Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới

Chương 60: Kẻ có dã tâm.

Chương 60: Kẻ có dã tâm.


Nhà ngục chữ Ất lục.
Vu Túc đứng tấn, đang đánh quyền.
Nặng nhẹ tùy tâm, cương nhu cũng đều, đã đạt đến mức hiểu sâu nguyên lý Thái Cực quyền.
Sau một lúc lâu.
Vu Túc chậm rãi thu công, nói với Chu Dịch đang đứng bên ngoài song sắt.
“Lão Chu, loại quyền pháp này không đơn giản, không chỉ có thể tu thân dưỡng tính, mà còn chứa đựng thiên địa chí lý!”
“Thiên địa chí lý là như thế nào?”
Chu Dịch trong lòng cả kinh, bản thân mình là một người tu tiên mà không cảm nhận được sự huyền diệu của nó, chẳng lẽ Vu Túc là kỳ tài bẩm sinh, giống như trong thoại bản tiểu thuyết ngộ đạo Thái Cực rồi phi thăng.
“Thế sự như Thái Cực, không tranh mà lại phải tranh, không làm gì mà không gì là không làm!”
Vu Túc thở dài nói: “Trước kia lão phu làm việc quá mức vội vàng, cải cách triều chính, không phải là trong một sớm một chiều có thể thành, nên mới thất bại hai lần.”
“……”
Chu Dịch bình tĩnh lại, hồi lâu mới trực tiếp trả lời nói: “Nói có lý!”
Vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn của Vu Túc biến đổi, xấu hổ nói: “Lập ca nhi, mau đem giò heo ra đây đi, mấy ngày nay ngươi không có ở đây, miệng mồm nhạt nhẽo quá!”
Vu Túc là quỷ nghèo chính cống, khi Chu Dịch không có ở đây, ngục tốt có lẽ không dám khinh khi hắn, cũng đừng mơ đến chuyện tự móc tiền túi mà tặng rượu thịt.
Chu Dịch đưa giò heo và rượu ngon vào, nói: “Lão Vu, người làm quan da mặt đều dày như ngươi vậy sao? Có giò heo thì gọi là ‘Lập ca nhi’, không có giò heo thì gọi ‘lão Chu’ hả?”
“Da mặt của ta mà mỏng hơn chút, thì đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!”
Vu Túc chưa bao giờ nói đến chuyện cải cách quan lại nguy hiểm ra làm sao, Cảnh Long đế cũng đã chết, hắn có thể sống đến bây giờ thực sự không dễ dàng gì: “Lão Chu, ngươi có biết tại sao ta lại thích gặm giò heo không?”
Chu Dịch bĩu môi: “Chắc là vì ngươi đã từng bị đói? Phần ký ức này đã khắc sâu, người thân trước khi chết đã để dành giò heo cho ngươi chứ gì?”
Vu Túc hừ hừ nói: “Không thú vị! Không thú vị! Nói chuyện với người thông minh, quá không thú vị!”
“Ta không tính là người thông minh.”
Chu Dịch lắc đầu nói: “Chỉ là ở trong tù nghe nhiều, thấy nhiều, lúc đầu còn có thể cảm thấy có chút đáng thương, bây giờ thì giống như là xem thoại bản, nhiều lắm thì thương tâm một trận rồi thôi.”
“Bởi vì là quá nhiều, cho nên lão phu mới muốn cải cách!”
Vu Túc thở dài nói: “Khi còn bé trong nhà lão phu còn giàu có, sau này gặp phải biến cố, đã từng trải nghiệm cuộc sống của bá tánh bình dân, mới biết rốt cuộc tại sao lại phải học hành.”
Chu Dịch nhìn Vu Túc hai mắt tỏa ánh sáng, nhịn không được nhắc nhở nói.
“Lão Vu, ta cảm thấy ngươi không thắng được đâu!”
“Nhóc con nhà ngươi cũng có thể nhận ra được, chẳng lẽ lão phu lại không biết?”
Vu Túc uống một hớp rượu, chắc là do sặc rượu hoặc là rượu quá mạnh, nước mắt chảy ròng.
“Nhưng mà có một số việc, cho dù biết rõ sẽ thất bại, thậm chí sẽ chết, nhất định cũng phải đi làm! Triều đình chỉ cần có chút thay đổi, là có thể khiến ngàn vạn bá tánh được nhờ, vậy thì sao có thể gọi là thắng thua được chứ?”
“Lão Vu, ngươi đúng là người mạnh mẽ!”
Chu Dịch giơ ngón tay cái lên, đột nhiên hỏi nói: “Ngươi có con cái không?”
Vu Túc nghi hoặc nói: “Hỏi chuyện này làm gì?”
Chu Dịch cười nói: “Thường xuyên có người nhờ vả ta, giúp bọn hắn chăm sóc cho con cháu, Lão Vu người như ngươi, bất kể là hương khói hay là ý chí, đều không nên đoạn tuyệt!”
“Chuyện mà lão phu làm quá mức nguy hiểm, không tránh khỏi liên lụy đến người nhà, còn chưa từng cưới vợ nữa là.”
Vu Túc liếc mắt nhìn Chu Dịch một cái, thấp giọng nói: “Lão Chu, ngươi là một người có tài, nhưng có một số việc vẫn nên cẩn thận một chút.”
Chu Dịch rất có hứng thú nói: “Lão Vu nói câu này có ý gì?”
“Khi lão phu tuần tra Bắc Cương, phát hiện quân doanh san sát nhau, có xu hướng tự lập phiên trấn.”
Vu Túc nói: “Mối họa quốc gia này, há có thể bỏ mặc, liền thử kế chia rẽ, ít nhất khiến cho những quân doanh này không đồng lòng, sau này có cơ hội lại diệt trừ triệt để.”
Chu Dịch nhíu mày, dường như đoán được những gì mà Vu Túc nói.
“Những quân doanh khác thì còn dễ nói, đều là một lũ mọi rợ ngang ngược kiêu ngạo, chỉ cần tính kế chúng thì sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.”
Vu Túc tiếp tục nói: “Chỉ có duy nhất một nhánh quân, sự đoàn kết cực cường, vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng khó mà tan rã, lão phu đã cẩn thận tra xét này mấy tướng quân kia, vậy mà lại là thuộc hạ cũ của Trấn Quốc Công!”
“Bọn chúng thì có liên quan gì đến ta?”
Chu Dịch nhún nhún vai, Lý Diệp dừng chân ở Bắc Cương, tất nhiên là triệu tập thuộc hạ cũ của Trấn Quốc Công, việc này người nào có lòng thì dễ dàng có thể điều tra ra.
“Ban đầu cũng cảm thấy không liên quan gì, dù sao thì Trấn Quốc Công cũng đã chết, thuộc hạ cũ của hắn quan tâm lẫn nhau cũng là chuyện bình thường.”
Vu Túc nói năng sâu xa: “Mãi cho đến khi nghe lão Chu ngươi nói, nhờ vả con cháu, lão phu mới bừng tỉnh ……”
Chu Dịch nhíu mày, một sợi pháp lực xuất ra trong tay áo, ngưng tụ thành kiếm khí bất kỳ lúc nào cũng có thể chém ra.
“Lão Vu, ngươi lại điều tra ta sao?”
“Lão Chu không nên tức giận, thói quen, thói quen mà thôi!”
Vu Túc cảm giác được Chu Dịch thật sự tức giận, liên tục chắp tay tạ lỗi, giải thích nói: “Lão phu đã kinh qua quá nhiều cạm bẫy, có thói quen điều tra những người chung quanh mình huống hồ, gì một người tài năng như ngươi không phải là người đầu tiên.”
“Ồ? Ngươi còn gặp những người khác nữa sao?”
Chu Dịch không có phủ nhận, thân phận “Chu Lập” này vốn là không đáng cân nhắc, dù sao thì ở Tuyên Châu cũng không có dấu vết sinh hoạt, chỉ là trước kia chẳng ai dư hơi mà điều tra một tiểu ngục tốt.
Đương nhiên, nguyên nhân chân chính để thừa nhận thân phận chính là Chu Dịch hiện tại mới có bảy mươi hai tuổi.
Nếu là một trăm hai mươi bảy thì bây giờ Vu Túc đã chết rồi!
Chu Dịch sẽ làm cho hắn một lễ tang long trọng, trên mộ bia sẽ có khắc một hàng chữ: Lòng hiếu kỳ hại chết mèo.
Vu Túc gật đầu nói: “Lão đạo từng xem tướng cho ta, họ Dương.”
Chu Dịch kinh ngạc nói: “Dương gia Giang Nam sao?”
“Ừ, lão thái công của Dương gia !”
Vu Túc nói: “Dương Tranh mới nhận chức chính là cháu trai chi phụ của Dương lão thái công.”
Chu Dịch nhớ kỹ Dương gia vào đáy lòng, nói: “Vị Dương Giáo Úy này không đơn giản!”
“Kẻ có dã tâm!”
Giọng nói của Vu Túc rất nghiêm trọng: “Ngày đầu tiên hắn nhận chức đã tới tìm lão phu nói chuyện, mục đích là có được sự ủng hộ của Binh Bộ, bạn cũ của lão phu.”
Khi Vu Túc còn là Binh Bộ thượng thư, đã điều tra Kinh Doanh, tuần tra Bắc Cương, chỉnh đốn châu phủ quân tốt, cho dù hiện tại đang ngồi tù, Binh Bộ vẫn có rất nhiều bạn cũ tại vị.
Trương thái hậu và phe cánh giam giữ Vu Túc, chỉ muốn nắm giữ triều chính, sẽ không giết chết hết những người có năng lực.
Trong triều có kẻ ngồi không ăn bám, cũng phải có người làm việc chân chính.
Chu Dịch nghi hoặc nói: “Hiện giờ Binh Bộ thượng thư chính là người của Dương gia, tại sao lại còn tới tìm ngươi?”
“Người Dương thị ở Hoằng Châu quá nhiều, hắn chỉ là con vợ lẽ dòng phụ, sao có thể chiếm được thế lực của dòng chính chứ.”
Vu Túc nói: “Có được sự ủng hộ của lão phu thì sẽ khác, Dương gia thấy hắn biết tranh đua, cũng sẽ mạnh mẽ ủng hộ hắn, dưới sự giúp sức của hai bên, chẳng được mấy năm là có thể có được quyền cao chức trọng trong quân!”
“Kế hay đấy!”
Chu Dịch tán thưởng nói: “Cấm Quân canh gác bên ngoài thuộc quản lý của Thiên Lao, theo lý thì Dương Giáo Úy có thể giữ chức Đô Thống, tương đương một bước bước vào tầng lớp Cấm Quân, thêm mấy năm nữa sẽ chấp chưởng Cấm Quân hoàng thành, tương đương với cận thần của thiên tử.”
“Lão Vu, nếu như ngươi đã nhìn ra được mục đích của hắn, tại sao lại đồng ý?”
“Thứ nhất, Dương Tranh thực sự có năng lực bản lĩnh, thứ hai, người có dã tâm làm việc không từ thủ đoạn, chuyên trị tiểu nhân.”
Vu Túc nói: “Dương Tranh muốn lợi dụng lão phu, lão phu làm sao lại không lợi dụng hắn chứ?”
“Vậy thì Lão Vu phải nhanh lên.”
Chu Dịch nhắc nhở nói: “Vài ngày trước, Phó Đô Thống Kinh Doanh Khương Tiều bị tình nghi là có liên quan đến việc tham ô quân lương bị nhốt vào Chiếu Ngục.”
Khương Tiều là học trò của Vu Túc, từng dốc hết sức ủng hộ thầy mình chỉnh đốn quân sự, coi như là lực lượng trung thành với “Vu đảng”.
“Tính tình của Khương Tiều hay thay đổi, không có lão phu trấn áp hắn, tội tham ô quân lương kia tám chín phần mười là thật, có vào Chiếu Ngục một chuyến cũng không oan uổng!”
Trong mắt Vu Túc hiện lên sắc lạnh: “Sắp rồi! Sắp rồi! Nhiều nhất là chờ thêm ba năm, tất cả những gì lão phu đã mất đi đều sẽ trở về!”
Chu Dịch thu dọn chén đũa rời đi, đi được vài bước bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.
“Lão Vu, ngươi thấy Bắc Cương thế nào?”
“Thứ mà Lão phu trung thành không phải là Phượng Dương!”
Chu Dịch hơi gật đầu, lão già này lại may mắn giữ được một mạng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất