Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới

Chương 71: Có qua có lại.

Chương 71: Có qua có lại.


“Không phải trả linh thạch mà ở miễn phí một năm, có lời rồi!”
Chu Dịch tận lực an ủi chính mình, đỡ phải sinh ra tâm ma.
Theo suy nghĩ của những tu sĩ bình thường khác, bước tiếp theo đương nhiên chính là trồng thêm nhiều ruộng, ba mẫu coi như làm không công, vậy thì trồng mười mẫu ba mươi mẫu, tất nhiên là sẽ có linh thạch.
Thật ra không hẳn là vậy, tu vi Luyện Khí tầng ba thi triển Linh Vũ thuật, thao tác ba lần thì phải đả tọa hồi khí.
Ba mẫu đất cần phải mất gần một nửa thực lực mới có thể tưới xong, mà linh điền thì sáng tưới một lần chiều tưới một lần, mới có thể bảo đảm sản lượng linh mễ.
“Cho nên, giá cả của động phủ đã được Tiểu Đan Sơn tính toán hết rồi, những tu sĩ không nỗ lực phấn đấu, chỉ có thể sống mà không bị đói chết thôi.”
“Tu sĩ có thể đả tọa thay vì ngủ, có thể thực hiện liên tục trong ba trăm sáu mươi lăm ngày, theo như lý thuyết thì có thể trồng thêm ba mẫu.”
Hàng xóm bên cạnh nhà của Chu Dịch chính là như vậy, bất kể ngày đêm mò mẫm thi pháp làm ruộng, cũng đều là tu vi Luyện Khí tầng ba, mỗi năm có thể kiếm được ba đến năm mươi khối linh thạch.
“Có mồi nhử là động phủ, tu sĩ nhất định phải khiến cho tu vi tăng lên và làm tăng mức độ nhuần nhuyễn Linh Vũ thuật, sau đó trồng càng nhiều linh điền cho Tiểu Đan Sơn hơn. Hơn nữa quy củ của tông môn, các tu sĩ cũng có rất ít thời gian đi phàm tục chơi bời, kinh tế và môn quy hai tầng kìm kẹp!”
“Đan Đỉnh Tông có cao nhân a!”
“Đơn giản mà nói, ngươi không trồng trọt nhiều, thì đệ tử Đan Đỉnh Tông làm sao có thể tu luyện thành tiên được?”
Chu Dịch đã tính toán rõ ràng bài toán này, trước mắt chỉ có hai con đường.
Thứ nhất chính là trồng ba mẫu, thời gian còn thừa thì làm tăng tu vi, hiệu suất ruộng cũng sẽ tăng lên tương ứng, đây là tính toán lâu dài.
Thứ hai chính là trồng nhiều, tích cóp được linh thạch có thể mua công pháp, pháp khí, đan dược vv, trong thời gian ngắn có thể tổng hợp làm tăng thực lực.
“Áp lực phấn đấu không giống như ước nguyện ban đầu, con đường thứ hai tạm thời bỏ qua.”
Chu Dịch nghĩ đến pháp thuật phù triện, nói: “Thật ra biện pháp dễ dàng nhất để kiếm linh thạch chính là tu thành tứ nghệ: trận đan khí phù, nó thuộc về tài sản cao cấp và kỹ thuật nòng cốt.”
Trong năm này, Chu Dịch thường xuyên đến khu giao dịch, hỏi thăm tin tức về tu hành tứ nghệ.
Cái gọi là ‘Đan khí nghèo ba đời, trận pháp hủy cả đời’, thứ phù hợp với tán tu chỉ có phù triện chi thuật.
Vật liệu dùng để chế phù rẻ, mà chỉ thiếu truyền thừa!
“Đáng tiếc, mấy loại như Âm Ảnh phù hay là Thần Hành phù căn bản là không thể bán được, đại đa số tu sĩ đều biết vẽ loại này. Lúc trước cả quyển truyền thừa phù triện của Hoàng Thiên vương có giá còn cao hơn trong tưởng tượng một chút, sớm biết như vậy đã tìm cách lấy được nó rồi.”
Chu Dịch thoáng tiếc nuối, nhưng không hề hối hận.
Lúc này nhớ lại, năm đó Giang Nam thế gia ủng hộ Hoàng Thiên vương, rất có thể là mưu đồ truyền thừa phù triện.
Tu hành giới dường như đã chia tách khỏi phàm tục, thật ra thì rất nhiều xu thế lớn có liên quan đến nhau.
“Chỉ cần ta đủ nghèo, thì sẽ không có ai tính kế ta!”
“Tạm thời yên ổn mấy năm, làm quen chai mặt ở phường thị này, nếu như còn không kiếm được linh thạch, thì sẽ trồng thêm vài mẫu linh điền.”
……
Năm thứ hai.
Trôi qua nhanh chóng.
Chu Dịch thu hoạch được thêm ba đấu, kém một đấu so với sản lượng trung bình.
Cẩn thận lĩnh ngộ pháp quyết tâm đắc của Lưu sư huynh, làm cho độ nhuần nhuyễn Linh Vũ tăng lên nhanh chóng, mới có thể gia tăng sản lượng nhanh như vậy.
“Làm người phải biết cảm ơn!”
Chu Dịch bán số linh mễ còn lại, tốn mất mười ba khối linh thạch đặt tiệc ở Phượng Minh lâu.
Đủ loại linh hào, mùi thơm nức mũi.
Phố Hưng Hiền có tu sĩ tinh thông trù nghệ, sau vô số năm phát triển, dần dần hình thành tài nghệ linh trù, nó thuộc về một nhánh của luyện đan thuật, ngoài ra còn có ủ rượu, điều hương vv.
Linh trù sử dụng nguyên vật liệu chủ yếu là máu huyết của yêu thú, dựa theo bí phương độc môn kết hợp với linh dược, được nấu trên linh hỏa thì trở thành linh hào.
Hương vị tuyệt mỹ, còn có thể tăng pháp lực.
Lưu sư huynh đáp ứng lời mời mà đến, nhìn một bàn đầy đồ ăn: “Nhà ngươi đúng là hào phóng.”
“Còn phải đa tạ sư huynh đã chỉ điểm, nếu không đừng nói đến chuyện có dư, ngược lại còn phải thiếu nợ, cho nên đây là sư huynh đang mời sư đệ uống rượu.”
Chu Dịch cười nói: “Ta còn đặt phòng cho sư huynh nữa, Hoa Khai Các ở tầng trên, ăn uống xong rồi lại đi phẩm ngọc thổi tiêu.”
Chỉ riêng một bàn đồ ăn này thì cũng không đắt, thêm một bầu linh tửu, cũng mới hết ba viên linh thạch.
Linh thạch thuộc về tài nguyên liên tục tiêu hao, cũng gần như là vạn năng trong Tu Tiên giới, bất kể là muốn tăng tu vi hay là tu hành tứ nghệ đều có thể dùng được, sức mua vẫn luôn ổn định.
Mười khối linh thạch còn lại thuộc về chi tiêu đặc biệt ở Phượng Minh lâu.
“Chu sư đệ, rất có lòng!”
Lưu sư huynh nghe vậy lập tức trở nên nhiệt tình rất nhiều, trong khi nâng ly chạm cốc với Chu Dịch thì đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Có đi có lại, những mối quan hệ giữa người với người cứ như vậy mà hình thành.
“Sư đệ, vi huynh nói với ngươi, chỉ dựa vào việc làm ruộng ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện kiếm được linh thạch.”
Lưu sư huynh thấp giọng nói: “Cho dù có vất vả ngày đêm, dư ra mấy đồng, sau mấy năm mua một pháp khí, thì đến bao giờ mới là điểm cuối?”
“Sư huynh nói có lý, đáng tiếc tiểu đệ chẳng biết làm gì cả.”
Từ ngày đầu tiên làm ruộng, Chu Dịch đã nhận ra ngành sản xuất không hề có yêu cầu kỹ thuật này, sẽ khiến cho giá cả linh mễ giá không bao giờ tiếp cận được với giá thành sản xuất, chỉ có thể tiêu hao thể lực, thời gian. Kiếm tiền vất vả, nhưng muốn phát tài thì lại như là một mộng tưởng hão huyền.
“Phải học được cách thiết lập quan hệ!”
Lưu sư huynh đắc ý nói: “Ta có quen biết với Hướng sư huynh, mới có được công việc trong văn phòng, chưa kể đến uy phong có thể diện, kiếm được nhiều linh thạch hơn so với việc làm ruộng.”
“Thụ giáo thụ giáo.”
Chu Dịch làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, đương nhiên là hắn biết cách này, nhưng sẽ không như vậy làm.
Tạo lập mối quan hệ tương đương với việc chia bè kết phái, chiếm lợi đồng thời sẽ hại một số người, như đi trên băng mỏng, chuyện này không hề đúng ý của Chu Dịch.
Huống hồ gì quan hệ này chung quy là hư ảo, Chu Dịch có khuynh hướng dùng sức mạnh để có được địa vị hơn.
Không phá cách, không trèo cao, đương nhiên là sẽ không tạo nên nhân quả!
Nếu thật sự không còn cách nào để kiếm linh thạch, Chu Dịch cũng chẳng muốn tốn công tốn sức mà đi lôi kéo quan hệ, ngược lại sẽ bù đầu bù cổ làm ruộng một ngàn năm, cũng mua được động phủ thượng đẳng!
Chung quy thì trong lòng không mưu không cầu, mới có thể thản nhiên hành sự.
Chu Dịch hỏi: “Sư huynh, không biết ở đây có hiệu sách nào, có thể mua được một ít lịch sử điển tịch của tu hành giới?”
“Lịch sử điển tịch?”
Lưu sư huynh nghi ngờ nói: “Đọc cái này có ích lợi gì, không bằng tích cóp linh thạch, mua viên đan dược nếm thử.”
Chu Dịch cười nói: “Ta đến từ một nơi nhỏ, không thể so sánh được với Lưu sư huynh từ nhỏ đã nghe quen tai, nhìn quen mắt, chẳng có hiểu biết gì với tu hành giới, dự định đọc thêm chút điển tịch để mở rộng tầm mắt.”
“Thứ khác thì khó mà nói, nhưng chuyện này sư huynh thật sự có biết.”
Lưu sư huynh cười hắc hắc nói: “Góc Đông Nam có một tiệm Tĩnh Hư trai, cứ đến báo tên của sư huynh, lúc đến đó thì mang theo một vò linh tửu, thì có thể mượn đọc không ít điển tịch. Đương nhiên, cũng chỉ là những bản sách bình thường, sách quý độc bản thì không thể mượn được.”
“Đa tạ sư huynh chỉ điểm!”
Chu Dịch thành tâm thực lòng cảm ơn, chỉ với lời chỉ điểm này cũng không uổng công mười viên linh thạch.
……
Năm thứ ba.
Lại thu hoạch được thêm ba đấu.
Chu Dịch lại mở tiệc chiêu đãi Lưu sư huynh ở Phượng Minh lâu, sau khi được giới thiệu thì làm quen được với vài vị đạo hữu, cũng gần như chỉ là quan hệ gặp nhau thì gặp đầu chào hỏi vậy thôi.
Đồng thời.
Thông qua việc mượn đọc thư tịch, Chu Dịch đã gần như đã vén được bức màn về Tu Tiên giới bao la rộng lớn.
Những đất nước mà Đan Đỉnh Tông cai trị, không chỉ có Phượng Dương quốc, mà là toàn bộ hai mươi quốc gia nằm trong nội bộ Vân Châu, Tiểu Đan Sơn nằm ở cực Đông của Vân Châu, vì nó có rất nhiều Tử Linh Đồng nên rất có tiếng tăm.
Phía Bắc của Vân Châu là Ký Châu, nghe đồn bị ma đạo thống trị.
Phía Tây là Quỳnh Châu, phía Nam là Thập Vạn Đại Sơn, vì bị ngăn trở bởi những ngọn núi bao la, nên có rất ít tu sĩ tầng dưới chót biết được tin tức này.
“Tu Tiên giới to lớn vượt xa sự nhận thức của con người, tu sĩ Luyện Khí cảnh không ngủ không nghỉ mà đi chuyển liên tục, cuối cùng cả đời cũng không thể đi hết cả Vân Châu.”
“Trên Luyện Khí còn có Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, tiên đồ mênh mông, đường dài lại gian nan, ta lại là một con ma mới mà thôi!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất