Chương 65: Đạo sĩ điên khùng.
Lão đạo nhắm mắt ngồi xếp bằng, an tĩnh như xử nữ, có vài phần tiên phong đạo cốt.
Nghe được tiếng bước chân của Chu Dịch tiến đến gần, lão đạo chậm rãi mở hai mắt ra, tròng mắt màu xanh, đồng tử đỏ đậm.
Dưới ánh sáng của ngọn lửa chiếu rọi, rực rỡ lấp lánh, nhìn như ác quỷ.
Tròng mắt di chuyển theo chuyển động của Chu Dịch, đợi đến khi hắn tiến lại gần, bỗng nhiên xông đến như chó dữ, hai tay thò qua song sắt mà chụp loạn, để lộ ra năm đầu ngón tay đen như mực, khô gầy như chân gà.
Gừ—— ô ——
Trong miệng lão đạo phát ra những tiếng gầm rú vô ý thức, những chiếc răng đen thui vàng khè trong miệng hắn, bén nhọn thưa thớt, cái nào cái nấy bén nhọn như đao.
Cắn loạn lên song sắt, để lại những hàng dấu răng.
Chu Dịch sớm đã có chuẩn bị, bước đến bậc thang thứ tư đếm ngược từ dưới lên, dừng lại một cách chính xác.
Phát điên một lát, dường như đã thấm mệt.
Lão đạo dần dần khôi phục lại bình tĩnh, một lần nữa ngồi xếp bằng ở trong lồng, mặt mang hiền lành mỉm cười nói: “Bần đạo Kỷ Thịnh, xin chào đạo hữu, không biết bây giờ là năm nào?”
Hai mắt Chu Dịch mờ mịt, làm như không thể nghe thấy lão đạo nói chuyện.
“Bế quan ba mươi năm, bốn mươi năm…… bảy mươi hay là tám mươi năm, không biết đã bao nhiêu năm rồi, biến thành mơ màng hồ đồ rồi……”
“Hôm nay nhìn thấy đạo hữu, chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết.”
“Bần đạo bế quan khổ tu năm trăm năm, hôm nay rốt cuộc phi đã thăng thành tiên, hưởng đại tiêu dao, đắc đại tự tại!”
Giọng nói của lão đạo lúc trầm lúc bổng, nỉ non thì thầm, hoặc cao giọng hô quát, trong lời nói là những mốc thời gian hỗn loạn, khi thì nhảy đến ba mươi năm trước, khi thì lại bế quan mấy trăm năm.
“Hôm nay bần đạo phi thăng thành tiên, sẽ dẫn theo đạo hữu đồng du Tiên giới!”
“Đó là một thế giới mây mù mênh mông, có tiên tử nhảy múa, có thiên tướng cầm kiếm……”
“Minh châu ngọc thụ, loan phượng sung vầy……”
“Bần đạo khoác áo được dệt bằng sao, đằng vân bay, ngự phi long, ngao du ba mươi ba cung Thiên Tiên…… Đến quỳnh đài lan các, chuông vàng ngân vang, trống trời đánh lên, chúc mừng bổn tọa đắc đạo phi thăng!”
“Ngày bổn tọa giảng đạo, trời giáng diệu hoa, đất mọc kim liên, có thỏ ngọc thăm viếng, có kim ô dập đầu……”
Lão đạo nói xong lời cuối cùng, ngôn ngữ điên cuồng tán loạn, hai mắt nóng như lửa, hai tay múa may lung tung, hoàn toàn là một kẻ điên lâm vào ảo cảnh không thể tự kềm chế được.
Chu Dịch yên lặng lắng nghe, cảm thông với hành vi quái dị của lão đạo.
Bất kể là ai bị giam cầm trong một nhà giam nhỏ hẹp, u ám hơn tám mươi năm, đến ngay cả người đưa cơm cũng là những kẻ câm điếc, thì phần lớn là Thần kinh sẽ có vấn đề.
Lão đạo tạm thời bây giờ gọi là Kỷ Thịnh, mỗi lần hắn nói ra mỗi cái tên khác nhau, mà tần suất của cái tên “Kỷ Thịnh” xuất hiện nhiều nhất.
Kỷ Thịnh lải nhải nói hồi lâu, giọng nói từ cao vút rồi lặng lẽ, cuối cùng hai mắt mê mang ngồi ở trong lồng.
Cúi đầu nhìn nhìn đôi tay, đột nhiên hai mắt rơi lệ.
“Ô ô ô……”
Chu Dịch chờ đến lúc này, mới dám phát ra tiếng, đem hộp đồ ăn đặt ở bậc thang thứ ba.
Kỷ Thịnh lau nước mắt, bới lại đầu tóc bạc tán loạn, vuốt vuốt khuôn mặt vặn vẹo cứng đờ, khôi phục lại một chút nhân khí, chắp tay nói với Chu Dịch.
“Đa tạ.”
Rồi sau đó, Kỷ Thịnh xách theo hộp đồ ăn đến trước lồng sắt, mở ra rồi bày mấy thứ thức ăn ra, lại rót thêm ly rượu, động tác không nhanh không chậm ổn trọng ưu nhã, phảng phất như một công tử rơi vào tai ương lao ngục.
Ăn xong, Kỷ Thịnh đem hộp đồ ăn đặt lại ở bậc thang thứ ba, đi vào chính giữa lồng sắt ngồi xếp bằng.
“Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh. Vạn biến do định, thần di khí tĩnh……”
Tụng niệm thanh tâm pháp chú của Đạo gia, xua đuổi tâm ma, mục đích là để có thể giữ được bản ngã cuả mình bất cứ lúc nào.
Chu Dịch cẩn thận lấy hộp đồ ăn, tuyệt đối không bước xuống bậc thang phía dưới chỉ vì nhìn thấy Kỷ Thịnh trở nên bình thường.
Đây là kinh nghiệm do không ít người trong Cẩm Y Vệ dùng tính mạng mà đổi lấy, Kỷ Thịnh nhìn thì gầy yếu, nhưng sức lực thì lại vô cùng lớn, sau khi bắt được người sẽ cắn xé một người sống sờ sờ đến chết.
Chu Dịch trở lại cửa động, gõ gõ cửa sắt.
Một lát sau một khe hẹp xuất hiện, xác nhận đúng là lão Trịnh, rồi mới mở hoàn toàn cánh cửa hầm lên.
Chu Dịch cùng đồng liêu cất tiếng ô ô chào hỏi, xách theo hộp đồ ăn rời đi, đáy lòng yên lặng tính toán thời gian Kỷ Thịnh phát điên.
“Thời gian phát bệnh càng lúc càng ngắn, đã là dầu hết đèn tắt, sống không được mấy năm!”
Sau khi Kỷ Thịnh chết liệu rằng có lưu lại thứ đó hay không, Chu Dịch cũng không xác định, cũng sẽ không đi cưỡng cầu, hoặc là thỏa thuận điều gì đó với Kỷ Thịnh, thì lại càng không nghĩ đến chuyện này.
Cho dù không được gì cả, cùng lắm thì cũng chỉ mười mấy hai mươi năm mà thôi!
……
Nhoáng một cái đã bốn năm trôi qua.
Năm ngoái “Lão Trịnh” tuổi già sức yếu, nhiễm phong hàn một trận không dậy nổi.
Cẩm Y Vệ mua được một thanh niên câm điếc từ người môi giới, tên là Lý Thuận, phụ trách đưa cơm dưới lòng đất.
Chu Dịch lắc mình biến hoá, lại biến thành Tiểu Thuận Tử.
Vừa câm vừa điếc cũng có chỗ lợi, ngày thường rất ít người để ý đến Chu Dịch, nên không phải lo lắng để lộ sơ hở.
Ngày này.
Chu Dịch xách theo hộp đồ ăn, đi vào sâu trong Chiếu Ngục, trên đường đi ngang qua một phòng giam, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đánh Thái Cực quyền.
Không cần phải nhìn kỹ, đúng là Vu Túc.
Thân hình hơi khựng lại một lát rồi lại tiếp tục về phía trước đi, không bí mật truyền âm thăm hỏi.
Đi xuống dưới lòng đất.
Kỷ Thịnh nhìn thấy người sống đi tới, phát cuồng cắn xé một trận, thời gian ngắn hơn một nửa so với bốn năm trước.
Cho đến khi mệt thở hồng hộc, hai tròng mắt đỏ đậm chậm rãi tan biến, thế nhưng lại không chìm vào ảo tưởng điên cuồng như thường lệ.
Ảo cảnh mà Kỷ Thịnh chìm đắm trong đó rất nhiều loại, có khi phi thăng thành tiên, có khi xưng tông xưng tổ, thậm chí ảo tưởng có ba ngàn đạo lữ, về cơ bản thì coi như đã hưởng thụ hết những người tu tiên rồi.
“Cẩu hoàng đế, Kỷ mỗ có chết, cũng phải giết toàn tộc nhà ngươi!”
Hai mắt Chu Dịch mờ mịt, vẻ mặt không hề dao động.
……
Đồng Phúc phường.
Viên phủ mở rộng hơn mười lần so với mấy năm trước.
Những hộ gia đình ở chung quanh nói rằng giờ sinh cùng trạch viện tương khắc, có ảnh hưởng lớn đối với con đường làm quan, buôn bán, lần lượt cầu xin Viên Chỉ Huy Sứ giúp đỡ.
Viên Thuận thu mua lại với giá thấp, xây dựng núi giả hồ nước chung quanh, giống với vùng sông núi có tiếng ở quê nhà Từ Châu.
Xa hoa lãng phí vô độ như vậy cũng là số một ở Thần kinh.
Triều đình Ngự Sử liên tục dâng tấu buộc tội, trình bày mười tội lớn của Viên Thuận, xin Chính Thống đế tru di cửu tộc Viên gia, làm đúng quốc pháp.
Chính Thống đế dùng lý do chứng cứ không đủ để từ chối, nhiều lần che chở cho Viên Thuận, thế cho nên Cẩm Y Vệ càng thêm kiêu ngạo.
Thư phòng.
Viên Thuận đang luyện chữ, chữ như rồng bay phượng múa, có phong cách của đại gia.
Một giọng nói đột ngột vang lên: “Chữ viết không tệ.”
Viên Thuận ngẩng đầu nhìn thấy lão giả đầu bạc, đạo bào màu xanh đen không biết đã mặc bao nhiêu năm, vội vàng khom người thi lễ.
“Tham kiến chủ thượng.”
“Bao nhiêu năm rồi, còn để ý nghi thức xã giao làm gì.”
Chu Dịch ngồi bừa trên ghế, đánh giá Viên Thuận vài lần, nói: “Bình thường đừng suy nghĩ quá nhiều, rồi uống thêm chút thuốc bổ, có lẽ có thể sống lâu thêm mấy năm.”
Viên Thuận lúc này đã hơn năm mươi tuổi, vốn dĩ đang ở độ tuổi mà sự nghiệp quan trường phát triển.
Bởi vì lúc còn trẻ tu hành Thôn Thiên Ma công, đã mất đi hai mươi năm tuổi thọ, biến thành tóc bạc da mồi, tuổi già sức yếu, dung mạo còn già hơn so với thực tế.
Viên Thuận cung kính nói: “Tạ chủ thượng quan tâm, thuộc hạ đã sắp xếp xong người nối nghiệp, nhất định sẽ không gián đoạn mọi việc.”
“Nhớ rõ phái một chi của Viên gia đi Bắc Cương, lão phu không có thời gian quan tâm nhiều đâu.”
Chu Dịch dặn dò hai câu, chợt hỏi: “Lão già Vu Túc kia, tại sao lại vào nhà tù?”
“Hôm qua lúc lâm triều, Lưu Thượng Thư Hộ Bộ, Đổng Thượng Thư Lại Bộ cùng với hơn mười vị Ngự Sử, cùng nhau buộc tội Vu đại nhân. Lý do là người trong gia tộc mượn tên tuổi của Vu đại nhân, mua bán quan chức khắp nơi, tham ô nhận hối lộ.”
Viên Thuận nói: “Đồng thời, tri phủ Hoằng Châu dâng tấu, người của gia tộc họ Vu ngầm chiếm ruộng đất, đánh chết không ít người, bởi vì dùng danh tính của Vu đại nhân, quan lại địa phương không dám quản thúc.”
“Người gia tộc họ Vu?”
Chu Dịch nhíu mày: “Lão phu nghe nói, Vu Túc đã cắt đứt quan hệ với tộc nhân nhiều năm rồi, mồ mã của ông nội cũng dời đi rồi mà?”
“Chủ thượng có điều không biết, năm đó vào thời điểm mấu chốt trong cuộc đấu tranh giữa Vu đại nhân cùng Trương đảng, không ít Ngự Sử buộc tội Vu đại nhân bất hiếu, không thể làm tấm gương tốt cho người đọc sách, càng không thể đảm nhiệm chức vụ Nội Các Thủ Phụ.”
Viên Thuận trả lời nói: “Vu đại nhân liền về quê, đem phần của mộ tổ tiên dời về trong tộc, rồi lại đưa tên của mình ghi vào gia phả, làm tròn chữ hiếu.”
Chu Dịch trầm ngâm một lát, tiếp tục hỏi.
“Tộc nhân gây chuyện, không đến mức Thủ Phụ phải bị bỏ tù, nguyên nhân chân chính là gì?”