Chương 64: Lão nhân câm điếc.
“Sau này ngươi có đụng phải người này, ngươi cần phải cẩn thận, đừng để vấp ngã.”
Chu Dịch dường như có dự cảm, Dương Tranh này dã tâm bừng bừng, có lẽ thứ hắn muốn cũng tương tự như Bắc Cương.
Đại nhân vật trong Thần kinh đều đang chú ý đến hoàng cung, thắng bại giữa Chính Thống đế và Trương thái hậu, không ai để ý đến quan lại có chức vụ thấp, hay là bang phái, câu lan viện, sòng bạc vv.
Một ngày kia, Thần kinh xảy ra biến cố, những thứ mà Dương Tranh có thể làm thực sự là quá nhiều.
“Chủ thượng, mẫu thân của Dương Tranh chỉ là một nha hoàn thông phòng, còn chẳng được coi là một tiểu thiếp, chỉ có thân phận hèn mọn ở Dương gia.”
Viên Thuận nhíu mày, nghiêm túc nói: “Thế gia đại tộc thi thư gia truyền, quy củ nghiêm ngặt, kiêng kị nhất là dĩ hạ phạm thượng, tại sao lại có thể để cho hắn vượt mặt con vợ cả được?”
“Cái gọi là trường ấu, đích thứ, tôn ti gì đó chỉ là cách để thống trị tông tộc và ngu dân, có thể tôn trọng nó những đừng để bị nhốt trong đó.”
Chu Dịch lắc đầu nói: “Những thế gia kia mới là thực tế nhất, chỉ cần Dương Tranh có thể luôn chiến thắng, luôn lớn mạnh, có thể mang lại ích lợi cho gia tộc, người của Dương gia sẽ tiếp tục ủng hộ hắn.”
Dương Tranh khởi điểm ở Thiên Lao, thông qua ích lợi không ngừng ràng buộc, tập hợp một số lớn quan lại tầm trung và nhỏ.
Quá trình này giống như việc hình thành một quả cầu tuyết, dựa vào các loại ích lợi không ngừng liên kết với nhau, càng lăn càng lớn.
Trong quá trình quả cầu tuyết lăn đi, kẻ đến trước có được chỗ tốt, không muốn, không thể, cũng không dám rời bỏ, kẻ tới sau hâm mộ người tới trước, cũng muốn quả cầu tuyết tiếp tục lăn.
Cuối cùng có thể xuất hiện tuyết lở, hoặc là chồng chất thành ngọn núi.
Chu Dịch vẫy tay chấm dứt việc thăm dò của Viên Thuận, không muốn bàn tán về chuyện của Dương Tranh, người này thành cũng thế mà bại cũng vậy, trăm năm sau cũng trở thành mây khói mà thôi.
“Phạm nhân ở nhà tù dưới lòng đất Chiếu Ngục, điều tra đến đâu rồi?”
Viên Thuận khom người nói: “Chủ thượng, địa lao được nhiều đời Chỉ Huy Sứ cai quản, người đưa cơm đều là những người không biết chữ câm điếc. Thuộc hạ điều tra hồi lâu, chỉ biết là người bên trong vẫn còn sống, tuổi tác có lẽ là tám chín chục tuổi.”
Chu Dịch lại hỏi: “Hoàng tộc có để ý đến người này hay không?”
“Cũng mấy chục năm rồi, hẳn là đã không còn ai quan tâm nữa rồi, khi về già Sùng Minh đế điên cuồng tu tiên vấn đạo, Chiếu Ngục giam giữ không ít tăng đạo thuật sĩ.”
Viên Thuận trả lời nói: “Theo như ghi chép của Cẩm Y Vệ mà thuộc hạ tìm đọc được, năm đó Sùng Minh đế có lưu lại di chiếu, nói rằng người này tội ác tày trời, cần phải giam giữ đến khi chết. Hiện giờ Chỉ Huy Sứ vẫn tạm giam người này, chỉ làm theo lệ cũ mà thôi.”
“Thú vị.”
Trong mắt Chu Dịch hiện lên tinh quang, thân hình chớp nhoáng rời khỏi Viên phủ.
……
Năm Chính Thống thứ mười sáu.
Tháng chín.
Pháp trường cổng chợ.
Hơn một ngàn phạm nhân quỳ chỉnh tề, tiếng kêu khóc, kêu oan, xin tha lấn át cả tiếng nghị luận vây xem bá tánh nghị luận.
Những đại nhân vật ngày xưa cao cao tại thượng, lúc này đầu bù tóc rối, khóc lóc thảm thiết.
Đám con nít thì không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy bên ngoài ấm áp hơn trong Thiên Lao, người nhiều lại náo nhiệt, ngây thơ mờ mịt kêu cha gọi mẹ.
Chu Dịch khoanh tay đứng ở trong đám người, vẻ mặt thản nhiên.
Một người đàn ông mặc quan phục của Cẩm Y vệ, trong lòng ngực ôm Tú Xuân Đao, đẩy đẩy Chu Dịch.
“Lão Trịnh, cả đời ngươi chưa từng nếm thử phụ nữ, ngày mai mang ngươi đi Giáo Phường. Trương gia có hai ba ngàn nhân khẩu, trong nhà có không ít mỹ nhân, ngày xưa ta cũng chẳng có tư cách mà nhìn thử một cái!”
“Ô ô ô?”
Chu Dịch quay đầu lại, vẻ mặt ngờ nghệch, trong miệng phát ra những tiếng ô ô, chỉ lỗ tai của mình.
“Lão Dư, ngươi nói gì với lão Trịnh đấy? Lớn tuổi như vậy rồi, vừa câm vừa điếc, nói không chừng còn chẳng phân biệt được nam nhân nữ nhân nữa đâu!”
Tên Cẩm Y Vệ này vừa nói, khiến cho đồng liêu cười ha ha.
Khi nói chuyện.
Giờ ngọ ba khắc đã đến.
Quan giám trảm là Dương Tranh lớn tiếng tuyên đọc mười hai tội lớn của Trương gia, như là mưu nghịch, trái đạo đức, đại bất kính, nội loạn vân vân, ném thẻ bài có chữ ‘chém’ xuống.
“Hành hình!”
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!……
Hơn một ngàn người chém đầu, đao phủ Thần kinh đều đã đến đây nhưng không đủ dùng, bình quân thì một người phải chém mười mấy cái đầu.
Vì thế trên pháp trường liên tục có máu tươi phun trào như pháo hoa, mỗi một lần đều có thể bắn xa hơn một trượng, khiến cho bá tánh hoan hô từng đợt.
Bá tánh chẳng thèm quan tâm Trương gia phạm phải tội gì, chỉ cần là chém đầu quan lớn, chắc chắn là đáng để vui mừng!
Sau khi hành hình kết thúc.
Toàn bộ cửa chợ bị nhuộm thành màu đỏ đậm, đã không còn có chỗ đặt chân, dẫm lên máu huyết dính vào đế giày.
“Đi, đến Xuân Phong lâu uống rượu đi!”
Lão Dư vẫy tay, mười mấy người rào rào rời đi.
Trên đường bất kể bá tánh hay là quan lại, đụng phải đều vội vàng né tránh, được hai đời hoàng đế coi trọng, quyền thế của Cẩm Y Vệ chỉ mạnh chứ không hề yếu hơn thời Thái Tổ.
Câu lan viện đứng đầu Thần kinh là Khoái Hoạt Lâm.
Xuân Phong lâu sớm đã không còn cảnh náo nhiệt như năm đó, khách khứa thưa thớt, nhìn cách ăn mặc thì cũng không phải là khách có tiền.
Hiện giờ đã liên tục ba năm, không tổ chức bầu chọn hoa khôi nữa.
Khoái Hoạt Lâm khống chế người môi giới mua bán người, đã chặn đứng nguồn cung cấp những cô nương có tư chất thượng đẳng, bây giờ mà Xuân Phong lâu bầu chọn hoa khôi, chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ.
Lão Dư dẫn theo đồng liêu đi tới Xuân Phong lâu, là bởi vì Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Viên Thuận, nói thẳng ra là không thích Khoái Hoạt Lâm.
Trên bảo dưới nghe, người của Cẩm Y Vệ chỉ tới Xuân Phong lâu.
Trong nhã gian.
Chu Dịch ngồi ở vị trí cuối cùng, một lòng vùi đầu ăn uống, cũng không nói chuyện cùng đồng liêu.
Những người khác cũng không thèm để ý, “Lão Trịnh” vừa câm vừa điếc, giao tiếp khó khăn, bởi vì trực thuộc vào sự quản lý trực tiếp của Chỉ Huy Sứ đại nhân, nên mọi người cũng không thể bạc đãi hắn.
Đồ ăn lên được mấy món, rượu uống vừa say, mọi người nói chuyện cũng từ từ thoải mái hơn.
Lão Dư tấm tắc nói: “Hôm nay mới được mở rộng tầm mắt, Thái Hậu mới phát tang một năm, đương kim mẫu tộc cứ như vậy mà bị chặt đứt huyết mạch.”
Chính Thống đế hạ lệnh tru di cửu tộc của Trương gia, khiến triều đình khiếp sợ, không ít lão thần từ thời tiên đế quỳ xuống cầu khai ân.
Thủ Phụ Vu Túc cũng dâng tấu khuyên bảo, tru di cửu tộc nhà mẹ ruột, hành động này sẽ gây ảnh hưởng đến sự anh minh của bệ hạ thánh minh.
Kết quả như những gì đã được chứng kiến, Chính Thống đế bỏ ngoài tai kiến nghị của mọi người, Dương Tranh có công lớn được phong làm giám trảm quan, đàn ông của Trương gia và vây cánh đều bị giết, nữ tử thì bị đưa vào Tư Giáo Phường.
Trương gia Lừng lẫy bốn triều đại, từ đây tan thành mây khói.
“Bệ hạ đăng cơ đến nay, chịu khổ mười lăm năm, có đổi lại là ai thì cũng ra tay tàn nhẫn?”
Bên Cẩm Y Vệ nói: “Trương gia hưng thịnh quá lâu, hành sự quá mức kiêu ngạo. Nghe nói không lâu sau khi Thái Hậu phát tang, Trương Hằng nhờ người nhắn với bệ hạ, quan lại trong triều đuổi hay lưu thì phải thương lượng với hắn trước.”
Đồng liêu kinh hãi nói: “Còn có chuyện này nữa sao?”
Trương Hằng chính là tộc trưởng Trương gia, anh ruột của Trương thái hậu, cậu ruột của Chính Thống đế.
“Các ngươi cũng biết tại sao hôm nay hành hình không có Trương Hằng không?”
Tên Cẩm Y Vệ này nói: “Viên Chỉ Huy Sứ mời Cát Lão thái y dùng nhân sâm, kim châm duy trì mạng sống, do Lưu Lão Đao đích thân lăng trì, cắt đầy đủ một vạn đao, được xưng tụng là thiên đao vạn quả!”
“Hít!”
Mọi người hít hà một hơi, rồi sau đó lần lượt khen ngợi bệ hạ anh minh, Trương đảng loạn quốc đáng giết.
Cẩm Y Vệ là thân quân của thiên tử, Viên Thuận đương nhiệm Chỉ Huy Sứ lại càng là chỗ dựa của Chính Thống đế, không hề có bất kỳ hảo cảm nào với Trương đảng.
Tiệc xong.
Đám người lão Dư mang theo các cô nương lên lầu, Chu Dịch ô ô ô xua tay từ biệt.
Một đường về đến nhà.
Một viện độc lập ở phường Đức Hoài, trước cửa trồng mấy cái cây xiêu vẹo vặn vẹo, che kín sân viện.
Chu Dịch lĩnh ngộ trận đạo mười mấy năm, lĩnh ngộ được một ít môn đạo.
Có thể bày trí đồ vật theo quy luật đặc thù, có thể khiến cho người ta mất đi cảm giác về phương hướng, hoặc là che lấp tầm mắt, hoặc là khiến cho trong phòng thông gió thoáng khí, thúc đẩy hiệu suất tu hành.
Hôm sau.
Từ sớm, Chu Dịch đã đi vào Chiếu Ngục, đi nhà bếp lấy đồ ăn.
Chiếu Ngục yên tĩnh nặng nề, âm khí dày đặc.
Cho dù là ngày hè nắng chói chang, bên trong đều có thể cảm nhận được khí lạnh thấu xương.
Nếu như mức độ khắc nghiệt của Thiên Lao là một, thì Chiếu Ngục ít nhất cũng phải là mười, bốn phương tám hướng không biết có bao nhiêu âm hồn quỷ mị bay lơ lửng.
Chu Dịch xách theo hộp đồ ăn, gặp được người thì phát ra tiếng ô ô ô chào hỏi.
Nhìn thấy Cẩm Y Vệ thẩm vấn phạm nhân, chẳng thèm đưa mắt nhìn không hề hứng thú, trực tiếp đi vào chỗ sâu nhất trong Chiếu Ngục.
Cẩm Y Vệ Canh gác nhìn thấy Chu Dịch đi vào, không thèm lên tiếng mở cửa khóa, bốn người hợp sức nâng cái nắp hầm bằng sắt thép tinh luyện lên, để lộ ra một lối đi xuống phía dưới đen ngòm.
Chu Dịch quen cửa quen nẻo chui vào bên trong, dẫm lên cầu thang bằng đá xanh, đi vào tầng ngầm thứ hai bên dưới Chiếu Ngục.
Một đường đi xuống dưới đáy, nhìn thấy một chiếc lồng sắt được đúc bằng sắt thép.
Trên vách tường bốn phía treo lồng đèn đầu thú, nương theo ánh đèn leo lắt, mơ hồ có thể nhìn thấy một người đang ngồi xếp bằng trong lồng sắt.
Tóc bạc cả đầu, râu dài ba thước, đạo bào trên người đã rách nát hơn phân nửa.