Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 87: Vị trí

Chương 87: Vị trí



* * *

"Vấn đề gì? Ngươi cứ hỏi."
Tiếu Ánh Hàn không chần chờ chút nào.
"Là như vậy. . . Ta sắp bước vào Tiên Thiên cảnh, muốn biết quanh Hàn Viêm thành có người nào là cao thủ trong Tiên Thiên cảnh?"
Trần Triệt hỏi vấn đề này.
Hàn Viêm thành có không ít võ giả Tiên Thiên cảnh, nhưng người bình thường đều chỉ nói là Tiên Thiên cảnh mà không nói cụ thể là cảnh giới nào trong Tiên Thiên cảnh.
Thật ra chuyện này rất bình thường, dù sao trong mắt người không tu luyện, chỉ cần bước vào Tiên Thiên cảnh thì chính là cao thủ.
Nhưng Trần Triệt không giống, hiện tại hắn muốn biết thực lực bản thân có thể xếp ở vị trí nào trong Hàn Viêm thành.
Cũng muốn biết có người nào mà hắn không thể đắc tội.
Tiếu Ánh Hàn có thể đoán được ý nghĩ của Trần Triệt, suy tư một lát mới trả lời: "Nếu như lúc phụ thân ta chưa bị thương thì hẳn là người có thực lực mạnh nhất khu vực Hàn Viêm thành.
Hắn là võ giả Tiên Thiên cảnh giới thứ ba..
Ngoại trừ hắn, quanh Hàn Viêm thành còn có ba người cảnh giới thứ ba trong Tiên Thiên cảnh.
Một người là đại khấu ngoài thành, Thông Thiên chưởng Lôi Hải, người này là một trong tám đại khấu Thần Hỏa châu, chưởng pháp cực kỳ cường hãn, thực lực chỉ yếu hơn phụ thân ta một bậc.
Hắn có thù với Cực Hàn tông ta, hai người ngươi giết tám chín phần mười là người của hắn.
Có lẽ các đại khấu không dám nhắm vào Cực Hàn tông ta.
Người thứ hai thì là thống lĩnh quân đội Hàn Viêm thành, Phương Đào, hắn luyện Quân Trận Sát Pháp, dù thực lực cá nhân thua kém Lôi Hải nhưng quần chiến rất lợi hại.
Người với Cực Hàn tông chúng ta, nước giếng không phạm nước sông, không có gì đáng nói.
Người thứ ba là gia chủ Chu gia Hàn Viêm thành, Phi Thiên ưng Chu Tuyền, thân pháp cực kỳ lợi hại, chỉ cần hắn muốn chạy trốn, dù hai cường giả Tiên thiên cảnh giới thứ ba cũng không làm gì được.
Quan hệ giữa hắn và Cực Hàn tông khá tốt, nhóm hàng này là Chu gia hỗ trợ vận chuyển."
Trần Triệt vừa nghe vừa gật đầu.
Tiếu Ánh Hàn tiếp tục nói: "Còn võ giả Tiên Thiên cảnh giới thứ hai Hóa Khí cảnh thì quanh Hàn Viêm thành cũng có không ít.
Như ba tên phó tướng dưới trướng của Phương thống lĩnh, như gia chủ năm gia tộc khác ngoại trừ Chu gia.
Còn có hai huynh đệ kết nghĩa của Lôi Hải cùng với thủ lĩnh ba nhóm đại khấu khác.
Đương nhiên, số lượng nhiều nhất vẫn là Cực Hàn tông.
Cực Hàn tông có được mười võ giả Hóa Khí cảnh bao gồm cả ta."
"Không nghĩ tới sư tỷ có thực lực mạnh như thế."
Trần Triệt thầm tán dương một câu.
Đồng thời hắn cũng yên lặng tính toán vị trí của mình ở Hàn Viêm thành.
Theo sư tỷ nói tì không đến ba mươi người.
Cộng thêm những người ẩn núp trong bóng tối thì tối đa cũng chỉ khoảng năm mươi người.
Trừ năm mươi người này thì hẳn là không có mấy người mạnh hơn nữa.
Dù sao hắn còn cất giấu sát chiêu Ngũ Lao Thất Thương Chưởng.
Nếu thật sự tuôn ra hai luồng Ngũ Lao Thất Thương Khí trong một lần duy nhất thì có lẽ dưới Hóa Khí cảnh không ai đỡ được.
. . .
Trần Triệt đã hiểu vị trí của mình ở Hàn Viêm thành, trong lòng càng khát vọng mạnh lên.
Dù sao mới chỉ là Hàn Viêm thành mà thôi.
Nếu như mở rộng phạm vi đến Thần Hỏa châu thì số lượng sẽ càng nhiều.
"Gánh nặng đường xa, ta còn phải tiếp tục điệu thấp tu luyện mới được.
Chỉ cần bước vào Hóa Khí cảnh, hẳn là không nhiều người có thể giết được ta."
Trần Triệt trong lòng âm thầm suy tính, nghĩ đi nghĩ lại hắn lại không nhịn được mà ho khan.
Tiếu Ánh Hàn thấy cảnh này, lấy một cái hộp gấm ra, nhỏ giọng nói:
"Ta nghe nói ngươi tu luyện trong Hàn Băng động một thời gian dài nên gặp phải cắn trả.
Xem ra là thật.
Đây là Hỏa Dương đan, có thể triệt tiêu lực lượng cắn trả, ngươi cầm lấy đi, xem như phần thưởng vì lần này lập công."
"Cái này. . ."
Trần Triệt rất muốn đổi thành thứ khác, nhưng thấy vẻ mặt khẩn trương của Tiếu Ánh Hàn, giống như sợ hai vị sư thúc nhìn thấy. . .
Lòng của hắn mềm nhũn.
"Sư tỷ. . .Thứ này quá quý giá."
"Không có việc gì, ngươi thu đi."
Tiếu Ánh Hàn khoát tay áo, nhét Hỏa Dương đan vào tay Trần Triệt.
"Trần sư đệ, bây giờ thế cục bên ngoài Thần Hỏa châu rất bất ổn, có thể Cực Hàn tông ta sẽ bán ra càng nhiều đồ vật có giá trị cao.
Ngươi làm việc tương đối vững chắc, về sau mọi chuyện trong cứ điểm này đều giao cho ngươi."
Trần Triệt nghe lời này, có chút bất đắc dĩ.
Nếu bình thường thì không sao, nhưng thế cục hiện giờ, chuyện kiểm kê hàng hóa thế này đã biến thành khoai lang bỏng tay.
Nếu hắn có ý khác thì không nói. . .
Nhưng vấn đề là có một số chuyện hắn không làm được.
"Ta có khả năng xin tông môn cho ngươi bốn trăm lượng kim phiếu một tháng.
Nhưng nói rõ trước , chờ thế cục ổn định thì sẽ không có nữa."
Tiếu Ánh Hàn bổ sung một câu.
"Được."
Trần Triệt đồng ý.
"Trần sư đệ, sớm bước vào Tiên Thiên cảnh đi, nếu ngươi có thể bước vào Tiên Thiên cảnh trong vòng hai tháng thì ra sẽ đi tìm phụ thân cho ngươi chút phần thưởng!
Hắn luôn luôn hào phóng, nếu biết có đệ tử nhập môn chưa tới nửa năm mà đã bước vào Tiên Thiên cảnh thì chắc chắn sẽ xuất ra một ít đồ tốt!"
Tiếu Ánh Hàn lại hứa hẹn.
"Đa tạ sư tỷ."
. . .
Hai ngày sau, dưới sự canh giữ cẩn thận của Trần Triệt, hàng hóa được đưa ra khỏi nhà kho.
Đến đây, chuyện này coi như kết thúc.
Mặc dù không lâu sau lại có hàng hóa mới được đưa tới, nhưng Trần Triệt xử lý quen tay nên cũng không có vấn đề gì.
. . .
Ngày lại ngày trôi qua.
Bảy ngày sau, tin tức Linh Châu và Cảnh Châu kề bên dấy lên chiến hỏa truyền đến Thần Hỏa châu.
Thần Hỏa châu một mực bảo trì trung lập trở thành nơi tốt nhất để chạy nạn.
Trong lúc nhất thời, có không ít gia tộc dồn dập tràn vào Thần Hỏa châu.
Hàn Viêm thành có thêm hơn vạn người ngoại lai.
Hàn Viêm thành vốn trị an không tệ bây giờ bắt đầu rối loạn, mỗi ngày đều có mấy người chết trên đường.
. . .
Trần Triệt thu hoạch bốn ngàn lượng kim phiếu xong, toàn lực tu luyện bảy tám ngày, bất tri bất giác hắn đã có thể phủ tiên thiên chân khí khắp cơ thể.
Điều này đại biểu hắn còn cách Dẫn Khí cảnh nửa đoạn đường.
Trưa hôm nay.
Trần Triệt vẫn ăn cơm ở Hàn Nguyệt lâu như ngày thường, Thẩm Nghi thì ngồi bên cạnh hắn.
"Trần công tử, gia gia của ta sẽ đến Hàn Viêm thành trong ba ngày tới."
Thẩm Nghi nhỏ giọng nói.
"Ừm. . .
Ngươi yên tâm đi, khi hắn đến ta sẽ bàn bạc thật tốt."
Trần Triệt nghiêm túc nói.
Vừa dứt lời, đầu đường xa xa đột nhiên loạn lên.
Trần Triệt nhìn về phía tiếng ồn ào thì thấy một đám quan quân đang xua đuổi người đi đường rồi hướng về phía bên này.
"Đây là thế nào?"
Trần Triệt nhíu mày.
"Ta đi hỏi một chút."
Thẩm Nghi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.
Không lâu sau thì trở lại.
"Trần công tử, ta nghe được. . .
Mấy châu kề bên có chiến tranh, rất nhiều bách tính trôi dạt khắp nơi. . . Những người này không có nhà để về, chỉ có thể làm lưu dân.
Quan quân bên kia đạt được tình báo, hình như có bảy tám vạn lưu dân đang hướng về Hàn Viêm thành."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất