Chương 54: Buông rèm chấp chính.
Gió thu mưa thu.
Túc Thủy.
Trên mặt sông hơi nước mù mịt, thuyền ô bồng nhanh chóng hướng về phía bờ.
Chu Dịch đứng ở đầu thuyền, nhẹ nhàng chống cây sào, trên mặt là vẻ thất vọng không thể kìm chế được.
Mấy ngày trước, nhận được tin tức từ Cẩm Y Vệ, bên bờ Túc Thủy xuất hiện linh quy bạch ngọc, đây chính là thụy thú trong truyền thuyết, cách Thần kinh lại không xa, Chu Dịch liền xin nghỉ phép đi thăm dò.
Thật vất vả mới bắt được linh quy bạch ngọc, kết quả lại là điềm lành nhân tạo!
“Không biết là chủ ý của kẻ có tài nào nữa, dùng những mảnh bạch ngọc khảm trên mai rùa, còn cố tình điêu khắc hình bát quái.”
Chu Dịch cũng công nhận là người làm giả kia rất lợi hại, ngọc thạch và mai rùa liền thành một khối, người bình thường không thể phát hiện ra sơ hở.
Kẻ giả mạo điềm lành còn phát tán lời đồn rằng linh quy bạch ngọc xuất thế tạo thế, hiện tại Chu Dịch nẫng tay trên trước, bắt linh quy ra hầm, cũng không biết là sau đó có xuất hiện thêm con nào nữa không.
Bến tàu Túc Thủy.
Ngày mưa không náo nhiệt như ngày thường.
Chu Dịch chèo thuyền cập bờ, nhìn thấy có lính tráng tinh nhuệ được trang bị giáp trụ đầy đủ, đang rà soát từng chiếc thuyền lớn nhỏ.
“Cấm Quân! Thần kinh đã xảy ra biến cố gì?”
Cấm Quân khác với Kinh Doanh và Phủ Binh, nó nghe lệnh trực tiếp từ hoàng đế, bình thường sẽ không làm loại việc khổ nhọc này.
Chu Dịch trình thẻ bài của Thiên Lao, mấy năm nay danh tiếng của Tiểu Chu gia cũng coi như là vang dội ở Thần kinh, cũng không bị Cấm Quân làm khó dễ.
Đến cổng thành Thần kinh lại bị Cấm Quân tra xét.
Cửa ngõ của những cửa hàng trong thành đều đóng chặt, trên đường phố thường xuyên có quân lính tuần tra, bất kể kẻ khả nghi nào đi trên đường đều sẽ bị tra xét.
“Ta ngửi được mùi quen!”
Chu Dịch sống qua bốn triều, chỉ có khi triều cục thay đổi, mới có không khí khẩn trương như vậy.
……
Thiên Lao.
Những tiếng kêu oan ầm ĩ không dứt bên tai.
Lư Giáo Úy râu tóc muối tiêu, chỉ huy ngục tốt phân loại giam giữ quan lại.
Như vị nào là con cháu thế gia, vị nào là xuất thân thanh bần, người nào trong triều có khả năng phục chức, hoặc là trong nhà nhiều bạc……
Chu Dịch thấp giọng hỏi: “Lão Lư, trong triều xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thằng cha này, số ngươi may mắn thật đấy, mấy ngày nay không ở trong Thần kinh, cụ thể là chuyện gì, thì ngươi đi hỏi bọn họ.” Lư Giáo Úy tuổi tác đã cao, chưa đến mấy năm nữa sẽ cáo lão, nói chuyện lại càng thêm cẩn thận.
“May mắn gì? Tốn hết công hết sức, chỉ được ăn mỗi nồi canh ba ba!”
Chu Dịch đi xuống nhà bếp xách thùng gỗ, đối đãi khác nhau dựa theo số thứ tự của nhà lao.
Mười phòng giam đầu của nhà ngục chữ Ất đều là quan lại có bối cảnh, có chỗ dựa, cháo nhiều mà cũng đặc hơn. Mười phòng giam tiếp theo là của quan lại có tiền, nhưng cũng không phải ai cũng mua cơm canh.
Chu Dịch dựa theo ký hiệu mà ngục tốt lưu lại, kẻ đưa tiền thì thêm một muỗng cháo loãng, không đưa tiền thì chỉ có nước cháo.
Cùng nhà giam nhưng đãi ngộ khác nhau, những quan lại chịu đói tự nhiên biết nên làm như thế nào.
Luật ngầm không thể nói ra, vậy thì trở thành hối lộ, phải để cho người ta phải tự mình suy nghĩ lĩnh ngộ!
Cuối cùng.
Nhà ngục chữ Ất nhị thập.
Chỉ một lão già bị nhốt lẻ loi một mình, Chu Dịch cảm thấy bóng dáng này có chút quen mắt, đợi đến khi đến gần thì đã nhìn thấy rõ ràng.
“Ồ, Lão Vu, tại sao lại vào đây nữa rồi!”
Trên mặt Vu Túc hiện lên vẻ xấu hổ, rồi sau đó lại vui vẻ nói: “Cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi, hâm cho lão phu bầu rượu, thêm hai cái giò heo Trương Ký nữa.”
Chu Dịch cười nói: “Ta hiểu rồi, lão Vu lại lặng yên đợi thời cơ đúng không?”
“Nhóc con nhà ngươi, sao lại cười nhạo lão phu như vậy chứ……”
Vu Túc lập tức đỏ mặt, cãi cọ nói: “Ngươi cũng đã từng nói, thất bại là mẹ của thành công, lão phu nhất thời thất bại, sao có thể tính là thua được chứ?”
“Vậy bây giờ ngươi có hai bà mẹ rồi đấy.”
Chu Dịch trêu đùa vài tiếng, mắt thấy sắc mặt của Vu Túc biến thành màu đen, thì chạy đến nhà bếp mang rượu thịt đến.
Vu Túc làm như dăm ba bữa chưa được ăn no, vùi đầu ăn ngấu nghiến, ăn miếng lớn, uống ngụm lớn, không hề có dáng vẻ “công thần trị quốc” nổi tiếng Phượng Dương.
Sau một lát.
“Ựa.”
Vu Túc ựa no, tinh thần khôi phục lại rất nhiều, chợt suy sụp nói: “Nể tình bữa cơm này, ngươi thích cười nhạo thì cứ việc cười nhạo, lão phu tự thấy hổ thẹn bản thân không nham hiểm bằng Trương Tướng.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Dịch mơ hồ đoán ra được, trong cung đã xảy ra chính biến, trước mắt xem ra là Trương gia đã thắng.
Vu Túc nói: “Mấy ngày nữa, bệ hạ sẽ tuyên bố long thể bất an, cần tĩnh dưỡng ở Thượng Dương cung, nhường ngôi cho Thái Tử……”
Chu Dịch hơi gật đầu nói: “Nghe thì cũng không tệ, Lão Vu, chẳng phải ngươi ủng hộ đích trưởng tử kế vị sao?”
“Lão phu không quan tâm đến chuyện ai kế vị, vốn muốn mượn cơ hội này, có được sự ủng hộ của bệ hạ đổi mới quân sự, trị quan liêu. Kể từ triều Sùng Minh tới nay, ba triều liên tục đều không phải là đích trưởng tử kế thừa, là nguy cơ lớn đối với nước nhà, hiện giờ Thái Tử kế vị thật ra là chuyện tốt.”
Vu Túc chậm rãi nói: “Nhưng mà, Trương hoàng hậu lấy lý do bệ hạ còn nhỏ tuổi, buông rèm chấp chính!”
“……”
Chu Dịch tính tuổi tác của Thái Tử, không phải bốn mươi bốn thì cũng bốn mươi ba tuổi rồi, nói là tuổi còn nhỏ thì đúng là vô nghĩa.
“Trương gia làm như vậy, chẳng phải là ép mình đến đường cùng sao?”
“Hừ! Trương tướng đã đoán được suy nghĩ của bệ hạ, trước tiên bố trí thủ đoạn, dẫn dụ bệ hạ sử dụng võ lực tiến hành việc cung biến.”
Vu Túc nói: “Nhưng lại bỏ sót tâm tư của người trong Trương đảng, hoặc có lẽ là bất lực, Trương hoàng hậu không thể không buông rèm chấp chính!”
“Trương đảng!”
Chu Dịch lẩm bẩm tự nói, hiểu được lời của Vu Túc, theo như lời, Trương hoàng hậu vì đại cục mà phải miễn cưỡng chấp chính.
Trương gia không chỉ là một nhà một họ, mà là sự ràng buộc lợi ích của vô số người, một khi bị cắt đứt thì khó mà gắn kết lại.
Trương tướng âm mưu đưa đứa cháu ngoại là Thái Tử lên thượng vị, rồi sau đó Trương gia không ngừng trao quyền, vì nguyên nhân huyết mạch thân tình hoặc là chiếm đoạt quyền thế, tân quân rất có thể sẽ không đuổi tận giết tuyệt Trương gia.
Hiện giờ Trương hoàng hậu buông rèm chấp chính, duy trì lợi ích của “Trương đảng” trong triều đình, mà Trương gia chỉ còn sót lại một con đường mưu phản mà thôi!
Chu Dịch hiếu kỳ nói: “Lão Vu, Trướng tướng đã qua đời hai mươi mốt năm, rốt cuộc làm sao để tính kế bệ hạ?”
“Theo như lão phu nghĩ thì cũng không là do Trương tướng tính kế, mà là do bệ hạ tự chui đầu vào lưới!”
Vu Túc nói: “Năm đó Trương tướng có được một quyển ma công, hút nội khí của người ta, nhiều người tu thành Tiên Thiên tông sư. Trước khi lâm chung ban cho bệ hạ, luôn dặn dò rằng có ma công này thì có thể củng cố triều cương, chẳng có ai dám mưu phản tác loạn.”
“Nghe thì hơi có lý.”
Chu Dịch biết được thực lực của tông sư, tuy không thể đối đầu trực diện với vạn quân, nhưng lại có thể dễ dàng vượt ngàn dặm lấy được thủ cấp của kẻ địch.
“Nếu là công pháp hoàn chỉnh thì tất nhiên là như thế.”
Vu Túc lạnh lùng nói: “Trương tướng đã đoán chính xác tính cách của bệ hạ rồi, ban cho công pháp có khuyết điểm lớn, gặp phải người tu hành công pháp hoàn chỉnh thì một thân công lực đều bị người ta cắn nuốt.”
Chu Dịch kinh ngạc nói: “Trương tướng có thể tính được chuyện bệ hạ diệt trừ Trương gia, làm sao lại đoán được chuyện bệ hạ sẽ trông cậy vào Tiên Thiên tông sư?”
“Trước khi Trương tướng lâm chung còn lưu lại một quyển tấu chương trị quốc, hơn chín phần nội dung trong đó chính xác là sách hay để trị quốc.”
Vu Túc giải thích nói: “Mấy năm nay Bệ hạ dựa vào tấu chương, xây dựng lại Cẩm Y Vệ, nâng đỡ huân quý, tông tộc, ngôi vị hoàng đế rất vững vàng, tự nhận là đã hiểu được nội dung của tấu chương.”
Chu Dịch tấm tắc nói: “Một phần còn lại kia là cái gì?”
“Trong tấu chương lặp đi lặp lại những lời khuyên như kẻ có được Tiên Thiên tông sư thì có được thiên hạ, chỉ có Tiên Thiên tông sư mới vô lo vv.”
Vu Túc nói: “Bệ hạ chấp chính hơn hai mươi năm, đã tin tưởng không nghi ngờ gì về tấu chương, cho nên lần cung biến này, lực lượng chính là tám vị Tiên Thiên tông sư, kết quả không cần nói cũng biết.”
Chu Dịch nghi hoặc nói: “Trương tướng không sợ bệ hạ nghĩ ra biện pháp khác sao?”
“Không cần bệ hạ phải suy nghĩ, lão phu sớm có cách để kéo tơ lột kén, Trương gia tất nhiên không có sức phản kháng!”
Vu Túc chỉ vào mình, chợt thở dài nói: “Chỉ phiền là bệ hạ khi còn bé cậy vào hoàng đế, lúc lớn thì cậy vào Trương tướng, lại có nhiều nhận định tầm thường ngu dốt, cho nên vẫn luôn muốn chứng minh bản thân.”
Cảnh Long đế có lẽ cũng biết được rằng dựa vào Vu Túc để vặn ngã Trương gia, mới là thủ đoạn ổn thỏa, nhưng mà hắn muốn chứng minh bản thân mình.
Nhưng mà cách thức để Cảnh Long đế chứng minh là học được từ trong tấu chương của Trương tướng, thắng thua thật ra thì đã định sẵn ngay từ đầu rồi!
“Trương tướng, đúng là…… Lợi hại!”
Trong lúc nhất thời Chu Dịch không biết phải miêu tả như thế nào, cáo già xảo quyệt, đa mưu túc trí, quỷ kế đa đoan, vv dường như ngôn từ không thể lột tả được toàn bộ.
Dù sao thì nếu Cảnh Long đế không phụ lòng của Trương gia, Thái Tử thuận lợi đăng cơ, cũng không có sự biến hoá như hôm nay.
Danh tiếng của Văn Trung Công định sẵn truyền lưu sử sách.
Chu Dịch lại hỏi: “Mấy năm nay, bách quan huân quý ngày ngày ca tụng bệ hạ, tại sao lại có thể dễ dàng chấp nhận chuyện nhường ngôi, hoàng hậu chấp chính?”
Vu Túc lắc đầu nói: “Bách quan ca tụng bệ hạ, đơn giản là vì bệ hạ phù hợp với yêu cầu của bọn họ, hiện giờ, tân quân thì phù hợp hơn nữa!”
Chu Dịch bừng tỉnh, tội nghiệp cho Cảnh Long đế.
Khi bách quan cần hắn thì tâng bốc Cảnh Long đế thành thượng cổ thánh quân chuyển thế, hiện giờ không cần, hận không thể khiến cho Cảnh Long đế đầu thai chuyển thế sớm một chút.