Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới

Chương 61: Lời đồn về Vân Sơn.

Chương 61: Lời đồn về Vân Sơn.


“Lão già này còn giảo hoạt hơn so với tham quan!”
Chu Dịch cũng không cho rằng bản thân mình là tinh anh, nếu không thì kiếp trước cũng không đến mức làm việc như trâu như ngựa như vậy.
Trường Sinh Đạo Quả chỉ là tuổi thọ vô tận, không hề có trí tuệ siêu phàm.
Vu Túc này vừa không luyện võ không tu tiên, cả đời đều là đấu tranh, mưu đồ. Đấu trí còn hơn xa cả Chu Dịch.
Có lẽ thêm mấy trăm năm nữa, Chu Dịch sẽ trải đời hơn, thì có thể đạt đến cảnh giới như vậy, đủ loại bụng dạ tính kế không hề để lại dấu vết mà có thể tùy tiện sử dụng.
“Quá phiền phức, âm mưu quỷ kế gì đó, mỹ nữ da người gì đó, rồi cũng sẽ chết là xong!”
Chu Dịch không để ý tới tiếng kêu rên của các phạm nhân, uống thêm mấy ngày nước cháo nữa thì sẽ thành thói quen, xách theo thùng đi vào phòng trực của Thiên Lao.
Vốn định xem đồng liêu đánh bài cho hết thời gian.
Nhưng đám người ngục tốt kia đều ngồi ngay ngắn, câu được câu không nói chuyện phiếm, Chu Dịch dò hỏi nguyên nhân, mới biết được Dương Giáo Úy ra lệnh, nghiêm cấm say rượu đánh bạc trong Thiên Lao.
Thật vất vả mới chịu đựng được đến giờ tan ca.
Chu Dịch trở lại đình viện, nghiên cứu trận pháp hai canh giờ, rồi mới bắt đầu tu hành Quy Nguyên Quyết.
Luyện Khí chi đạo, có công mài sắt có ngày nên kim.
Nửa đêm.
Chu Dịch chậm rãi thu công, phất tay lên khuôn mặt, trong giây lát hóa thành dáng vẻ già nua của Luân Chuyển Vương.
Thuật dịch dung tu đã luyện được mấy chục năm, đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, rồi sau đó dùng Âm Ảnh phù ẩn nấp, nương vào bóng đêm chạy vào trong Thần kinh.
Đồng Phúc phường.
Viên phủ.
Thuỷ tạ đình đài, núi giả quái thạch.
Từng là tài sản của một phú thương trong kinh, bởi vì bị nghi ngờ có dính dáng đến việc thông thương với Đại Ung, toàn gia bị lưu đày, bán cho Đồng Tri Cẩm Y Vệ với giá một trăm lượng.
Ngoài cửa có thuộc hạ Cẩm Y Vệ mặc hắc y canh gác, những trạm canh gác ngoài sáng trạm gác ngầm trải rộng khắp nơi, toàn bộ phủ đệ được bảo vệ chặt chẽ như một cái thùng sắt.
Chu Dịch như một luồng gió đen, dễ dàng đi xuyên qua ngoại viện, chạy đến hậu trạch.
Trong phòng.
Viên Thuận đang ôm mười tám tiểu thiếp ngủ say, chợt bừng tỉnh, bên tai nghe thấy động tĩnh ở nhà chính, phản ứng đầu tiên chính là sờ xuống dưới gối, kiếm nỏ tiễn có kịch độc.
“Ra đây gặp lão phu.”
Chu Dịch rót ly trà, uống một ngụm, đây chính là trà cống nạp của hoàng thất.
Viên Thuận khoác bừa bộ quần áo chạy ra, cung kính nói: “Chủ thượng, ngài có gì cần phân phó?”
Chu Dịch nói: “Phái mấy người giỏi đến Giang Nam, giám sát chặt chẽ tám đại thế gia, đặc biệt là Dương gia ở Hoằng Châu, chỉ cần một con chó trong nhà họ phát ra tiếng động, cũng phải cẩn thận rà soát.”
“Tuân mệnh, ngày mai thuộc hạ sẽ sắp xếp.”
Viên Thuận suy đoán nói: “Tám đại thế gia Giang Nam, chẳng lẽ là có liên quan đến Tiên Đạo sao?”
“Có thể.”
Chu Dịch trầm mặc một lát, đổi giọng nói: “Năm đó trình báo về lời đồn ở Vân Sơn, rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
Giọng nói rất nhẹ, vọng vào tai của Viên Thuận thì lại như sấm sét nổ bên tai, chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
“Chủ thượng tha mạng, thuộc hạ cũng là bất đắc dĩ.”
“Cho nên, chuyện ở Vân Sơn quả nhiên là giả?”
Trong mắt Chu Dịch hiện lên hung quang, kiếm khí vòng quanh cổ Viên Thuận một vòng, máu chảy ra đỏ tươi.
“Chủ thượng, thuộc hạ đến Từ Châu nhậm chức để báo thù, bắt giữ bỏ tù mấy kẻ quan lại kia, nhưng đã khiến cho Cẩm Y Vệ hoài nghi.”
Viên Thuận vội vàng giải thích nói: “Cẩm Y Vệ làm việc ngài cũng biết, từ trước đến nay không bao giờ dựa vào chứng cứ, bọn họ uy hiếp ta phải truyền tin giả cho chủ thượng, cũng mời những kẻ nô bộc của hoàng cung kia đến Vân Sơn mai phục.”
“Thuộc hạ bị người ta giám sát, không dám nói quá rõ ràng, chỉ còn cách là phải kể lại Vân Sơn giống như tiên cảnh, hoàn toàn không giống với nhân gian, hy vọng chủ thượng có thể có lòng đề phòng.”
Chu Dịch hừ lạnh nói: “Nếu không phải như vậy, thì ngươi đã chết rồi!”
“Tạ chủ thượng từ bi.”
Viên Thuận liên tục dập đầu, mồ hôi chảy đầy đất.
Chu Dịch hỏi: “Vì sao lại chọn lão phu?”
Năm đó Viên Thuận nhiều lần trình báo về phong cảnh tráng lệ của Vân Sơn, lúc nào cũng có cầu vồng bay xuống, kỳ nhân dị sĩ hội tụ gì gì đó, sương trắng bao phủ, phàm nhân khó đi lên được trên đỉnh núi.
Vân Sơn rất nổi tiếng ở Giang Nam, không ít người đọc sách quy ẩn tại đây.
Nếu thật sự rầm rộ như vậy, thì Vân Sơn đã sớm gây chấn động ở Phượng Dương quốc, năm đó cẩu hoàng đế cũng sẽ không cầu đạo được.
Chu Dịch đã sớm hoài nghi, tin tức về Vân Sơn có điều kỳ lạ.
“Chủ thượng một lòng cầu tiên vấn đạo, tuy rằng chuyện này thoạt nhìn thì hoang đường vô căn cứ, nhưng hợp tác với ngài dù sao cũng tốt hơn những đại nhân vật kia nhiều.”
Viên Thuận cung kính nói: “Trong mắt bọn họ chỉ có bạc và quyền thế, một khi thuộc hạ vô dụng, bất kỳ lúc nào cũng sẽ bị bán mà lấy tiền.”
“Cũng còn thông minh đấy.”
Chu Dịch lạnh lùng nói: “Là ai sai ngươi giăng bẫy lão phu?”
“Phùng Trung.”
Viên Thuận nói: “Có mấy người khác bị bại lộ thân phận, vì không nhét đủ bạc, tất cả đều bị xử quyết bí mật.”
“Việc này sẽ có người xử lý!”
Chu Dịch nhìn chằm chằm Viên Thuận một hồi lâu, chậm rãi nói: “Ngươi nhớ kỹ nắm bắt cơ hội, sau khi Phùng Trung chết, ít nhất phải có được chức phó Chỉ Huy Sứ!”
“Đa tạ chủ thượng.”
Khi Viên Thuận nói chuyện, cảm thấy trong miệng xuất hiện một viên gì đó, vào miệng là tan.
Con cổ trùng vô cùng nhỏ chui vào trong cơ thể, cuối cùng làm ổ ở một chỗ trên quả tim, trong lòng hoảng sợ, ngẩng đầu lên thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Luân Chuyển Vương nữa.
Xoạt xoạt xoạt!
Một trận đau đớn thấu tim truyền đến, Viên Thuận lăn lộn trên mặt đất, khiến cho đám tiểu thiếp đang ngủ say phải tỉnh dậy.
Tiểu thiếp muốn đi gọi đại phu, Viên Thuận vội vàng ngăn cản.
Sau một hồi lâu, đau đớn từ từ tan biến, Viên Thuận nằm trên mặt đất yên lặng tính toán.
“Phó Chỉ Huy Sứ cần phải chuẩn bị bao nhiêu bạc? Trong kinh này có mấy thương nhân, cũng đã quan sát non nửa năm rồi, cũng đã đến lúc thu lướt xét nhà rồi!”
……
Thời gian như nước chảy.
Năm Chính Thống thứ mười bốn.
Mùa xuân.
Chu Dịch xách theo thùng gỗ đưa cơm, phạm nhân trong nhà lao đều gầy đi một vòng.
“Tiểu ca nhi, cho thêm hai muỗng đi, sắp chết đói rồi!”
“Bạc, ta có rất nhiều bạc, một trăm lượng đổi một chén cháo đặc!”
“……”
Các phạm nhân vô cùng đói khát, dùng hết tất cả các loại thủ đoạn, vừa đe dọa vừa dụ dỗ chỉ vì muốn ăn thêm một chén cháo loãng.
Chu Dịch trầm mặc đưa cơm, mấy tháng này ngục tốt trong nhà lao đã bị thay đổi hơn một nửa, những người còn sót lại đều là những người có thể chịu được sự cám dỗ của phạm nhân, không duỗi tay lấy bạc.
Phàm là những ngục tốt không thể kìm chế được tay chân, thấy bạc là sáng mắt, Dương Giáo Úy đều đưa bọn họ vào trong ngục.
Đứng cách song sắt, nhìn đồng liêu lúc trước.
Những ngục tốt còn lại trong lòng run sợ, nào còn dám không nghe lời, nghiêm khắc chấp hành quy củ.
Thế cho nên, giá cả đồ ăn trong nhà lao tăng chóng mặt, một chén cháo đặc có giá đến trăm lượng bạc.
Ngày này.
Chu Dịch đưa xong cơm, đang định tìm một chỗ lén tu tiên.
Lão Lôi chạy tới nói: “Lão Chu, nhà ngục chữ giáp nhị có một kẻ cứng đầu, Dương Giáo Úy gọi ngươi qua thẩm vấn.”
Chu Dịch hỏi: “Hắn có lai lịch như thế nào?”
“Hải tặc truyền đời ở Giang Nam, thủ lĩnh cầm đầu bảy mươi hai hang ổ liên hoàn, được gọi là cái gì đó mà Hỗn Giang Long.”
Lão Lôi thấp giọng nói: “Ta nghe Mã Giáo Úy tối hôm qua thẩm vấn nói, người này thống trị đường thủy Giang Nam mười mấy năm, vớt không biết bao nhiêu ít bạc, đại quân triều đình công phá hang ổ liên hoàn, bạc lại chẳng biết đi đằng nào rồi.”
“Cái này còn phải thẩm vấn hay sao?”
Chu Dịch bĩu môi, tám chín phần mười là chó săn của Giang Nam thế gia.
Chó nuôi béo rồi, thì nhân cơ hội triều đình diệt phỉ, một ngụm nuốt sạch sẽ.
Lão Lôi cũng là một người thấu đáo, cười nói: “Làm sao thì cũng phải làm bộ làm dáng một chút không phải sao.”
Nhà ngục chữ Giáp nhị.
Chu Dịch tiến vào, đang nhìn thấy Dương Giáo Úy thi hình.
Thanh sắt nung đỏ án lên trên mặt của Hỗn Giang Long, tiếng xèo xèo vang lên, mùi khét bay ra.
Hỗn Giang Long thân cao hai trượng, cánh tay cẳng chân to lớn như cây cột trụ, để mặc cho Dương Giáo Úy khổ hình tra tấn, vậy mà lại có thể chịu đựng không hề lên tiếng. Hai mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm mọi người trong nhà giam, khí tức hung hãn ập vào trước mặt, khiến cho ngục tốt sợ hãi không dám tới gần.
Dương Giáo Úy tra tấn hồi lâu, ủ rũ ném thanh sắt lại vào trong bếp lò, nói: “Lão Chu, ngươi làm đi!”
“Dạ, Dương đại nhân.”
Chu Dịch tiến lên điểm mấy huyệt vị, đầu ngón tay để lên huyệt Đàn Trung, nội khí men theo huyệt Ngọc Đường đi vào.
Trải qua mấy chục năm, thủ đoạn tra tấn của Chu Dịch đã đath đến đại thành, nội khí liên tục kích thích rất nhiều tử huyệt của phạm nhân, khiến cho cơ thể con người phải hứng chịu đau đớn đến cực hạn đồng thời vẫn có thể giữ được tánh mạng.
“Ô ô ô……”
Hỗn Giang Long nhịn không được kêu lên đau đớn, khi hắn há miệng mới nhìn thấy trong miệng đã không còn đầu lưỡi, đến cả những dây thanh quản đều bị cắt nát.
Vèo!
Thân hình Hỗn Giang Long chợt phình lên mười tấc, xiềng xích vốn dĩ đã bị kéo căng, răng rắc răng rắc vỡ thành mấy khúc.
“Gào!”
Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, đầu nắm tay to như một cái bát của Hỗn Giang Long đập lên đầu Chu Dịch, cũng không thèm nhìn kết quả, hoặc là do quá tự tin có thể đập chết người, nên phóng người lên đuổi giết về phía Dương Giáo Úy.
Chu Dịch bước đi biến ảo, hóa thành vài đạo mị ảnh, dễ dàng né nắm đấm của hắn.
“Bạo!”
Ra lệnh một tiếng, trong cơ thể của Hỗn Giang Long vang lên vài tiếng phanh phanh phanh, bên ngoài cơ thể thì không nhìn thấy bất kỳ vết thương nào, nhưng người đàn ông to lớn cao đến ba trượng ầm ầm ầm ngã xuống đất không dậy nổi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất