Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới

Chương 53: Ưu thế thuộc về trẫm.

Chương 53: Ưu thế thuộc về trẫm.


Năm Cảnh Long thứ mười lăm.
Vu Túc được phục chức, đảm nhiệm chức Binh Bộ thượng thư, thay thiên tử kiểm duyệt Kinh Doanh.
Một tháng sau, Kinh Doanh Đô Thống Đông Dương quận vương xin từ chức, danh tiếng thượng thư nhất thời có một không hai.
Chu Dịch yên lặng đưa cơm trong tù, sau mấy năm không gặp gỡ, giao tình đã phai nhạt.
Thế giới sẽ không quay chung quanh một người, thời gian sẽ không quay chậm vì ai cả.
Mọi người đều rất bận.
Mười năm thoảng qua.
Những quân cờ của Chu Dịch, mỗi người có gặp gỡ riêng.
Ba năm trước, Yến Ô đã thân tử đạo tiêu, quân cờ mà Chu Dịch ký thác kỳ vọng cao, lúc chấp hành nhiệm vụ thì trúng mai phục, ngay cả thù cũng chẳng báo được.
Rốt cuộc có phải là mai phục hay không, Chu Dịch cũng chẳng thèm quan tâm thăm dò.
Chỉ nghe nói Yến Ô có thiên phú dị bẩm, tiến cảnh thần tốc, vì bị cấp trên ghen ghét, sắp xếp đi điều tra quân tình Đại Ung.
Diệp Hùng báo thù thành công, sau khi tiêu diệt Bách Hộ Cẩm Y Vệ, là kẻ thù giết chết cha mẹ, ham sống không dám lại tu hành ma công, dần dần biến mất khỏi mọi người.
Chu Dịch không cưỡng ép, tránh cho gặp phải chuyện khó lường.
Trước sau hơn ba mươi quân cờ, gần bốn người trở thành Bách Hộ, nhưng chỉ có một người lên đến chức Thiên Hộ.
Viên Thuận có thiên phú bình thường, tính tình khéo léo biết đưa đẩy, vốn là một kẻ thừa kế của một bang phái nhỏ ở Từ Châu.
Khi được Chu Dịch truyền thụ Thôn Thiên Ma công, thằng nhãi này là kẻ duy nhất không cần mặt mũi, trước mặt mọi người dập đầu bịch bịch, phạm nhân trong cùng một nhà tù đều cho rằng hắn bị rối loạn tâm thần.
Trong tám năm chưa bao giờ Viên Thuận thoát khỏi chân chạy việc, một lòng một dạ kiếm tiền, không biết làm sao là lại nhận Phùng Trung làm cha nuôi.
Hai năm trước thăng chức thành Thiên Hộ phủ Từ Châu, mới nhận chức không lâu đã bắt hơn mười quan lại tham quan, quan viên địa phương nghe thấy thì sợ vỡ mật.
Bốn Bách Hộ khác thì không cần nhắc nhiều, đều làm việc thành thật cẩn trọng, bị thương không ít lần, lập không ít công, hơn nữa vận may cũng không tồi, được phái đến huyện thành xa xôi nhậm chức Bách Hộ.
Đó đều là những quân cờ bình thường!
Sinh sinh tử tử, Chu Dịch thật ra thì cũng không để ý lắm, ngẫu nhiên sẽ đến thăm dò một phen, cũng chưa bao giờ cưỡng ép làm bất kỳ chuyện gì.
Nhưng mà quân cờ quá nhiều, cố tình lại có người nảy sinh những suy nghĩ khác.
Ví dụ như Chúc Nhạn đã từng nhận chức phó Thiên Hộ, vì chạm đến nửa điểm mấu chốt cuối cùng, lựa chọn trình báo chuyện của “Luân Chuyển Vương” cho Cẩm Y Vệ.
May mắn là từ trước đến nay, Chu Dịch chỉ liên hệ riêng lẻ với từng quân cờ, vào những thời gian và địa điểm không cố định.
Cẩm Y Vệ tra xét đến mức gà bay chó sủa, rồi lại lục soát lật cả Thiên Lao lên, không hề tìm được người gọi là lão quái lánh đời.
Chúc Nhạc đứng giữa Thiên Lao chỉ tay lên trời thề thốt, không ngừng hứa hẹn là nhất định sẽ bắt được “Luân Chuyển Vương” về quy án.
Lúc ấy, Chu Dịch đang ở đấy, đang xách theo thùng gỗ đưa cơm.
“Lòng người còn phức tạp hơn nhiều so với tu tiên!”
……
Mùa thu năm Cảnh Long thứ hai mươi tư.
Nửa đêm.
Chu Dịch lấy được một quyển sách từ Xuân Phong lâu.
《 Từ Châu kỳ văn dị sự 》.
“Mười năm rốt cuộc cũng không vất vả không công, cuối cùng cũng đã có thu hoạch. Nếu là thực sự có Tu Tiên giới chi vật, có thể truyền thụ pháp môn đột phá Tiên Thiên cho Tiểu Viên Tử.”
Chu Dịch tắm gội dâng hương rửa tay, lật trang đầu tiên ra.
—— Từ Châu Tây Nam, sấm đánh vào cây đào trăm năm tuổi, nó nảy mầm mới. Năm sau ra một quả duy nhất, nặng ba cân bảy lượng, người bị bệnh lao ăn vào sẽ hết bệnh.
“Tiểu Viên Tử không tệ, biết được cái gì là kỳ văn thực sự. Thằng cha khai hoang ở Tây Bắc kia, nói với ta có dị thú hiện thế, kết quả chỉ là một con heo quét sơn!”
Mười năm này thu thập được không ít dị văn, ngoài những nơi không dễ kiểm chứng, kỳ nhân không thể tìm được tung tích ra, thì phần còn lại chẳng có liên quan gì đến tiên nhân cả.
Nếu như không phải là do con người làm giả, thì là hiện tượng của tự nhiên.
Chu Dịch đã từng hoài nghi trên đời này liệu có tiên nhân hay không!
“Từ Châu Đông Bắc, Võ huyện sản xuất rượu mạnh, năm Cảnh Long thứ mười bốn có kỳ nhân đến mua rượu……”
Chu Dịch lật đến trang thứ hai, bên cạnh còn có cả hình vẽ, bầu rượu to bằng bàn tay, tạo hình cổ xưa, hoa văn không giống như hoa văn ở Phượng Dương quốc.
“Tiểu Viên Tử vẫn làm việc tỉ mỉ như vậy!”
Tiếp tục lật những trang tiếp theo, đại đa số kỳ văn cũng tương tự như vậy.
Viên Thuận có lẽ không tin vào tu tiên trường sinh gì gì đó, chỉ cho rằng “Luân Chuyển Vương” già rồi điên rồi. Đây cũng là suy nghĩ của đại đa số quân cờ, nhưng hắn sẽ không ứng phó một cách hàm hồ chỉ vì vậy.
Đương nhiên, cụ thể thật giả còn cần điều tra.
—— Trong địa phận Từ Châu, Vân Sơn Đông Lộc, hàng năm bị mây mù bao phủ, phái thuộc hạ tra xét, trời tối tự nhiên không hiểu sao rời khỏi đó.
“Lại là Vân Sơn!”
Ánh mắt của Chu Dịch hơi chững lại, trong mười năm đã có vài kỳ văn có liên quan đến Vân Sơn.
Ví dụ như là cư dân địa phương nhìn thấy cầu vồng rơi xuống núi, gặp phải quái nhân mặc đồ quái dị hỏi đường, ban đêm thường có dị thú gào rống vv.
“Nếu Vân Sơn có người tu hành, dấu hiệu rõ ràng như vậy, chẳng lẽ Sùng Minh đế không tra ra được?”
Việc đầu tiên mà Chu Dịch nghĩ đến không phải đi điều tra, mà là hoài nghi tin tức ở Vân Sơn, dù sao thì tất cả kỳ văn đều là do người khác truyền về, thật hay giả còn chưa rõ ràng.
“Trong chuyện này tất có điều kỳ quặc!”
Trong lãnh thổ của Phượng Dương, những địa phận kiểu như không thể tiến vào, có chứa kỳ văn, Chu Dịch đã phát hiện ra được bảy chỗ.
Tất cả đều nằm bên trong rừng sâu núi thẳm, là phúc địa tiên gia hay là hiểm địa tự nhiên, chưa có đáp án xác thực.
Tiếp tục xem tiếp.
Năm Cảnh Long thứ mười hai, hạ lưu Bách Thủy xuất hiện thủy yêu, nghe đồn là con thuồng luồng xanh dài năm trượng, phải cúng tế đồng nam đồng nữ cho nó. Sau có tiên nhân bước trên cầu vồng đến, kiếm trảm thủy yêu, bá tánh lập đền cung phụng!
“Cái này có thể đi xem thử!”
Chu Dịch gấp trang này lại, cẩn thận suy nghĩ cân nhắc, rồi lại vuốt phẳng trang giấy.
“Tiên nhân, tạm thời tránh xa đã.”
Trang cuối của quyển sách.
Tháng giêng năm nay, nai trắng xuất hiện ở Châu Tây, Cẩm Y Vệ lùng bắt trong dãy núi, tháng năm dâng về Thần kinh. Bệ hạ đại hỉ, thăng chức thành Trấn Phủ Sứ Cẩm Y Vệ, thống lĩnh quản lý công sự châu phủ Tây Nam.
“Tiểu Viên Tử lại thăng quan!”
Chu Dịch tặc lưỡi ngạc nhiên, mười năm từ dân đen thăng chức thành quan to tứ phẩm, chỉ có thân quân của thiên tử mới có thể lên nhanh như vậy thôi.
……
Thượng Dương cung.
Tiếng con nai kêu.
Một con nai màu trắng đang dạo bước thong dong, phía sau nó là mười mấy nội thị, dè chừng ông trời con kia bị va đập.
Sau khi Cảnh Long đế già đi, không mê luyến tu tiên luyện đan, ngược lại lại hứng thú với điềm lành. Châu phủ các nơi gãi đúng chỗ ngứa, dâng lên đủ thứ như chim trắng, bạch yến, cá trắng vv, không ít người nhờ vậy mà thăng quan.
Hiện giờ thứ quý giá nhất chính là con nai trắng này, mấy ngày trước có một nội thị không chăm sóc tốt cho nó, trực tiếp bị kéo ra ngoài đánh chết.
Cảnh Long đế ngồi ở trên long ỷ, nhìn nai trắng vui sướng kêu lớn, cười nói: “Vu ái khanh, nai trắng hiện thế, quốc triều sẽ hưng thịnh!”
“Bệ hạ, thần đang nói Bắc Cương……”
Vu Túc vừa mới trình báo, tuần biên Bắc Cương trở về, phát hiện đã xuất hiện quân đội địa phương, cứ tiếp tục như vậy thì e rằng sẽ xuất hiện họa chia cắt.
“Vu ái khanh, Bắc Cương hoang vu, phải nhờ đến Hộ Bộ mới có thể nuôi nổi binh. Cho dù là loạn lạc, cũng nhưng cũng chẳng đáng để ý, chặt đứt lương thảo quân lương, rất nhanh có thể bình định.”
Cảnh Long đế trầm giọng nói: “Hiện giờ mối nguy của quốc triều nằm ngay bên trong hoàng thành!”
“Bệ hạ, đừng vội vàng hành động!”
Vu Túc khuyên: “Hiện giờ chỉ có nắm được binh quyền, nạn quan liêu trong triều chưa được quét sạch, chỉ có cắt đi đôi cánh này, mới có thể không còn sơ hở nào.”
Năm đó, Vu Túc năm đó liền dự đoán được, Cảnh Long đế tất sẽ thay đổi Thái Tử, tính toán mượn cơ hội này chỉnh đốn quân sự, đổi mới quan lại.
Mất mười năm gian lao, quân sự ở Phượng Dương quốc khởi sắc hẳn lên, đặc biệt là đã khống chế hoàn toàn Kinh Doanh.
Có đại quân Kinh Doanh bảo vệ xung quanh hoàng thành, Cảnh Long đế mới có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, trước nay chưa bao giờ để lộ ra suy nghĩ thay đổi Thái Tử trong triều đình.
“Vu ái khanh hiểu biết trị quân trị quốc, nhưng lại không hiểu về cung biến.”
Cảnh Long đế vỗ vỗ tay nói: “Ra hết đây đi, để cho Vu ái khanh nhìn xem thử, trẫm cũng không phải là một vị vua vô năng !”
Từng bóng người già nua đáp xuống điện, tốc độ nhanh như ma quỷ, khí tức của mỗi người đều như vực sâu núi thẳm.
“Những vị này là……”
Vu Túc đã từng nhìn thấy cao thủ đứng đầu, chênh lệch khá xa với những lão giả này, không nhịn được mà kinh hãi nói: “Chẳng lẽ là Võ Đạo Tông Sư?”
Võ Đạo Tông Sư hiếm thấy trên đời, bỗng nhiên xuất hiện tám vị, đúng là khiến cho người ta khó có thể tin.
“Ha ha!”
Cảnh Long đế nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Vu Túc, mặt lộ vẻ đắc ý nói: “Trẫm phái Cẩm Y Vệ bắt bớ người trong giang hồ khắp nơi, chính là vì muốn bồi dưỡng bọn họ, đáng tiếc là loại công pháp kia quá quỷ dị, ít có người có thể luyện đến đại thành.”
“Nếu không thì đừng nói đến tám người, mà còn hơn tám mươi người nữa kia!”
“Bên ngoài có mười vạn đại quân trấn giữ Thần kinh, bên trong có tám vị tông sư hộ giá, mà Trương gia chỉ có sáu vị!”
“Dùng tám địch sáu, ưu thế thuộc về trẫm!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất