Chương 75: Di chúc của Cổ Thần.
Cổ Thần đã chết.
Khi phát hiện ra thì đã là năm thứ hai.
Đầu tiên khi nhìn thấy chấp pháp đội, đến nhà đòi thu linh thạch, mới biết được Cổ Thần vô thanh vô tức chết ở trong động phủ.
Loại chuyện này rất thường thấy ở phường thị, động phủ là lãnh địa tư nhân, nếu như không phải người quen biết thì không được tùy tiện xông vào.
Chu Dịch đang thi triển linh vũ quyết, Trương sư huynh ở chấp pháp đội tìm lại đây.
“Chu lão đệ, trước khi chết Cổ Thần để lại một phong thư cho ngươi.”
Trương sư huynh cũng được xem như người quen, cũng đã ăn uống cùng nhau mấy lần ở Phượng Minh lâu, tính tình rất là lanh lẹ.
Chấp pháp đội là bộ máy bạo lực nằm dưới sự quản chế của phường thị, tổng cộng có một trăm tu sĩ Luyện Khí trung hậu kỳ, thủ lĩnh là đệ tử chính thức của Đan Đỉnh Tông, thực tế quản sự chính là mấy đệ tử ký danh.
Gia nhập chấp pháp đội thì mỗi tháng đều được phát bổng lộc là linh thạch, cũng ngang bằng với Chu Dịch trồng linh điền một năm, nhưng mà phụ trách duy trì trật tự ở phường thị, không thể tránh khỏi việc đấu pháp với tà ma ngoại đạo, thường xuyên nghe nói có người thân tử đạo tiêu.
“Trương sư huynh vất vả rồi.”
Chu Dịch không kiêng dè, trực tiếp mở phong thư.
Trong thư, Cổ Thần không nói bí mật gì cả, đầu tiên là kể chi tiết kiếp nạn trong nhà, cũng giống như những gì mà Chu Dịch nghĩ.
Kẻ mưu hại gia tộc của Cổ Thần không phải là tà tu, mà là bạn thân chí cốt của hắn.
Trong nhà bạn thân của hắn cũng một người con nối dõi mang linh căn, vốn dĩ tính toán nhận Cổ Thần làm thầy, tương lai có thể kế thừa động phủ của Cổ Thần, kết quả mấy năm trước Cổ gia cũng có người nối dõi có linh căn .
Bạn thân sinh lòng đố kỵ, hóa thân tà tu giết chết người trong gia tộc Cổ gia, bắt cóc cháu của Cổ Thần đòi linh thạch chuộc người.
Nào biết anh nông dân ngày thường trung thực, nhưng khi đấu pháp giết chết được tà tu, mà bản thân cũng bị trọng thương không sống được bao lâu.
“Người làm ruộng, đều không phải là không có tâm huyết!”
Chu Dịch tiếp tục đọc thư, trước khi Cổ Thần trở lại Tiểu Đan Sơn, cũng đã giết chết cả nhà người bạn thân kia.
Cuối thư, Cổ Thần thẳng thắn nói ra thân phận, hắn vốn dĩ mang họ Liễu, là người Đại Ung Lăng Châu, hy vọng sau này “Chu” đạo hữu gặp được tu sĩ họ Liễu ở Lăng Châu, thì sẽ chiếu cố một hai.
Tà tu giết cả nhà Cổ Thần, nhưng dòng bên nhà Liễu gia còn có không ít người còn sống, Cổ Thần đã truyền công pháp cho tộc nhân.
Cổ Thần đã di chúc tặng cho Chu Dịch ba trăm khối linh thạch coi như là thù lao.
Cuối thư Cổ Thần dặn dò tới lui, trong Tu Tiên giới, bất kỳ kẻ nào đều không thể tin, không thể tin, không dám tin, cho dù là đạo hữu quen biết mấy chục năm cũng phải dè chừng!
“Ừ, ta vốn dĩ chẳng tin ai mà!”
Chu Dịch thở dài một tiếng từ trong đáy lòng, giao thư tín cho Trương sư huynh, nói: “Sư huynh, di chúc trong thư này có được công nhận không?”
Trương sư huynh nói: “Người bình thường tất nhiên là không được công nhận gì hết, nhưng với quan hệ của chúng ta thì đương nhiên là được rồi.”
Chu Dịch chắp tay nói: “Làm phiền Trương sư huynh, mấy ngày nữa cùng nhau đến Phượng Minh lâu uống rượu, nghe nói có một nữ tu mới đến, tinh thông một môn Điên Loan công, nghe đồn rất có ích với việc đột phá bình cảnh tu hành……”
“Phải đi chứ.”
Trương sư huynh liên tục đồng ý, trong lòng kinh ngạc về sự hào phóng của Chu Dịch.
Tu sĩ bình thường rất tiết kiệm linh thạch, loại nữ tu có công pháp đặc dị như vậy, ít nhất phải bỏ ra hai ba mươi khối linh thạch.
Chu Dịch nói: “Còn có một chuyện, sinh thời Cổ đạo hữu có nhờ vả ta, chôn thi hài của hắn ở mảnh linh điền này, xem như cát bụi lại về với cát bụi.”
Loại tu sĩ đơn độc như Cổ Thần, sẽ bị chôn ở khu vực dược điền ở khu trung tâm, một loại linh dược đặc thù nào đó sẽ cắn nuốt xương thịt có chứa linh khí, sẽ sinh trưởng nhanh hơn.
Trương sư huynh lập tức đồng ý, nói: “Việc nhỏ.”
Mấy năm nay Chu Dịch xây dựng mối quan hệ, gặp phải chuyện lớn thì rất khó nói là sẽ có tác dụng, nhưng một chút việc nhỏ thì sẽ không bị bắt chẹt, làm khó dễ.
Không có Trương sư huynh làm chứng, thì di vật của Cổ Thần còn sót lại được bao nhiêu, thậm chí liệu rằng có còn lưu lại hay không, liệu rằng có vu cáo ngược lại Chu Dịch có động cơ giết người, mọi chuyện đều có khả năng.
Cùng ngày.
Thi hài của Cổ Thần được mai táng trong linh điền, không cố ý lập mộ bia, động phủ bị phường thị thu lại, chờ đợi chủ nhân tiếp theo.
Chu Dịch không còn hàng xóm ruộng bên cạnh, hai đầu bờ ruộng cuối cùng cũng không còn người nói chuyện phiếm.
Mỗi ngày chỉ dốc lòng tu luyện, chăm sóc dược điền linh điền, thỉnh thoảng mời đạo hữu đến Phượng Minh lâu uống rượu.
Năm thứ sáu thu hoạch được thêm mấy đấu linh mễ, rốt cuộc lần đầu tiên cũng Chu Dịch được trải nghiệm mùi vị của song tu tư vị.
Uyển chuyển khúc chiết, tuyệt không thể tả, nữ tử phàm tục không thể sánh bằng!
“Ta cũng chỉ vì muốn đột phá bình cảnh của tu vi mà thôi!”
Năm thứ bảy.
Khi Chu Dịch đi dạo quanh khu giao dịch, vậy mà lại gặp được bạn cũ ở phàm tục.
Lý Hồng: Hoàng đế khai quốc Đại Càn, Hoàng Hậu Trần Cẩn Du cùng nhau xuất hiện, từ Đan Đỉnh các bước ra, thấp giọng thảo luận nên sử dụng đan dược như thế nào, làm sao để sử dụng khiến hiệu quả được cao hơn.
Dáng vẻ tính toán chi li, hoàn toàn không có uy nghi của đế hậu.
Chu Dịch đứng ở nơi xa khoanh tay đứng nhìn, mãi cho đến không thấy bóng dáng của hai người bọn họ, xoay người đi về hướng Phượng Minh lâu.
“Hôm nay nhìn thấy cố nhân, ai nấy đều mạnh khỏe, đáng để ăn mừng!”
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt mà đã tu hành ở Tiểu Đan Sơn được mười bốn năm.
Đúng một trăm hai mươi năm kể từ khi Chu Dịch xuyên không, nên ăn mừng, muốn đến Phượng Minh lâu song tu.
Sáu năm nữa trôi qua.
Rốt cuộc Chu Dịch cũng đột phá tầng bốn Luyện Khí, đột phá một cách tự nhiên vô thanh vô tức, vừa đúng lúc Phượng Minh lâu mới có thêm một nữ đạo trưởng.
“Nên ăn mừng!”
Ngồi mà luận đạo, vô cùng vui sướng.
……
Vào một ngày.
Chu Dịch đi dạo ở khu giao dịch như thường lệ, phát hiện giá cả của phù triện hộ thể biến hóa, như Kim Cương phù, Thanh Tâm phù vv tăng mạnh lên gấp ba bốn lần.
“Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi!”
“Trước tiên phải tìm hiểu thật hư, rồi mới xem xét đến chuyện có nên trốn xuống biển hay không.”
Mấy năm nay Chu Dịch học ba môn pháp thuật, Thủy Nguyên Độn dùng để chạy trốn, Kim Quang chú hộ thể, Vân Yên thuật dùng để che giấu tầm mắt khí tức.
Đấu pháp có lẽ không được, nhưng về phần bảo vệ mạng sống thì rất ít người có cùng đẳng cấp có thể sánh bằng!
Phượng Minh lâu.
Chu Dịch tìm một bàn gần cửa sổ, chọn mấy món linh hào, dựng lỗ tai nghe người khác nói chuyện nghị luận.
Sau một lát, đại khái cũng biết được đã xảy ra chuyện gì.
Hôm qua phường thị xuất hiện đạo tặc, sau khi sử dụng kỳ dị mê hương với họ, cướp sạch linh thạch của hơn mười tu sĩ.
Trong đó có một kẻ xui xẻo, vừa đúng kỳ phải trả nợ tiền mua động phủ, bất đắc dĩ chỉ có thể đi Tề Vân Phong đào quặng.
Đào quặng không giống làm ruộng, làm ruộng thì rườm rà nhưng an toàn, nhưng đào quặng thì có thể sẽ chết người.
Linh quặng thuộc về sinh vật cộng sinh với linh mạch, chỗ sâu trong mỏ linh quặng cách trung tâm linh mạch cực gần, những khoáng vật nằm sâu dưới nền đất như vàng ngọc sắt đá, được uẩn dưỡng bởi linh khí nồng đậm, năm rộng tháng dài hóa thành yêu quái.
Yêu quái sinh ra đã có tu vi Luyện Khí, lại có thiên phú pháp thuật độn địa, tu sĩ trong quặng mỏ đụng phải, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ chết ngay tại chỗ.
Nghe đồn khi mới phát hiện được tử linh khoáng mạch ở Tiểu Đan Sơn, có yêu quái Kim Đan kỳ chiếm cứ, bản thể của nó chính là một khối tử linh đồng, lực phòng ngự kinh người, lại có ưu thế về địa bàn, Đan Đỉnh Tông phái đến mấy vị chân quân mới giết được nó.
Chân quân đã giết sạch yêu quái có tu vi Trúc Cơ, còn sót lại yêu quái có tu vi Luyện Khí thì quá nhiều lại phân tán, nên đã giao cho chân quân các đời đóng giữ ở đó từ từ diệt trừ.
Hiện giờ mấy trăm năm qua đi, số yêu quái trong quặng mỏ đã còn rất ít, nhưng vẫn còn những nguy hiểm nhất định.
Nhưng mà đào quặng cũng có chỗ tốt, bởi vì quặng mỏ cách linh mạch cực gần, bên trong tràn ngập linh khí tinh khiết đến cực điểm, vừa đào quặng cũng có thể dùng nó để tu hành.
Tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ ở phường thị Tiểu Đan Sơn, cần phải có một lượng lớn linh thạch để mua sắm Trúc Cơ đan, đồng thời với sức mạnh của bản thân cũng không sợ đụng phải yêu quái, vì thế hàng năm đều đến Tề Vân Phong đào quặng.
“Đạo tặc cướp được một lượng lớn linh thạch, tất nhiên đã chạy khỏi phường thị, chấp pháp đội cũng khó truy tìm tung tích!”
Chu Dịch nhẹ nhàng thở ra một hơi từ đáy lòng, chỉ cần không phải là chiến tranh quy mô lớn là được, đạo tặc trộm linh thạch vẫn chưa làm hại đến tính mệnh con người, cho nên bên trong phường thị vẫn cứ an toàn.
Huống hồ, mấy năm nay Chu Dịch cũng đang đợi ngày này, phường thị động phủ xuất hiện nhân tố không an toàn.
“Chậm rãi chờ đợi thiên thời mười mấy năm, rốt cuộc cũng nghênh đón cơ hội phát tài, còn cần phải lên kế hoạch một phen……”