Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới

Chương 70: Động phủ linh điền.

Chương 70: Động phủ linh điền.


“Làm công là không thể nào……Thật ra thì làm ruộng cũng không tệ!”
Trong lòng Chu Dịch sớm đã có kế hoạch, trước tiên làm ruộng mấy năm, đợi đến khi quen thuộc với phường thị rồi lại tính toán chuyện khác.
Mới đến đây, không có bối cảnh không có mối quan hệ, không cần phải vì một chút lợi ích nhất thời mà xuất đầu lộ diên mạo hiểm. Lỡ đâu làm việc phạm phải chuyện kiêng kỵ hoặc là luật ngầm, tự dưng lại rước lấy oán hận phiền toái.
“Tu hành giới hung hiểm vạn phần, không an toàn bằng phàm tục, mọi chuyện đều như đi trên băng mỏng, phải vô cùng cẩn thận!”
“Đi nhận động phủ trước, làm ruộng còn có thể kiếm được một môn Linh Vũ thuật miễn phí.”
Chu Dịch tu hành mấy chục năm, chỉ biết pháp lực ngưng hình đơn giản, đã sớm hâm mộ pháp thuật của tiên gia.
……
Kiến trúc phường thị của Tiểu Đan Sơn giống nhau như đúc, duy nhất ở trung tâm có một tòa nhà cao sáu tầng, ở cửa có treo bảng hiệu của Đan Đỉnh Tông, tu sĩ ra vào đều rất cẩn thận.
Đây là văn phòng làm việc của quan chức Tiểu Đan Sơn!
Lầu một.
Chu Dịch đi vào một trong số những quầy trong đó, mặt mang theo nụ cười cung kính nói.
“Đạo hữu, tán tu đăng ký tên họ ở đây phải không?”
“Mới tới sao?”
Đạo nhân trẻ tuổi trên người ăn mặc trường bào màu thiên thanh, trên ngực áo có ký hiệu kim đỉnh, nghe vậy mí mắt cũng không nâng lên, lấy ra một miếng ngọc bội: “Viết tên họ, tuổi, lai lịch, tài nghệ vào.”
Chu Dịch đưa miếng ngọc bội lên trán, pháp lực vận chuyển, ghi vào đó nội dung đã chuẩn bị trước rồi.
Chu Cương, 52 tuổi, tán tu Từ Châu, không tài nghệ.
Đan Đỉnh Tông quản lý tán tu cũng không nghiêm khắc, đăng ký tên họ cũng không phải là vì để tra xét chi tiết, mà là để thuận tiện cho việc quản lý sau này.
Đạo nhân xem xét tin tức trong ngọc bội, không có chỗ nào đặc biệt, lấy ra một khối lệnh bài to cỡ bàn tay bằng đồng, khắc hai chữ “Chu Cương” ở mặt ngoài, rồi sau đó đưa lệnh bài qua.
“Chú ý đừng để mất, làm lại thì mất một khối linh thạch.”
Chu Dịch dùng hai tay tiếp nhận, cười nói: “Biết rồi, ngài vất vả rồi.”
Lệnh bài bằng đồng thau đại biểu cho giấy tờ tùy thân của Chu Dịch ở phường thị, bên trong có chữ khắc đặc thù của Đan Đỉnh Tông, người bình thường rất khó mô phỏng được. Về mặt lý thuyết thì bị mất rồi có thể cấp lại miễn phí, chỉ là làm phiền những đạo nhân làm việc, cần phải bỏ ra một viên linh thạch làm phí vất vả.
Đạo nhân rất là vừa lòng với sự cung kính của Chu Dịch, thuận miệng hỏi: “Muốn làm ruộng hay là đào quặng?”
Chu Dịch nói: “Làm ruộng.”
Đạo nhân thuận miệng nhắc nhở nói: “Ừ, lên lầu hai tìm Lưu sư huynh, tính tình hắn hiền lành, có thể hỏi thăm được nhiều.”
“Đa tạ đa tạ!”
Chu Dịch khom người cảm ơn, có lẽ những gì đạo nhân vừa nói chẳng qua cũng chỉ là một việc nhỏ không quan trọng, nhưng mà đối với tán tu vừa mới đến phường thị, lại là một sự chỉ điểm rất hữu dụng.
Còn về phần sỉ diện gì đó, theo như suy nghĩ của Chu Dịch, từ trước đến nay nó chỉ là thứ phụ thuộc vào thực lực, năng lực.
Nên đôi khi tự nhiên sẽ có, không cần cưỡng cầu, không cần để ý!
Lầu hai.
Rất là náo nhiệt, ước chừng có ba bốn mươi tu sĩ, đang thấp giọng khe khẽ trao đổi.
Tiểu Đan Sơn không có quy định cấm ồn ào, nhưng mà bất kể là đường phố bên ngoài, hay là bên trong cửa hàng, phòng làm việc, khi những tu sĩ nói chuyện thì truyền âm cho nhau hoặc là hạ giọng.
Chu Dịch hỏi thăm nơi làm việc của Lưu sư huynh, lập tức đi đến trước quầy, trình ra thẻ bài thân phận.
“Lưu sư huynh, ta là tán tu mới đến, tới lĩnh động phủ và linh điền.”
Lưu sư huynh thoạt nhìn thì bảy tám chục tuổi, trong đám tu sĩ thì nhìn đã có vẻ tuổi lớn, mặt mang vẻ hiền từ mỉm cười nói: “Trước kia đã từng tu hành Linh Vũ thuật, hoặc là đã từng gieo trồng linh dược chưa?”
Chu Dịch lắc đầu nói: “Chưa từng.”
“Vậy thì chỉ có thể gieo trồng linh mễ.”
Lưu sư huynh lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào khu vực màu xanh lục trên đó, nói: “Tùy ý chọn một chỗ, mỗi mẫu linh điền cần nộp sáu đấu địa tô.”
Khu vực gieo trồng linh mễ, về cơ bản đều nằm chung quanh Tiểu Đan Sơn, linh điền gần trung tâm Tề Vân Phong thì sẽ dùng để gieo trồng linh dược.
Chu Dịch cung kính hỏi: “Xin hỏi tiền bối, Linh Vũ thuật và kinh nghiệm gieo trồng có ảnh hưởng lớn như thế nào đến sản lượng linh mễ?”
“Nhiều nhất thì ít đi năm sáu phần.”
Lưu sư huynh rất đắc ý nói: “Bần đạo năm đó trồng linh mễ, tinh tu Linh Vũ thuật mười mấy năm, một mẫu đất có thể thu hoạch nhiều hơn hai ba đấu.”
Linh mễ khác với lúa mạch ở phàm tục, mỗi gốc cách nhau một trượng, một mẫu linh điền bình quân thu hoạch ước chừng một thạch, Lưu sư huynh thu hoạch nhiều hơn hai ba đấu đã rất là lợi hại.
Chu Dịch cẩn thận xem xét khu vực gieo trồng linh mễ, lựa chọn một chỗ ở phía Đông.
Phía Đông của Tiểu Đan Sơn là biển rộng vô tận, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhảy xuống đáy biển ẩn nấp là có thể giữ được tánh mạng.
“Thuê ba mẫu trước.”
“Có thể.”
Lưu sư huynh đưa thông tin về linh điền vào trong lệnh bài thân phận, lại hỏi: “Động phủ thì chọn đẳng cấp nào?”
“Hạ đẳng!”
Chu Dịch không chút do dự trả lời, động phủ hạ đẳng có giá ba ngàn linh thạch, vị trí cũng ở gần với khu vực linh mễ.
Chỗ này ở gần với linh điền, đi làm ruộng cũng đỡ tốn công, tuyệt đối không phải là vì không mua nổi động phủ thượng đẳng!
“Đúng lúc, động phủ số 306 đang trống, mỗi năm chỉ phải trả ba mươi khối linh thạch.”
Lưu sư huynh truyền thông tin về động phủ, rồi đưa lệnh bài thân phận, ngọc bội pháp thuật, một bao hạt giống linh mễ cho Chu Dịch, dặn dò nói: “Nhớ lấy chớ có lười biếng, không ít người nộp thuế đất hoặc là mượn nợ quá hạn, chỉ có thể đi đào quặng trả nợ.”
“Đa tạ sư huynh.”
Chu Dịch xem xét lệnh bài và ngọc giản, da mặt dày nói: “Sư huynh, tiểu nhân lần đầu tiên tu hành Linh Vũ thuật, có thể giúp chỉ điểm một chút không, đợi đến năm sau thu hoạch linh mễ hiếu kính ngài gấp đôi.”
“Thú vị thú vị! Đã vài năm chưa gặp phải người có da mặt dày như ngươi rồi.”
Lưu sư huynh lại lấy ra một miếng ngọc bội, cười nói: “Đây là một ít điều tâm đắc trong việc tu hành của bần đạo, cũng không cần ngươi phải hiếu kính gấp đôi, đợi đến khi trong tay dư dả, mời ta đến Phượng Minh lâu uống rượu là được.”
“Nhất định! Nhất định!”
Chu Dịch kiềm chế sự vui sướng trong lòng, khom người thi lễ nói lời cảm tạ.
Rời khỏi văn phòng làm việc.
Dựa vào bản đồ trong lệnh bài thân phận, vòng qua khu vực trung tâm, ước chừng bay hơn một canh giờ, rốt cuộc tìm được động phủ số 306.
Một mình một động, bên trong là một tiểu viện cỡ chừng hai trượng.
Ba gian nhà chính, đông tây sương phòng, bố cục cũng tương tự như đình viện ở Thần kinh, điểm bất đồng chính là những động phủ khác cách nhau mấy chục trượng, chú trọng sự riêng tư của việc tu hành hơn.
Chu Dịch cố ý đi chung quanh nhìn thử, trái phải trước sau đều không có người ở, không người cư trú.
“Phường thị Tiểu Đan Sơn ước chừng cách nơi này hơn trăm dặm, cũng có nghĩa là khu giao dịch thì sẽ có nhiều người hơn, còn những địa giới khác thì dân cư thưa thớt. Với mình mà nói, chuyện này không thể tốt hơn, đỡ phải làm người ta phát hiện ra điều khác thường.”
“Dọn dẹp động phủ trước, ngày mai đi ra ruộng nhìn xem.”
Chu Dịch thi triển Thanh Trần phù, quét dọn sạch sẽ mấy gian nhà.
Phòng ngủ giống như lệ thường là không dùng để tu luyện, bố trí mấy cơ quan, cũng không mong là sẽ tạo ra bao nhiêu thương tổn cho người tu hành, dùng để báo động cũng đủ rồi.
Vào đêm.
Chu Dịch ở Tây sương phòng ngồi khoanh chân, bắt đầu lần tu hành đầu tiên ở phường thị.
Quy Nguyên Quyết vận chuyển, linh khí ùn ùn kéo đến ước chừng gấp ba bốn lần so với bên ngoài, ở trong kinh mạch vận chuyển luyện hóa, trở thành pháp lực cất giữ ở đan điền.
Hiệu suất tu hành chưa bao giờ có, khiến cho nỗi lòng sớm đã như giếng cổ không gợn sóng của Chu Dịch, xuất hiện cảm giác hơi nhộn nhạo.
“Tốc độ như vậy, đột phá tầng bốn Luyện Khí sẽ còn nhanh hơn tầng ba nữa!”
“Đây mới chỉ là thiên địa linh khí, nếu kết hợp với linh mễ, đan dược, chẳng phải là sẽ phi thiên sao…… Không đúng, ta còn phải nộp tiền thuê, trả nợ!”
Chu Dịch suy nghĩ đến điều này, tâm trạng vốn rất tốt đột nhiên bình lặng lại.
Hôm sau.
Chu Dịch đi quan sát linh điền, hình chữ nhật, rộng mười trượng dài hơn mười trượng, rất vuông vức.
Nhổ cỏ dại, rồi lại xới đất lên, Chu Dịch cũng không vội vã gieo trồng linh mễ, mà là làm quen với tu sĩ kế bên.
Chỉ cần khen ngợi vài câu, nói vài lời hay, thì có được không ít bí quyết nhỏ để gieo trồng linh mễ.
Cũng không phải là độc môn bí tịch gì đó, mà là những điều phổ biến mà người già ở phường thị đều biết, cho dù không ai chỉ bảo, tự trồng trọt mấy năm cũng sẽ mò mẫn ra được.
Một tháng sau.
Chu Dịch tu thành Linh Vũ thuật, sau khi thi triển có thể khiến cho linh vũ tưới khắp trong phạm vi ba trượng.
Đây vốn là pháp quyết cơ bản nhất, dùng pháp lực hóa thành linh vũ tưới cho linh điền, có thể làm tăng sản lượng của linh mễ.
“Bắt đầu trồng trọt!”
Chu Dịch khiêng cái cuốc, cách ba thước thì gieo một hạt linh mễ.
Đây là một trong những bí quyết nhỏ, xác suất nảy mầm của linh mễ là ba phần, xác suất thành cây con là năm phần, nếu như tính toán thì cứ ba hạt giống sẽ có một hạt nảy mầm.
Đương nhiên, thì sau khi mọc thành cây con cũng sẽ mọc thưa thớt, nên tu sĩ phải tỉa lại cây con.
Đảo mắt một năm trôi qua.
Ba mẫu linh điền thu hoạch hai thạch bốn đấu, trừ đi một thạch tám thuế đất, còn lại sáu đấu linh mễ.
Chu Dịch trực tiếp bán linh mễ cho Đan Đỉnh Tông, kiếm được hơn ba mươi viên linh thạch, sau đó là đến kỳ trả tiền mua động phủ.
“Một năm làm không công sao?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất