Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 88: Thăm dò

Chương 88: Thăm dò



* * *

Nghe được lời này, Trần Triệt có chút thổn thức.
Chiến tranh nổ ra, người chịu khổ nhiều nhất vẫn là bá tánh.
Chỉ mỗi lưu dân tới Hàn Viêm thành mà đã bảy tám vạn thì số người tới Thần Hỏa châu sẽ là bao nhiêu?
Trên đường có bao nhiêu người chết?
Trong loạn thế, sinh mệnh như cỏ rác.
“Ai……”
Trần Triệt khẽ thở dài, không khỏi nhớ tới tình cảnh rút lui ở Thạch Hỏa thành lúc trước, nhớ những ánh mắt bất lực.
Đồng thời hắn cũng nhớ tới lão sư.
Cũng không biết lão sư sẽ đi đâu?
……
Chạng vạng, bảy tám vạn lưu dân đến bên ngoài Hàn Viêm thành.
Nhưng cửa Hàn Viêm thành đã đóng chặt.
Lưu dân dưới sự chỉ huy của quan quân Hàn Viêm thành bắt đầu dựng chỗ ở tạm ngoài thành.
Thật ra khi lưu dân còn chưa đến thì mệnh lệch từ Châu mục Thần Hỏa châu đã tới Hàn Viêm thành trước.
Châu mục hạ lệnh, các thành ở Thần Hỏa châu không được cho lưu dân vào thành.
Tuy rằng mệnh lệnh là như vậy nhưng trong đó có một lỗ hổng.
Đó chính là lưu dân có thể nghĩ cách đạt được hộ tịch Thần Hỏa châu, đạt được hộ tịch Thần Hỏa châu sẽ thành người Thần Hỏa châu, mà người Thần Hỏa châu thì có thể vào thành.
Muốn có hộ tịch Thần Hỏa châu cũng không khó, nhập vào gia tộc nào đó trong thành hoặc thuê cửa hàng thuê liền được.
Vì thế trong một buổi tối, một số gia tộc, cửa hàng trong thành phái người ra ngoài thành tuyển người.
Tuy nói bảy tám vạn người đều là lưu dân nhưng có thể đến được Thần Hỏa châu đều là người khoẻ mạnh, không có già yếu bệnh tật.
Chưa nói còn có không ít võ giả.
Hơn nữa hiện tại mà đi tuyển chọn thì giá cả còn cực kỳ hời.
Bên ngoài thành xuất hiện vài cái lôi đài.
Phần lớn là đài luận võ.
Còn có một cái lôi đài dùng để tuyển mỹ nhân.
Trên tường thành có không ít người dân Thần Hỏa châu chỉ chỉ trỏ trỏ bên dưới, cũng thường có người cao giọng trầm trồ khen ngợi.
……
Giữa đám lưu dân có mấy tên đại hán đang lạnh lùng nhìn.
Người cầm đầu có khuôn mặt vàng như nến, nhưng thân hình lại cường tráng.
Thấy không ai đến chỗ bọn hắn chọn lựa, hắn lạnh lùng nói:
“Sao lại thế này? Sao người tiếp ứng chúng ta còn chưa tới?”
Một người khác đáp: “Tam đương gia, hiện tại vừa bắt đầu vào thành, còn tra xét tương đối nghiêm.
Ta vừa đi hỏi, ý bên kia là chờ thêm một hai ngày rồi tiếp từng nhóm chúng ta vào thành.”
“Hô……”
Đại hán cầm đầu thở dài, lẩm bẩm nói: “Được, vậy lại chờ một hai ngày!”
Khi nói lời này, hắn theo bản năng mà nhìn về phía ba chữ Hàn Viêm thành trên đầu tường.
Nơi đó treo bảy tám cái đầu, tất cả đều là tội phạm quan trong.
Đầu con của hắn cũng ở trong đó.
Nhìn cái đầu có dáng vẻ trẻ nhất, trong lòng hắn tràn ngập sự thống hận, hối hận.
Thống hận người đã giết con của hắn.
Hối hận là vì nghe lão nhị nói sảng mà đưa con của vào trong thành làm nội ứng.
Còn nói gì mà con của hắn không ở trên bảng truy nã của quan phủ, bên người có cường giả Tiên Thiên cảnh bảo hộ, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.
Kết quả ngược lại……
Ném mạng ở Hàn Viêm thành!
“Chấn Minh, dù là ai giết ngươi…… Chỉ cần rơi vào tay ta thì ta nhất định sẽ hủy hết xương cốt trên người hắn để báo thù cho ngươi!”
Đại hán nghiến răng nghiến lợi âm thầm thề.
Đồng thời hắn cũng quyết tâm, chỉ cần báo được thù liền đi đầu quân.
Dù sao hiện tại chiến tranh đã nổi lên, khắp nơi đều cần cường giả, đều chiêu thu.
Hắn không những có thể mượn cơ hội này thoát khỏi thân phận đại khấu, còn có thể kiến công lập nghiệp.
……
Thời gian thấm thoắt trôi, đã qua ba ngày.
Chạng vạng hôm nay, ở cửa Hàn Viêm thành.
Thẩm Nghi dẫn mấy xe ngựa thương đội Thẩm gia vào thành.
Mới vừa tiến vào thành nàng liền chui vào một chiếc xe ngựa, sau đó nằm trên đùi một vị lão giả khóc rống lên.
Trước kia nàng chưa từng rời Vân Châu, càng không phải chịu nhiều ủy khuất.
Từ sau khi đến Thần Hỏa châu, nàng vấp phải trắc trở, chịu đủ ủy khuất.
Nàng không có người để giải bày những chuyện này, tất cả đều tích tụ trong lòng, hiện giờ nhìn thấy gia gia, rốt cuộc cuộc không nhịn được mà xả ra.
“Ô ô ô, gia gia, ta thật sự rất nhớ ngươi!”
“Được rồi, Tiểu Nghi, biết ngươi chịu ủy khuất.
Nói ta nghe về Trần Văn kia đi, ta muốn biết hắn là người như thế nào?”
Thẩm Côn Bằng nhẹ nhàng vỗ vai nàng, an ủi.
Nghe gia gia nhắc tới Trần Văn, Thẩm Nghi lập tức tỉnh táo lại.
“Gia gia, Trần công tử là người rất tốt, lúc trước chúng ta gặp hắn trên đường……”
Thẩm Nghi thuật lại quá trình nhận biết Trần Triệt cùng với tất cả những chuyện trải qua gần đây.
Cuối cùng nàng tổng kết: “Nói tóm lại, ta cảm thấy Trần công tử này có thể tin được.
Thẩm gia đặt cược vào hắn sẽ không thua thiệt!”
Thẩm Côn Bằng gật gật đầu.
Cháu gái này của hắn không biết hắn đã tới Hàn Viêm thành hôm qua, hơn nữa còn điều tra tỉ mỉ một lần, biết được rất nhiều tin tức liên quan đến Trần Văn.
Đầu tiên,d đúng là người này rất trọng tình nghĩa.
Lúc trước chỉ vì cháu gái mang theo hắn một đoạn đường, sau khi hắn bái nhập Cực Hàn tông, hắn đã vứt bỏ một phần lợi ích mà hợp tác với cháu gái.
Quá trình hợp tác cũng có quy củ, không hề có hành vi quá mức.
Tuy háu gái này chỉ là người thường nhưng dung mạo không tệ.
Trần Văn này không giậu đổ bìm leo khi cháu gái khó khăn đã hơn phần lớn người rồi.
Hơn nữa theo lời những người trong thương đội Thẩm gia, người rất quan tâm đến mẫu và đại ca kết bái đại đi cùng, dù bận rộn cũng sẽ trở về ăn cơm cùng bọn họ.
Lại có người nói, gần đây người này còn lập công cho Cực Hàn tông.
Đối với bằng hữu thì nghĩa khí, đối với mẫu thân thì hiếu thuận, đối với tông môn thì trung thành.
Trung hiếu nghĩa đều có đủ.
Còn chưa nói tới người này mới hai mươi lăm tuổi đã bước vào Quy Nhất cảnh.
Đặt ở các châu cũng có thể xem là võ giả thiên tài.
Cho nên tuy chưa nhìn thấy người này nhưng hắn đã có hảo cảm rồi.
Loại người này chỉ thiếu thời gian và một gia tộc to lớn ủng hộ.
Mà hôm nay hắn tới đây chính là cung cấp sự ủng hộ.
Phanh!
Nơi xa, bên trên một lôi đài, một võ giả lưng hùm vai gấu bị đá xuống lôi đài, ngã ngay bên cạnh xe ngựa Thẩm gia.
Thẩm Côn Bằng xốc màn xe lên, khẽ thở dài: “E là mảnh tịnh thổ cuối cùng của Đại Hạ cũng muốn rối loạn……”
……
Một lát sau.
Trong nhà Trần Triệt.
Thẩm Côn Bằng được Thẩm Nghi dắt vào phòng khách trong nội trạch.
Lúc này bên trong đã đốt nến sáng.
Xuyên thấu qua ánh nến có thể nhìn thấy một người đang đọc sách bên trong.
Tùng tùng tùng……
Thẩm Nghi nhẹ nhàng gõ cửa.
“Trần công tử, ngươi ở đâu? Gia gia ta tới!”
“Vào đi.”
Bên trong có một giọng nói lạnh nhạt truyền ra.
Thẩm Nghi xấu hổ cười với Thẩm Côn Bằng.
Thẩm Côn Bằng vẫy vẫy tay, không để bụng: “Ngươi đi đi, ta đơn độc nói chuyện với Trần công tử.”
“Chuyện này……”
Thẩm Nghi không yên tâm lắm.
“Không có việc gì, đi thôi.”
Thẩm Côn Bằng khẽ cười một tiếng, sau đó đẩy cửa đi vào.
……
Trong phòng khách, Trần Triệt thấy một lão giả với vẻ mặt hiền từ đang mỉm cười đi vào thì trên mặt cũng có chút ý cười.
“Vị này là Thẩm tiền bối đi? Vãn bối Trần Văn.”
Trần Triệt thấy lão nhân hòa ái, bộ dạng dễ nói chuyện nên lập tức thay đổi thái độ.
Hắn muốn hợp tác với Thẩm gia, ngoại trừ vì kiếm càng nhiều tiền cho bản thân tu luyện thì còn muốn thành lập một thế lực nhỏ, có tai mắt dò hỏi tình báo.
Hiện tại phương thức thu hoạch tình báo của hắn chỉ có một loại, đó chính là tin vỉa hè.
Không những dộ tin cây của tình báo thấp mà tác dụng trong thời gian hạn định còn rất kém.
Nếu cứ dựa vào phương thức này thu hoạch tình báo thì ngày nào đó Tế Thế Minh hoặc đại quân triều đình đánh tới Thần Hỏa châu hắn cũng không biết.
Muốn thành lập một thế lực thì hắn cần phải nắm giữ càng nhiều quyền chủ động.
Cho nên hắn chuẩn bị cho vị Thẩm lão gia tử này xem chút màu sắc.
Không nghĩ tới thái độ của người ta hòa nhã thế này.
Tất nhiên hắn cũng liền không cần làm chuyện hoa hòe loè loẹt gì nữa.
“Lão hủ Thẩm Côn Bằng, gặp qua Trần công tử.
Những ngày qua ít nhiều nhờ Trần công tử chiếu cố Tiểu Nghi.”
Thẩm Côn Bằng chân thành nói.
“Không có gì, ta với Thẩm tiểu thư là quan hệ hợp tác, vốn nên chiếu cố lẫn nhau.”
Trần Triệt phất phất tay.
Thẩm Côn Bằng không nói gì, lấy một ngàn lượng kim phiếu từ trong lòng ngực ra.
“Lão hủ nghe Tiểu Nghi nói, lúc trước nàng hợp tác chỉ đưa một ngàn lượng kim phiếu, thấp hơn giá bình thường, hiện giờ lão hủ tới thì tiền thiếu sẽ do lão hủ bổ sung.”
Trần Triệt nhìn kim phiếu, hơi nhíu mày.
Một lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Thẩm tiền bối không cần khách khí.
Nếu lúc trước lựa chọn hợp tác với nàng thì có nghĩa là ta đồng ý với cái giá đó, nàng không nợ ta, tiền bối cũng không cần bổ sung.”
Nói tới đây, Trần Triệt dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Tiền bối, chúng ta vẫn nói thẳng vào vấn đề chính, nói chuyện hợp tác đi.”
Thẩm Côn Bằng gật gật đầu, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc.
“Được, Trần công tử, như vậy đi, từ hôm nay Thẩm gia nguyện ý cung ứng tiền cho Trần công tử tu luyện.
Một tháng nhiều nhất là ba ngàn lượng kim phiếu, đủ sao?”
Trần Triệt nghe mà chấn động.
Một tháng ba ngàn lượng kim phiếu!
Hắn không nghĩ tới Thẩm lão gia tử hào phóng thế này.
Tuy rằng thời gian trước hắn thu hoạch được mấy ngàn lượng kim phiếu, có thể thỏa mãn hơn một tháng tu luyện.
Nhưng chỉ là thỏa mãn nhu cầu cơ bản mà thôi.
Hắn không có khả năng mở trạng thái quá tải vượt qua nửa ngày, cũng không thể thường xuyên mở trạng thái siêu quá tải.
Còn động chút liền đi đến phòng đấu giá như Tô Chấn thì càng không cần nghĩ tới.
Hơn nữa đang trong lúc chiến hỏa nổi lên, giá cả mọi thứ đều đang điên cuồng tăng lên.
Mấy ngàn lượng kim phiếu đủ dùng trong tháng này nhưng không hẳn là đủ cho tháng sau.
Nếu mỗi tháng có thể có thêm ba ngàn lượng kim phiếu thì tình huống của hắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì Trần Triệt cảm thấy không đúng lắm.
Thẩm tiền bối nói là cung cấp cho mình tu luyện chứ không phải hợp tác.
Cung cấp cho mình tu luyện hình như có ý xem mình trở thành vãn bối gia tộc hắn.
Chẳng phải là muốn bao dưỡng mình?
Nếu thực lực của hắn nhỏ yếu, cần tìm một gia tộc dựa vào thì cũng thôi.
Nhưng hắn đã bước vào Tiên Thiên cảnh.
Hắn có thể bắt lấy ba ngàn lượng kim phiếu bằng quan hệ hợp tác, đâu cần người ta bồi dưỡng?
Để người ta bồi dưỡng thì về sau sẽ bị trói chặt với người ta.
“Thẩm tiền bối, không làm thì không hưởng, ta không nhận nổi đãi ngộ ta này.
Chúng ta nên đổi phương thức đi.”
Trần Triệt nhẹ giọng nói, cùng lúc đó, hơi thở Tiên Thiên cảnh từ trên người hắn tản ra.
Cảm nhận tiên thiên chân khí từ trên người Trần Triệt, Thẩm Côn Bằng kinh ngạc, sau khi sửng sốt một chút, hắn cười nói:
“Trần công tử thật sự thâm tàng bất lộ, ta nghe Tiểu Nghi nói Trần công tử có bệnh trong người, trùng hợp lão hủ cũng hiểu chút y thuật, không bằng để ta giúp Trần công tử nhìn xem thế nào?”
Hắn không chờ Trần Triệt đồng ý hay không mà trực tiếp nắm cổ tay Trần Triệt.
Giây tiếp theo, một cỗ tiên thiên chân khí cường đại từ trong lòng bàn tay hắn truyền vào cơ thể Trần Triệt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất