Chương 74: Tà ma ngoại đạo.
Sách cũ còn chưa đọc xong, sách mới chưa mượn được.
Chu Dịch dạo một vòng quanh khu giao dịch, thấy giá hàng hóa ổn định thì rất yên tâm.
Gặp được mấy ma mới bị lừa gạt, bỏ linh thạch mua linh vật được chế tạo từ Thượng Chu, còn vui mừng rạo rực cho rằng đã vớ bở rồi.
Tán tu mới tới phường thị, có lẽ là ở trần gian cao cao tại thượng quen rồi, cũng có lẽ là thật sự tự cho mình là siêu phàm, lúc nào cũng cho rằng bản thân mình là nhân vật chính trong thoại bản, ra cửa sẽ đụng phải cơ duyên, ở phường thị nhặt được món hời.
Chu Dịch đứng ở bên cạnh nhìn, đương nhiên sẽ không nhắc nhở.
Phường thị dám ngang nhiên bán hàng giả, tu sĩ chào hàng linh vật Thượng Chu, tất cả đều có quan hệ.
Lưu sư huynh đã khéo léo nhắc nhở, Chu Dịch đừng nên phá vỡ luật ngầm, những kẻ đó có thể làm những chuyện lừa gạt ở phường thị Tiểu Đan Sơn, ít nhất cũng có đệ tử chính thức chống lưng, nếu không thì sớm đã bị tà ma ngoại đạo đánh chết rồi.
Người mua vui vẻ phấn chấn rời đi, người bán cuốn gói chạy lấy người.
“Khi ngươi tham chút tiền lẻ, thì người khác đang nhìn chằm chằm vào tiền vốn của ngươi!”
Chu Dịch nhìn tấm gương của những người khác, cảnh giác mọi lúc mọi nơi, đỡ phải sau này rơi vào cạm bẫy do lòng tham.
Những kẻ lừa đảo ở Tu Tiên giới không chỉ lừa gạt bằng miệng lưỡi, ví dụ như vị nữ tu sĩ cách đó không xa, khi giới thiệu linh vật có pháp lực dao động, người mua hai mắt mất hồn, mờ mịt móc linh thạch ra.
Chạng vạng.
Chu Dịch đi đến linh điền của mình thi triển Linh Vũ thuật, nhưng mảnh ruộng kế bên thì trống rỗng, linh mễ sắp chín không người chăm sóc.
“Cổ huynh đâu rồi?”
Mấy năm nay Cổ Thần làm ruộng không kể ngày đêm, thà rút bớt thời gian tu hành, cũng muốn kiếm cho tôn nhi một tiền đồ tốt, bất kể hắn tu tiên có ích lợi gì, thì phần tình cảm săn sóc này đủ để cho người ta kính nể.
Linh mễ sắp chính rồi, Cổ Thần không có mặt tất nhiên là đã xảy ra chuyện lớn.
“Hy vọng tất cả mọi thứ đều suông sẻ!”
Chu Dịch tu hành ở phường thị, chưa từng nhìn thấy chuyện giết người đoạt bảo gì đó, nhưng sẽ không ngây thơ cho rằng không có chuyện này.
Con người vốn là ham ăn biếng làm, tu sĩ cũng là như thế, thậm chí dục vọng với tài nguyên lại càng lớn hơn, làm ruộng cả một năm mới tích cóp được mấy viên linh thạch, làm sao mà nhanh bằng việc ăn cướp được chứ?
Cho nên, Cổ Thần quen biết với Chu Dịch mấy năm,hai bên đều không biết quê quán của nhau ở nơi nào.
Trở lại động phủ.
Đả tọa luyện khí đến lúc bình minh.
“Bình cảnh của Luyện Khí trung kỳ khó hơn rất nhiều so với dự đoán. Cho dù tư chất của Cổ Thần có thấp kém như thế nào nữa, ít nhất hắn cũng có linh căn, còn mình thì ngay đến cả Ngũ linh căn cấp thấp nhất cũng không có!”
Chu Dịch dự tính rằng phải tu luyện thêm mười năm tám năm, mới có thể tấn chức tầng bốn Luyện Khí.
“Nhân tiện có thể tích cóp chút linh thạch, mua Thủy Độn thuật để học, khi trốn chạy có thể nhảy vào biển rộng an toàn vô ưu!”
Chu Dịch biết rất rõ giá cả ở phường thị, Thủy Độn thuật ước chừng có mười mấy loại, loại thượng đẳng nhất chính là Thủy Nguyên Độn của Ngọc Pháp các, giá bán là năm mươi khối linh thạch.
“Cũng tương đương với việc trồng trọt linh điền năm năm, thời gian nhoáng cái là qua ấy mà!”
……
Sáng sớm hôm sau .
Chu Dịch không trực tiếp ra ruộng, mà là xem xét ba Linh Nguyên hoa được trồng trong viện.
Linh nguyên hoa là chủ dược để luyện chế Bồi Nguyên Đan, được mười năm dược linh thì có thể thu hoạch, một gốc bán được một viên linh thạch.
Xới đất, tưới nước, tỉ mỉ chăm sóc.
“Xác suất nảy mầm cũng quá thấp, sau khi nảy mầm thì cũng chết mất chín phần!”
Chu Dịch lấy hạt giống dược liệu ra, trồng thêm vào chỗ còn trống trong dược điền.
Sân viện trong động phủ của tu sĩ có diện tích chừng hai ba trượng, chính giữa chừa lại một con đường nhỏ để ra vào, có thể tạo thành hai mảnh dược điền, dùng để trồng một chút linh dược dễ trồng sống dai để bán.
Động phủ ở phường thị Tiểu Đan Sơn mắc thì mắc thật, nhưng sau khi bán cho tu sĩ thì sẽ không quản lý việc sử dụng.
Thật sự nếu như không sợ mất mặt, hủy đi hai căn phòng phụ ở hai bên Đông Tây, cải tạo tất cả thành dược điền cũng không ai quản, trên thực tế không ít tu sĩ đã làm như vậy, động phủ bị phá hết chỉ còn sót lại tường vây và giường.
Phường thị có hộ sơn đại trận bao phủ, không cần lo lắng chuyện mưa tuyết mưa đá, không chừng tu hành lộ thiên còn hiệu quả hơn!
Chỉ là xác suất nảy mầm của linh dược cực thấp, lại cần nhiều thời gian, thực sự kiếm được linh thạch cũng không nhiều lắm.
Chu Dịch mua không ít hạt giống hoa Bồi Nguyên, cũng không trông cậy vào trồng dược liệu phát tài trong thời gian ngắn, mà là chậm rãi học tập kinh nghiệm gieo trồng linh dược.
Học chừng tám mươi một trăm năm, về cơ bản sẽ trở thành lão nông số một ở phường thị, dù sao thì những người lợi hại hơn Chu Dịch đều đã chết rồi.
Khu vực trung ương và trung tâm của phường thị, tất cả đều là ruộng linh dược, dù sao thì bản lĩnh cơ bản của Đan Đỉnh Tông là luyện đan, có nhu cầu rất lớn đối với linh dược.
Đến lúc đó thuê vài mẫu linh dược điền, kiếm được nhiều tiền hơn so với linh mễ!
Đến lúc đó lại trồng thêm mấy loại linh dược hàng đầu có dược linh dài vô cùng, chờ đến mấy trăm hơn một ngàn năm trưởng thành rồi, không cần phải luyện đan trực tiếp ăn sống rồi luyện hóa, cũng có thể dùng để đột phá cảnh giới.
Bán thì không có khả năng bán, tránh cho dẫn tà tu giết người đoạt bảo đến đây!
“Hạt giống linh dược hàng đầu quá mắc, tỷ lệ sống sót thì lại càng thấp, bất kỳ lúc nào cũng phải chăm sóc, bảo vệ, hay là tìm một nơi bí ẩn, trồng một vườn chờ mấy trăm năm thu hoạch là được.”
Chu Dịch cũng đã từng nghĩ đến việc bỏ linh thạch mua một quyển bí quyết gieo trồng linh dược.
Những đạo hữu bình thường hay uống rượu cười nói với nhau, vừa nghe nhắc đến phương pháp gieo trồng linh dược, thì liên tục lảng tránh.
“Mới chỉ là kinh nghiệm gieo trồng mà đã khiến cho người ta trông có vẻ nghiêm trọng như vậy, càng đừng nói đến truyền thừa tứ nghệ tu chân, tu sĩ bình thường căn bản là không thể tiếp cận được!”
Đi vào linh điền, vẫn không thấy Cổ Thần ở mảnh ruộng kế bên.
Chu Dịch chưa từng quá để ý, nhưng bây giờ thi triển Linh Vũ thuật đã thuần thục hơn rất nhiều so với trước kia.
Năm nay sản lượng trên một mẫu có hi vọng vượt qua một thạch, đã được coi như là nông dân tương đối đủ tư cách rồi, sau này có thể đạt tới cảnh giới như của Lưu sư huynh, mỗi năm có thể có dư hơn trăm khối linh thạch.
Thời gian trôi mau.
Nửa năm trôi qua nhanh chóng.
Linh mễ ở ruộng kế bên đã chín, đội chấp pháp thu hoạch giúp, cũng ghi chép lại trong hồ sơ.
Nếu như Cổ Thần còn sống, phường thị sẽ dựa theo quy định, trả lại phần linh mễ này.
Loại chuyện này cũng không ít thấy, không ít tu sĩ ra ngoài rèn luyện vân du, thì không trở về nữa.
Phàm tục giới tàn khốc ác liệt, nó được thể hiện bằng những lời kêu thán của người bị oan, nhiều người nhìn thấy nghe thấy, nhưng trong Tu Tiên giới thì lại yên lặng không tiếng động, lặng lẽ hồn phi phách tán.
Hôm nay.
Chu Dịch đi vào ruộng, bỗng nhiên nhìn thấy hình bóng quen thuộc, đang ngồi xổm ở đầu bờ ruộng nhìn linh điền ngơ ngẩn.
“Cổ huynh……”
Chu Dịch tiến lên chào hỏi, nhìn thấy cánh tay áo phải trống không của Cổ Thần, nghi hoặc nói: “Cánh tay của ngươi sao lại thế này?”
“Khụ khụ khụ!”
Cổ Thần ho khan kịch liệt vài tiếng, sắc mặt tái nhợt nói: “ Đấu pháp cùng tà tu, liều mạng chặt một cánh tay, tiễn hắn xuống địa phủ.”
Chu Dịch rất ngạc nhiên, Cổ Thần bình thường hiền lành, chẳng khác nào một lão nông làm ruộng, vậy mà có thể chém giết tà tu.
Tà tu không chỉ là người tu luyện tà công ma công.
Mà tu sĩ sống bằng cách giết người đoạt bảo, cũng thuộc về tà ma ngoại đạo, bọn họ không lao động gì, tài nguyên tu luyện đều dựa vào việc cướp bóc. Sau khi cướp bóc thành công, thay một gương mặt khác đến phường thị tu hành, hết tài nguyên thì lại đi cướp bóc.
Loại tu sĩ này tàn nhẫn độc ác, phần lớn tinh thông đấu pháp, rất ít có địch thủ cùng cấp bậc.
Sắc mặt Cổ Thần ảm đạm, hỏi: “Ngươi nói những kẻ tà tu kia, sao mà đến ngay cả người già con nít mà cũng xuống tay được?”
“Tà tu đã không tính là người rồi!”
Trong lòng Chu Dịch cũng đã có chút suy đoán, đại khái là tai họa tan gia diệt môn rồi, nói: “Bọn họ dẫm lên xương cốt mà tu hành, rồi cũng sẽ có một ngày trở thành xương cốt dưới chân người khác, sẽ không kết quả khác đâu.”
“Ta không quan tâm đến sinh tử của bọn họ, chỉ muốn cho cháu ngoan của ta sống lại.”
Cổ Thần lẩm bẩm nói: “Để chuộc cháu ngoan, ta bán tất cả đồ vật, xém chút nữa thì đi làm dược nhân, khó khăn lắm mới gom góp đủ linh thạch, thì tà tu lại không nể tình.”
Chu Dịch trấn an nói: “Ít nhất thì cũng báo được thù.”
Giọng nói của Cổ Thần có chút tuyệt vọng nói: “Làm người tốt thật khó!”
Chu Dịch không biết nên nói gì, dù sao cũng không thể nói là kẻ yếu quá khó khăn, Cổ Thần không thể nào không hiểu đạo lý này.
Một tu sĩ bình thường như Cổ Thần, biết rằng phường thị bóc lột ghê gớm, vẫn không sợ khổ không sợ mệt mà làm ruộng.
Dù sao thì Tiểu Đan Sơn vẫn tuân thủ quy định, chừa lại một con đường sống.
Những kẻ tà ma ngoại đạo không quan tâm đến quy củ, giương cao lá cờ tiêu dao tự do, phản kháng áp bách gì gì đó, làm chuyện giết người cướp bóc, thật ra bọn chúng chính là sơn tặc thổ phỉ.
Chu Dịch thường xuyên chế nhạo Tiểu Đan Sơn lòng dạ đen tối, nhưng lại tình nguyện tuân thủ quy định của phường thị, bởi vì hoàn cảnh sống an toàn quan trọng hơn!
Chuyện này chẳng liên quan gì đến thuần phục, nô tính, mà là đặt ra quy tắc, mọi người tuân thủ mới an toàn. Nếu thật sự cảm thấy Tiểu Đan Sơn không được, có thể tự tìm kiếm những phường thị khác, cũng chẳng ai ngăn cản.
“Chu huynh, đợi đến khi ta chết, ngươi hãy chôn tro cốt của ta trong linh điền này!”
Cổ Thần nói xong khó khăn đứng lên, hiển nhiên là đã bị thương nặng khi đấu pháp với tà tu, lắc lư trở về động phủ.
Chu Dịch nhìn bóng dáng cô đơn của Cổ Thần, thở dài một tiếng, thi triển Linh Vũ thuật tưới linh điền.
Một người sống không có sự phấn đấu, mơ màng hồ đồ, chẳng khác nào chết rồi!
————————————————
Lời tác giả: Chương cuối cùng giải thích câu hỏi của chương trước.
Thứ nhất: Thế gian linh khí
Tông môn lợi dụng trận pháp, hạn chế ép buộc linh mạch sinh ra linh khí, khiến cho linh khí trong phường thị nhiều hơn. Linh khí trong phàm tục ít ỏi, là bởi vì không thể nào khống chế hoàn toàn linh khí, khiến cho nó tan biến.
Nếu không bố trí trận pháp hấp thu, thì về cơ bản linh khí trong thiên hạ đều như nhau, chỉ có bên trong linh mạch sẽ cao hơn một chút.
Ngầm hiểu: Thánh nhân bất tử, đạo tặc liên miên.
Thứ hai: Tu sĩ cao cấp
Đọc được câu hỏi của người đọc nói rằng Nguyên Anh của Tu Tiên giới đuổi giết tu sĩ Luyện Khí, Nguyên Anh đạo quân cho dù có đến thế giới phàm tục, cũng không phải chỉ trong vòng mười năm tám năm thì cảnh giới sẽ bị giảm đi.
Ở chương trước đã từng lấy pháp bảo làm ví dụ, cho dù không phong ấn, linh khí tự động tan biến hơn trăm năm vẫn có linh tính.
Tu sĩ sẽ chủ động khống chế sự phân tán linh khí, bất kể là trận pháp, pháp bảo, thần thông hay là những thứ khác, sẽ khiến cho tốc độ tan biến của linh khí trở nên cực chậm, mấy chục năm cho đến trăm năm thậm chí nghìn năm qua đi cũng sẽ không bị hạ cảnh giới.
Cho nên không tồn tại tình huống Nguyên Anh đạo quân không dám đuổi giết tu sĩ Luyện Khí!
Thế giới tu tiên trước mắt, chuyện linh khí tan biến đối với đấu pháp chém giết, căn bản không ảnh hưởng, bởi vì tốc độ tan biến quá chậm, trừ phi hai người đấu pháp trong mấy trăm năm liên tục.
Tương lai đến khi xuất hiện thời đại không pháp thuật, người chết cuối cùng nhất định sẽ là những lão bất tử tự phong ấn linh khí, xem ai có thể chịu đựng được tốt nhất, trước khi chết chịu đựng đến khi linh khí phục hồi thì lại tiếp tục sống tiếp.
Linh khí là giả thuyết cơ sở của câu chuyện này, cũng chính là kết cấu hạ tầng, ảnh hưởng đến hướng đi của toàn bộ câu chuyện.