Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới

Chương 62: Ân uy đủ cả.

Chương 62: Ân uy đủ cả.


Hỗn Giang Long nổ tung rồi tử vong.
Động tác mau lẹ, chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.
Dương Giáo Úy nhẹ nhàng thở ra, tay phải lặng lẽ vươn ra khỏi cổ tay áo, cười chắp tay nói.
“Không hổ là Chu gia, ơn cứu mạng, Dương mỗ ghi lòng!”
“Chức trách thôi.”
Trong mắt Chu Dịch hiện lên tinh quang, vừa mới cảm nhận được một tia linh khí dao động, đến từ cổ tay áo của Dương Giáo Úy.
Phù triện hay là pháp khí?
Chúng ngục tốt lúc này mới hoàn hồn lại, sôi nổi tiến lên vây quanh Hỗn Giang Long, dùng mấy sợi xiềng xích trói chặt, rồi lại thăm dò hơi thở nhịp tim thì đã không còn đập nữa.
Chu Dịch nói: “Giáo Úy đại nhân, việc này đương nhiên là ngoài ý muốn, ngài đừng giận chó đánh mèo.”
“Đương nhiên là ngoài ý muốn, Dương mỗ tin tưởng chư vị.”
Dương Giáo Úy tự tin rằng tất cả ngục tốt đều đã quy thuận, Hỗn Giang Long thoát khỏi xiềng xích, tất nhiên là chuyện mà Mã Giáo Úy trực ban buổi tối làm, bởi vì Ngô Ti Ngục đã bị nhốt rồi.
“Chu gia có hứng thú nhậm chức Giáo Úy không?”
Chu Dịch chắp tay nói: “Đa tạ đại nhân nâng đỡ, ta nhàn rỗi quen rồi, không đảm đương nổi chức quan này.”
“Không sao.”
Dương Giáo Úy chỉ lão Lôi nói: “Lôi Sai Nha, có hứng thú hay không?”
Lão Lôi đột nhiên không kịp đề phòng, sắc mặt dao động hồi lâu, khom người nói: “Đại nhân đã nâng đỡ, nào dám không nghe!”
“Tốt!”
Dương Giáo Úy vỗ tay nói: “Tối hôm nay gọi tất cả huynh đệ, cùng đến Khoái Hoạt Lâm uống rượu.”
Chúng ngục tốt đưa mắt nhìn nhau, không biết suy nghĩ của Dương Giáo Úy là như thế nào.
……
Khoái Hoạt Lâm.
Câu lan viện khai trương chưa được một tháng ở Thần kinh.
Từ dưới lên trên ước chừng sáu tầng, cũng được coi là nhà cao tầng ở Thần kinh, Xuân Phong lâu bên cạnh lập tức thấp đi rất nhiều.
Huống hồ, hoa khôi năm ngoái mà Xuân Phong lâu vừa bình chọn, đảo mắt đã trở thành đầu bài của Khoái Hoạt Lâm.
Hiện giờ câu lan viện đệ nhất Thần kinh, chẳng nơi nào ngoài Khoái Hoạt Lâm.
Tan ca.
Dương Giáo Úy mang theo chúng ngục tốt tới uống rượu, mặt trời chưa lặng, bên ngoài Khoái Hoạt Lâm ngựa xe như nước, bên trong tiệm khách khứa đầy nhà.
Tú bà nhìn thấy Dương Giáo Úy bước vào cửa, vội vàng lắc mông chạy đến.
“Chủ nhân, Lư tiên sinh đã đến rồi, đang ở lầu sáu chờ ngài đấy.”
“Đã biết.”
Dương Giáo Úy trả lời một tiếng, mang theo mọi người đến sảnh Phú Quý ở lầu hai.
Trên đường có không ít khách nhân chào hỏi, xưng hô không giống nhau, nào là Dương lão bản, Dương đại nhân, Dương công tử, Dương thiếu vv.
Sảnh Phú Quý.
Dương Giáo Úy ngồi chính giữa, Chu Dịch cùng Lão Lôi một trái một phải, những ngục tốt còn lại lần lượt ngồi xuống.
Tiếp theo có hai hàng nữ tử xinh đẹp tiến vào, sau lưng mỗi ngục tốt đứng một người, rót rượu chia thức ăn, hầu hạ tinh tế chu đáo.
“Mấy ngày nay, các huynh đệ cực khổ rồi.”
Dương Giáo Úy nâng chén rượu nói: “Dương mỗ làm như vậy, cũng là vì tiền đồ của chư vị, dựa vào việc bóc lột phạm nhân nhận hối lộ tham ô, chung quy cũng không phải là chuyện lâu dài, nuốt bao nhiêu chung quy cũng phải nhổ ra thôi.”
Chúng ngục tốt không rõ nguyên do, chậm rãi đợi câu nói tiếp theo.
“Thay vì rơi vào cảnh xét nhà lưu đày, chi bằng tay chân sạch sẽ, làm việc cũng thoải mái.”
Dương Giáo Úy tiếp tục nói: “Dương mỗ biết rằng sinh sông ở Thần kinh cũng không dễ, nên đã mở Khoái Hoạt Lâm này để kiếm bạc, bên trong có cổ phần của chư vị, lợi nhuận chỉ nhiều chứ không ít hơn trước đây!”
“Này……”
Đám ngục tốt lộ vẻ nghi hoặc, bọn họ tham lam nhưng không hề ngốc, chỉ là một chức vụ quèn thì dựa vào đâu mà phân bạc.
“Bạc này cũng có liên quan đến chư vị.”
Dương Giáo Úy giải thích nói: “Vốn dĩ trong nhà lao phạm nhân muốn ăn ngon ở tốt, thì đều phải dùng bạc để đổi lấy, việc này là trái pháp luật. Hiện tại chỉ đến lầu hai Khoái Hoạt Lâm mua chút trà bánh được chỉ định sẵn, là có thể chăm sóc tốt cho thân nhân bạn cũ trong nhà lao.”
“Thì ra là thế.”
Chúng ngục tốt tính toán trong lòng, tất nhiên là không bằng so với trước kia, nhưng mà sau khi sống mấy tháng nghèo khổ, hiện tại xem ra quả thực đây là một chuyện vô cùng tốt.
Dương Giáo Úy nói đúng thật là không tệ, tự nhận hối lộ chung quy cũng không an toàn, bây giờ có Khoái Hoạt Lâm giấu giếm giúp, rửa tiền cho, thì đến ngay cả khâm sai Ngự Sử có tới cũng tra không ra chứng cứ phạm tội!
Chúng ngục tốt cùng nhau lên tiếng nói: “Dương đại nhân cân nhắc chu toàn, chúng tôi xin nghe theo!”
“Tốt! Uống nào!”
Dương Giáo Úy khác xa với vẻ khắc nghiệt lúc trước, lời lẽ thân cận tự nhiên, chỉ trong một lát đã khiến cho chúng ngục tốt cảm động đến rơi nước mắt, hận không thể đưa tay lên trời thề trung thành.
Chu Dịch thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng hơi chút thất vọng, đồng thời sinh ra một chút kiêng kị đối với Dương Giáo Úy.
Vu Túc vốn dĩ nói Dương Giáo Úy là kẻ có dã tâm, Chu Dịch lại không cho là đúng, một chỉ biết chèn ép khắc nghiệt với cấp dưới, nhẫn tâm thiếu tình người, nào phải là một kẻ có dã tâm, chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi.
Kẻ có dã tâm không chỉ nghiêm khắc, mà cũng phải biết ban ơn.
“Hiện tại xem ra, vẫn là Lão Vu nhìn người chuẩn.”
Chu Dịch lặng lẽ thở dài trong đáy lòng, trên mặt thì tươi cười, nâng cốc uống rượu cùng đồng liêu rất nhiệt tình.
Thế đạo khó khăn, ai mà không mang mấy lớp mặt nạ chứ!
“Các huynh đệ ăn uống thoải mái, không cần tính tiền.”
Dương Giáo Úy đứng dậy nói: “Nhị công tử Lư gia của Lư Dương phủ có việc phải thương lượng với ta, tạm thời xin phép đi trước. Sau này có đi uống rượu, cứ đi thẳng tới Khoái Hoạt Lâm, cứ báo tên của Dương mỗ là được!”
“Dương đại nhân đi đi.”
“Chúng ta sẽ nghe đại nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”
Chúng ngục tốt cung tiễn một phen, lại trở về tiếp tục uống rượu, không khí sôi nổi hơn rất nhiều.
Dương Giáo Úy phác họa ra tương lai quá rộng lớn, cách kiếm tiền không chỉ là bạc vụn, phạm nhân trong Thiên Lao công khai ra giá, có hắn giật dây bắc cầu, nhất định có thể bán được giá cao.
Chu Dịch tán thưởng thủ đoạn của Dương Giáo Úy, trước tiên thì thị uy sau đó dùng đức thuyết phục.
Tục ngữ có câu, đánh một gậy cho một quả táo.
Thủ đoạn thì nhìn như có vẻ cứng nhắc, nhưng lại là cách nắm bắt lòng người một cách chuẩn xác, luôn luôn hữu dụng.
Lão Lôi có được lời hứa hẹn thăng chức, rồi làm thêm mười mấy năm hoặc là truyền lại cho con mình, tương lai chưa chắc không thể khôi phục được vinh quang của tổ tiên.
“Lão Chu, ngươi nói Dương đại nhân, tại sao lúc trước lại bắt nhiều đồng liêu như vậy?”
“Những người kia không chịu được sự cám dỗ, rất dễ gây ra chuyện, hẳn là không đáng để kết bạn với Dương đại nhân.”
Chu Dịch cười trả lời, cũng không thể nói đang loại bỏ những kẻ chống đối.
“Thì ra là thế.”
Lão Lôi cười ha ha nói: “May mà ta nhẫn nhịn được, mới có thể có được sự công nhận của Dương đại nhân, vui vẻ hưởng lạc ở Khoái Hoạt Lâm này!”
Đám ngục tốt sôi nổi phụ họa: “Lôi Giáo Úy nói có lý.”
“Ta thì thích Xuân Phong lâu hơn!”
Câu nói của Chu Dịch khiến cho tất cả mọi người yên lặng, rồi sau đó lại náo nhiệt lại, nhưng lời này chắc chắn sẽ được truyền vào tai của Dương Giáo Úy, xem như hoàn toàn tách biệt khỏi mọi người.
……
Hôm sau.
Chu Dịch đến làm việc.
Phùng Sai Nha đưa cho hắn một quyển sách, trong đó có viết tên của tù nhân.
Dựa theo ký hiệu vòng tròn, gạch chéo và móc câu, chia thành cháo đặc, thịt và rượu, đây đều là tiền mà bạn cũ thân thích bỏ ra ở Khoái Hoạt Lâm.
Ngày hôm qua Chu Dịch đã tìm hiểu được, một đĩa đậu thìa là, một ly rượu, có giá trăm lượng.
Phùng Sai Nha thấp giọng nói: “Lão Chu, đi theo Dương Giáo Úy ăn sung mặc sướng, với bản lĩnh của ngươi, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, hà tất gì phải ngoan cố chứ?”
“Hả?”
Chu Dịch nhíu mày, hôm qua còn gọi là ‘Chu gia’ thì bây giờ đã biến thành ‘lão Chu’.
Nhà ngục chữ Ất lục.
Chu Dịch ngồi xổm bên ngoài song sắt, đưa giò heo và rượu cho Vu Túc.
Vu Túc uống một ngụm, ngạc nhiên nói: “Hôm nay Lê Hoa Bạch này, ít nhất cũng phải ủ được năm mươi năm, có chuyện gì vui hả?”
Chu Dịch nói: “Lão Vu, ta phải đi rồi.”
Vu Túc ngạc nhiên một lát, không khuyên hắn ở lại, kỳ nhân như vậy thì ý chí của mỗi người đều kiên định.
“Tại sao?”
Chu Dịch nói: “Ta ở Thiên Lao là muốn được thanh tĩnh, hiện tại nó đã biến thành chợ bán thức ăn, sao có thể không bỏ chạy được chứ?”
Vu Túc nói: “Hay là lão phu nói với Dương Tranh, đừng làm phiền ngươi nữa?”
Chu Dịch cự tuyệt nói: “Chỉ là một ngục tốt mà thôi, phải để cho Vu thanh thiên lên tiếng, Dương Tranh kia không điều tra cặn kẽ sao?”
“Cũng đúng.”
Vu Túc mặt ủ mày ê nói: “Đáng tiếc, sau này không còn giò heo ăn nữa.”
Chu Dịch nói: “Ông mà muốn ăn cái gì, Dương Tranh còn không vội vàng đưa tới hay sao?”
“Ngươi tặng thì lão phu ăn thoải mái hơn nhiều.”
Vu Túc nói: “Người khác đặng…… Chẹp chẹp, không thơm!”
Chu Dịch cười nói: “Vậy thì không ăn, có tuổi rồi ít ăn dầu mỡ, chẳng phải ngươi thường nói phải giữ thân thể hữu dụng sao?”
Vu Túc không kiên nhẫn lẩm bẩm nói: “Không ăn thì không ăn, sao mà ngươi lải nhải vậy chứ!”
“Đi đây.”
Chu Dịch dứt khoát xoay người, không hề lưu luyến chút nào.
Một lát sau, phía sau truyền đến tiếng hét của Vu Túc.
“Lão Chu, lão phu không có con cái, nhớ là phải đốt nhiều vàng mã một chút, cũng không thể nào đến âm tào địa phủ mà còn phải làm quỷ nghèo được!”
Chu Dịch cũng không quay đầu lại, vẫy tay tỏ vẻ đã nghe được.
“Nhớ rồi!”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất