn bởi vì một chút nghi ngờ mà mạo hiểm đi điều tra như vậy. . .
Một võ giả Quy Nhất cảnh mà thôi, không chỉ giết hai tên đại khấu, còn giết phản đồ trong môn, có thể thấy được nguy hiểm thế nào.
Nếu như là người khác thì tối đa cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt thôi, sao lại dụng tâm như vậy?
Khó trách Tô Chấn kia vừa ý Trần sư đệ.
"Trần sư đệ, ngươi có bị thương không?"
Tiếu Ánh Hàn dịu dàng hỏi.
"Khụ khụ khụ, không có."
Trần Triệt đáp lời.
Đinh Hải kiểm tra thi thể Vương Bân, không khỏi khen: "Chưởng lực của Trần sư điệt không yếu, hẳn là không bao lâu nữa có thể bước vào Tiên Thiên cảnh đi?"
"Xác thật là vậy."
Trần Triệt phụ họa một câu.
Mặc dù hắn dùng Hàn Băng chưởng đánh chết Vương Bân nhưng lúc này hàn băng chân khí đã sớm tản.
Hiện tại Vương Bân như bị một chưởng làm trái tim vỡ nát.
"Trần sư đệ, lần sau gặp phải chuyện thế này trực tiếp nói ta biết là được, không cần mạo hiểm hành sự."
Tiếu Ánh Hàn dặn dò một câu.
Trần Triệt xấu hổ cười một tiếng.
"Sư tỷ, ta cũng không muốn.
Nhưng không nghĩ tới sơ sẩy chút đã bị hai tên đại khấu phát hiện hành tung.
Còn Vương sư huynh, ta sợ hắn phát giác được chuyện không ổn sẽ chạy mất.
Dù sao hắn cũng ở Cực Hàn tông sáu năm rồi, nói không chừng biết được không ít bí mật, cho nên để cho ổn thoả thì ta cũng chỉ có thể giải quyết luôn."
Trần Triệt không sợ Tiếu Ánh Hàn hoài nghi.
Dù sao không phải lần đầu Vương Bân ăn cây táo rào cây sung.
Tiếu Ánh Hàn chỉ cần dò xét lại những lần hàng hóa gặp nạn trước kia liền thể tra ra không ít vấn đề.
"Ừm, ngươi suy nghĩ rất cẩn thận."
Tiếu Ánh Hàn gật đầu, xem như công nhận lời giải thích của Trần Triệt.
Trần Triệt suy tư một lát, nhịn không được nhắc nhở.
"Sư tỷ, thời gian vận chuyển nhóm hàng này vẫn nên thương nghị lại một chút cho chắc."
Tuy rằng chỗ hắn không có vấn đề, nhưng quá trình vận chuyển dính đến nhiều bên, khó đảm bảo phía những người khác không xảy ra vấn đề.
Thật ra không phải hắn không nghĩ tới chuyện không giết mấy người kia, âm thầm thông báo cho Tiếu Ánh Hàn, để Cực Hàn tông bố trí mai phục, mượn cơ hội này lừa giết một nhóm đại khấu, lập đại công.
Nhưng nghĩ kỹ thì hắn lại bác bỏ.
Một phương diện là Tiếu tông chủ bị thương, Cực Hàn tông không đủ lực lượng.
Một phương diện khác là bởi vì bố trí mai phục sẽ phải điều động nhiều người.
Lỡ như bên nào đó có phản đồ thì thành giỏ trúc múc nước, đến lúc đó hắn cũng phải xấu hổ.
Cho nên hắn dứt khoát giết hết.
"Ta biết rồi."
Tiếu Ánh Hàn gật đầu, trong lòng có chút áy náy.
Bởi vì thời gian vận chuyển hàng còn chưa được quyết định, thời gian nàng nói cho Trần Triệt cũng là thuận miệng nói thôi!
Vị sư đệ này mới nhập môn không bao lâu. . .
Nhưng nàng không nghĩ đến sư đệ lại tận tâm tận lực thế này, có vẻ nàng đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Đang lúc nàng suy nghĩ có nên cho chút khen thưởng hay không thì Trần Triệt đột nhiên mở miệng nói: "Sư tỷ, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, không biết có thể giải đáp giúp ta không?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất