Chương 15: Trung thành với quốc gia.
“Đó là người của Lý gia, lão Lưu phải xuất hết bản lĩnh của mình rồi đấy!”
Chu Dịch mở hộp đồ ăn ra, bốn lạnh bốn nóng tám món ăn, màu sắc hương vị đều đầy đủ.
Rượu cũng là loại ủ trăm năm, trong một đêm mà có thể tìm được rượu ngon như thế, tất nhiên là Ti Ngục đại nhân cũng đã hết sức dụng tâm.
“Đó là đương nhiên.”
Lưu đầu bếp bĩu môi: “Bản lĩnh của mười tám đời tổ tông đều dốc hết ra rồi, chỉ sợ làm quý nhân bực mình thôi.”
Quy tắc ngầm trong phòng bếp nhỏ cũng rất nhiều, đặc biệt là dành cho nhà ngục chữ Bính cửu, Lưu đầu bếp làm đồ ăn dựa theo tước vị, chức quan, cùng với quan hệ xa gần thân sơ trong nhà của phạm nhân.
Tuyệt đối không thể quơ đũa cả nắm, nếu là Quốc Công gia cùng Thị Lang gia nấu những món giống nhau, xong việc tất nhiên sẽ có chuyện!
Đám công tử ăn chơi trác táng kia cực kỳ nhàm chán, chỉ còn thiếu điều cạnh tranh với nhau về thể diện, ta ở trong thiên lao cũng có thể ăn được bốn món lạnh bốn món nóng, uống rượu ngon trăm tuổi, có thể diện hơn so với bốn món ăn nóng của ngươi đấy!
Lý do khiến đám ăn chơi trác táng huân quý tranh giành ghen ghét với nhau, trong mắt người bình thường lại chính là ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi sinh nông nổi, nhưng mà quan chức từ trên xuống dưới trong thiên lao đều phải chiều theo.
Thế lực có quyền thế nhất ở triều đại Sùng Minh chính là Long gia, bây giờ đãi ngộ của Long công tử chuyển đến tộc nhân Lý gia.
Lý Võ dẹp yên nội loạn Nam Bắc Phượng Dương quốc, sau một năm nghỉ ngơi chỉnh đốn, lại thống soái trăm vạn đại quân Bắc phạt, khai chiến với Đại Ung triều, thề phải đoạt lại quốc thổ ba châu đã bị mất.
Hiện giờ quyền thế vô cùng cao, còn hơn cả Long gia của Sùng Minh triều!
Chu Dịch xách theo hộp đồ ăn đi trước nhà ngục chữ Bính cửu, gặp Chu giáo úy phụ trách canh gác ban ngày.
Chu giáo úy cứ dặn dò nói: “Lão Chu, cẩn thận mà hầu hạ, vị gia kia là một kẻ ác, nếu như mà nổi điên lên thì ta cũng không dám cứu ngươi đi!”
Chu Dịch kinh ngạc nói: “Giáo úy đại nhân, ta chỉ là một kẻ đưa cơm……”
“Ngươi có biết vì sao vị gia kia bị nhốt vào thiên lao không?”
Chu giáo úy thấp giọng nhắc nhở nói: “Xuất binh đi cướp bóc thương đạo, lại giả mạo là thảo phạt sơn tặc, đồ sát mấy thôn xóm giả mạo công lao!”
“……”
Chu Dịch trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Một chuyện tàn ác như thế này, ai lại dám vạch trần chứ?”
Xuất binh cướp bóc, giết dân giả mạo công lao!
Có cái nào mà không phải là tội lớn tru di cửu tộc chứ, cửu tộc Lý gia tất nhiên là bao gồm cả đại tướng quân Lý Võ. Vị kia đang thống soái trăm vạn đại quân Bắc phạt, những chuyện này mà không xử lý thỏa đáng, vậy thì đúng là một đợt biến động khiến cho càn khôn điên đảo!
Hiện nay đến ngay cả Chu giáo úy cũng đã biết, đương nhiên là che không được giấu không xong rồi, đồng nghĩa với việc công bố hành vi pham tội của Lý gia với thiên hạ.
Chu Dịch không cho rằng triều đình hoặc là nói Hoằng Xương đế có được sự can đảm này!
Chu giáo úy nói: “Còn có thể là ai chứ, tất nhiên là Trương tướng gia!”
Sau khi Hoằng Xương đế lên ngôi, huyết tẩy dư nghiệt của Long tướng, bốn vị đại thần nội các không một ai là không bị liên lụy, hiện giờ người giữ vị trí Thủ Phụ chính là thầy của hoàng đế hiện tại, Trương Chính Dương.
“Chẳng trách.”
Chu Dịch chưa bao giờ nhìn thấy Trương Chính Dương, nhưng từ những lời đồn nơi phố phường, chỉ cảm thấy người này đúng là trung thần của quốc gia.
Nghe đồn sau khi Trương Chính Dương bước vào vị trí Thủ Phụ, lần đầu tiên dâng tấu, đã phá giải được cục diện khó khăn dồn dập trong ngoài Phượng Dương quốc.
Ổn định quốc nội lại chống ngoại xâm, trước Bắc sau Nam!
Hoằng Xương đế miễn nộp tất cả các loại thuế trong năm năm, đây cũng là sách lược của Trương Chính Dương. Dùng điều này để thu mua phản quân, trấn an lòng dân, hoàn toàn giải quyết vấn đề nan giải là phản quân bại mà bất diệt, tro tàn lại cháy.
Bảy năm giữ vị trí Thủ Phụ, Trương Chính Dương là người duy nhất ngang hàng với Lý Võ.
Nhà ngục chữ Bính cửu.
Chu Dịch vừa mở cửa lao ra, lấy đồ ăn trong hộp thức ăn ra, bày ra bàn.
“Đại nhân, ăn cơm.”
“Ừ.”
Phạm nhân ngồi xếp bằng trên giường mềm mại trong phòng giam, mắt cũng không thèm mở ra, từ chóp mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Chu Dịch khom người lui ra, người này mang lại cho hắn một cảm giác, không phải cùng một loại kiêu căng ra vẻ, kể cả bề trên như đám huân quý ăn chơi trác táng tầm thường kia, mà là vẻ coi thường tất cả từ trong xương cốt.
“Không hề sợ hãi!”
……
Mấy ngày sau.
Chu Dịch tới nhà bếp nhỏ lấy cơm, phát hiện Lưu đầu bếp không có mặt.
“Thằng cha này sao vậy ta?”
Bên ngoài đã đồn đại xôn xao về hành vi phạm tội của phạm nhân Lý Hùng này rồi, mấy ngày trước còn có rất nhiều người đánh trống Ngự để kêu oan, còn tự xưng là tộc nhân thân tích của người trong mấy thôn làng kia.
Triều đình giả câm vờ điếc, coi như không nghe thấy.
Cuối cùng, bộ khoái Kinh Nha phải mời đám người kêu oan kia rời đi, lấy lý do là tập trung gây rối nhốt vào trong nhà tù.
Việc này vừa lộ ra, Kinh Nha đã trở thành nơi trút giận của bá tánh, mỗi ngày trước cửa đều bị bôi trét đầy các thể loại vật ô uế.
Ngự Sử dâng tấu tố cáo Phủ Doãn Thần kinh, liệt kê đủ hành vị phạm tội như làm khó bá tánh, sơ suất thất trách, bao che hung phạm..., độc nhất là chẳng hề nhắc đến Lý gia nửa chữ.
Phủ Doãn Thần kinh bất đắc dĩ, dâng tấu thỉnh tội, sau đó vào ngồi xổm trong thiên lao.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủn, có thể nói Thần kinh thay đổi bất ngờ, tất cả trung tâm của trận bão này đều tập trung trong nhà ngục chữ Bính cửu.
Lưu đầu bếp không biết mắc cái giống ôn gì, Chu Dịch vội vàng đi tìm Chu giáo úy, hỏi thăm hôm nay phải đưa cơm kiểu gì.
Chu giáo úy đầy lời lẽ chính đáng: “Đều là phạm nhân trong thiên lao, người ta ăn cái gì thì hắn ăn cái đó, không cần phải đối xử khác biệt!”
Chu Dịch nhíu mày, rồi sau đó bừng tỉnh nói: “Phía Bắc có tin rồi?”
“Tên nhãi nhà ngươi……”
Chu giáo úy cũng không dấu diếm, dù sao thì mấy ngày nữa cũng không giấu được nữa: “Buổi trưa ngày mai, nhánh tộc nhân họ Lý của Lý Hùng toàn bộ xét nhà xử trảm, phỏng chừng chẳng bao lâu nữa Cẩm Y Vệ sẽ dẫn người đến!”
Chu Dịch hỏi: “Là Đại tướng quân yêu cầu sao?”
“Thật sự là lão quái vật, già thành tinh! Lão Chu, ngươi khôn khéo như vậy, tại sao lại đưa cơm cả đời thế này?”
Chu giáo úy thấp giọng nói: “Nghe Ti Ngục đại nhân nói, đại tướng quân tự mình viết huyết thư trần tình, viết rằng vốn dĩ chuyện này liên lụy đến cửu tộc của Lý gia, xin bệ hạ thông cảm, xin đặt biệt khai ân, chỉ giết mỗi một chi của Lý Hùng!”
“Đại tướng quân chính trực!”
“Đại tướng quân anh minh!”
Chu Dịch và Chu giáo úy nhìn vào mắt nhau, trong mắt toàn là sự kinh hãi, chỉ cảm thấy có cơn cuồng phong mạnh gấp trăm ngàn lần đang càn quét Thần kinh.
Nhà ngục chữ Bính cửu.
Chu Dịch đem cháo loãng rót vào trong chén, cái muỗng gõ gõ song sắt, hô lớn.
“Ăn cơm!”
Lý Hùng liếc mắt nhìn chén cháo, trong mắt hiện lên sự kinh hãi, rồi sau đó bình tĩnh lại: “Xem ra vị đường huynh kia của ta, vì danh vọng của chính mình, mà đưa cả nhà thúc thúc ruột của mình vào chỗ chết!”
Thời đại này là thời đại của tông phái gia tộc, chú trọng đến họ hàng thân thích, cách làm này của Lý Võ khiến cho các thế gia đại tộc khinh thường.
Chu Dịch kinh ngạc nói: “Ngươi biết hết rồi sao?”
Lý Hùng lạnh lùng nói: “Nhìn bè lũ xu nịnh, loại người bợ cao đạp thấp các ngươi, thì có thể đoán được tình hình biến đổi bên ngoài.”
“Buổi trưa ngày mai, thu tài sản chém hết cả nhà.”
Chu Dịch nói: “Cha mẹ, thê thiếp, con cái của ngươi, tất cả đều trả giá bằng tánh mạng chỉ vì sự tham lam của ngươi!”
Lý Hùng mặt vô biểu tình, liếc Chu Dịch một cái, như đang cười nhạo khinh thường.
“Ngươi có con cái không? Hắn năm nay bao nhiêu tuổi? Có phải rất đáng yêu hay không? Sau này có khi tập võ tòng quân, cũng có thể học văn khoa khảo, sẽ cưới một thê tử hiền huệ, ngươi sẽ có cháu. Hoặc là nữ nhi, tương lai gả cho……”
Chu Dịch không nhanh không chậm miêu tả, một cảnh tượng toàn gia đoàn viên con cháu hạnh phúc.
Vẻ mặt Lý Hùng dần dần nảy sinh biến hóa, nghe đến câu cuối cùng: “Đứa con trai mười mấy tuổi của ngươi, phập phập đầu rơi xuống đất, máu phun xa vài thước”, thì hai mắt hắn phẫn nộ đỏ đậm.
“…… Mười mấy tuổi, chắc là còn chưa hiểu gì, hắn sẽ hỏi ngươi tại sao lại bị chém đầu, có đau hay không?”
Chu Dịch cười nói: “Ta dạy cho ngươi một cách, trước khi tử hình thì ngươi hãy chuốc say con trai của ngươi, phòng khi đụng trúng đao phủ có dao cùn, chén đầu không dứt khoát, vậy thì sẽ đau đớn gấp trăm lần!”
“Cút!”
Lý Hùng giận dữ hét: “Ngươi thì biết cái gì? Vị đường ca kia của ta chỉ muốn lưu danh sử sách, sai người ta nhìn chằm chằm tộc nhân thân thích, đến ngay cả buôn bán mà còn không cho phép!”
“Ta theo hắn chinh chiến mấy năm, máu chảy trên chiến trường cũng được mấy đấu, về Thần kinh không có tiền mở tiệc chiêu đãi, để cho người ta chê cười là đồ nhà quê!”
“Quân lương không thể tham ô, thương nhân không thể làm, vậy thì chỉ có cách cướp lấy!”
Lý Hùng lạnh lùng nói: “Ta ở tiền tuyến liều mạng đánh giặc, những kẻ huân quý chó má kia bán khí giới cho Đại Ung, cũng là tội danh phản quốc, dựa vào đâu mà không thể cướp lấy chứ?”
Chu Dịch nghi ngờ nói: “Chuyện giết người giả mạo công lao thì giải thích như thế nào?”
Lý Hùng phát tiết một hồi, oán hận trong lòng tiêu tan rất nhiều, lấy lại bình tĩnh: “Tội danh cướp bóc thương nhân, dù sao thì cũng phải có người gánh lấy, những người kia không may mắn nên bị ta chọn trúng thôi!”
“Nếu ngươi mang binh vọt vào phủ nhà huân quý, chém đầu lũ bán nước buôn lậu quân giới ngay tại chỗ, có lẽ Lý tướng quân sẽ bảo toàn mạng sống của ngươi. Nhưng ngươi lại không dám, chỉ có thể đi tàn sát bá tánh bình dân!”
Chu Dịch lắc đầu nói: “Tính cách thích bắt nạt kẻ yếu như vậy, thì có khác gì đám bè lũ xu nịnh, nâng trên đạp dưới như chúng ta đâu?”
Lý Hùng chậm rãi quay đầu, cuối cùng đưa mắt liếc Chu Dịch một cái
“Miệng lưỡi sắc bén!”
Chu Dịch nhún nhún vai, xách theo thùng rời đi.
“Đợi chút nữa người nhà của ngươi tới, ta sẽ sắp xếp cho ngươi ở cùng con cái của ngươi, cố mà trân trọng đêm cuối cùng đi!”
……
Phụng Thiên Điện.
Yên tĩnh không một tiếng động.
Hoàng đế cho nội thị tả hữu lui xuống, trong điện chỉ còn lại một mình Thủ Phụ Trương Chính Dương.
“Thầy, trận phong ba lần này quá nguy hiểm.”
Hoằng Xương đế bước xuống từ trên điện, tự mình xách theo hai chiếc ghế nhỏ, ngồi đối diện với Trương Chính Dương.
“Bệ hạ, thần cũng là bất đắc dĩ.”
Trương Chính Dương khom người thi lễ, ngồi xuống nói: “Quan văn có tâm làm phản, cho dù quyền thế như Long tặc, cũng bị hủy diệt trở tay không kịp trong một đêm. Võ quan như Lý Võ, một kẻ uy dũng, mưu lược vượt cả tôn chủ, công lao trải khắp thiên hạ ……”
Nói tới đây hắn dừng một chút, dường như đang cân nhắc câu từ, một lát sau nói: “Đã là chuyện nên phế bỏ rồi!”
Hoằng Xương đế chau mày: “Thầy, Lý ái khanh đối ngoại cần mẫn chăm chỉ, đối nội thì nghiêm khắc với tộc nhân, hạng người như Long tặc há có thể đánh đồng với hắn?”
“Đây mới là chỗ đáng sợ của hắn, nếu như Lý Võ thật sự tham lam bạo ngược như Long tặc thì cũng thôi, hắn lại cố tình nghiêm khắc với tộc nhân thu mua lòng dân, hiển nhiên là có đại mưu đồ! Lần này Lý Hùng phạm tội, lão thần để cho người ta loan truyền khắp thiên hạ, vốn dĩ là để cho Lý Võ dâng tấu, triều đình bị buộc bất đắc dĩ phải bỏ qua cho một nhà Lý Hùng.”
Trương Chính Dương nói: “Lão thần lại không ngờ rằng, đến ngay cả thúc thúc ruột thịt, đường đệ ruột mà hắn cũng xuống tay tàn nhẫn, một kẻ vô tình vô nghĩa sát phạt quyết đoán như vậy, thì làm sao có chút trung thành nào mà đáng để nói chứ?”
Hoằng Xương đế nghi hoặc nói: “Tội mà Lý Hùng phạm phải, trời đất khó dung, vậy thì thầy giải thích thế nào?”
“Nếu như lần này phá hủy danh tiếng như vàng của Lý Võ, hắn có thể thống soái binh mã, cũng có thể Nam chinh Bắc chiến, nhưng tuyệt đối không thể có hiền danh khắp thiên hạ!”
Trương Chính Dương nói: “Bá tánh tuyệt đối sẽ không cho phép một kẻ bao che cho tộc nhân tàn sát bá tánh, chấp chưởng thiên hạ. Nếu được như vậy, bệ hạ tự có thể kê cao gối mà ngủ.”
Hoằng Xương đế lắc đầu nói: “Thầy, sách sử có viết, thiên hạ là nơi của kẻ binh hùng tướng mạnh. Nếu thật sự Lý ái khanh có dã tâm mưu phản, chỉ bằng danh tiếng trong quân của hắn, trẫm cũng không nắm chắc……”
“Sách sử viết không sai, nhưng lại không nên tin hoàn toàn.”
Trương Chính Dương nói: “Trải qua sự hỗn loạn do Long tặc gây ra ở thời tiên hoàng, bá tánh mới được an ổn mấy năm, tuyệt đối sẽ không muốn lại xảy ra xáo trộn nữa. Lòng của hàng tỉ dân đều như vậy, có thể nói cái gọi là đại thế, không có binh mã mới là lớn mạnh!”
Hoằng Xương đế trầm mặc hồi lâu, vẫn chậm rãi lắc đầu.
“Lý ái khanh trung thành với quốc gia, năm đó tuân theo di chiếu, lại bình Bắc quét Nam, mới có được trẫm của ngày hôm nay!”
“Lý khanh không phụ trẫm, trẫm cũng không phụ khanh!”