Chương 73: Kim Đan chân quân.
Chân quân!
Chu Dịch đã ở phường thị này bốn năm, đã không phải là ma mới mới vào Tu Tiên giới.
Trúc Cơ tu sĩ thì được gọi là chân nhân, hiện giờ người cai quản ở Tiểu Đan Sơn đó là Huyền Lâm chân nhân.
Chỉ cần một câu nói thì cả triều đại sẽ thay đổi!
Uy thế như thế, nhưng đối diện với Kim Đan chân quân, cũng chỉ là một kẻ thiếu hiểu biết mà thôi.
Kim Đan chân quân phi thiên độn địa, thọ năm trăm tuổi, pháp bảo ném xuống núi lở đất nứt, về cơ bản đã thoát khỏi phạm trù “ Con người”, gọi hắn một tiếng tiên nhân cũng không quá đáng.
Chu Dịch dùng hai tay nhận lấy bút ký, nhẫn nhịn không dám lật xem.
“Tiền bối, quyển sách này quá quý trọng, ta không xứng với nó!”
Tĩnh Hư xua xua tay nói: “Cũng chẳng phải là thuyết pháp của chân quân, nó chỉ là một quyển bút ký mà thôi, bên trong cũng chẳng hề có ghi lại pháp thuật nào cả.”
“Vậy…… Vãn bối sẽ mặt dày mượn đọc!”
Chu Dịch biết được tính tình của Tĩnh Hư, bởi vì kế thừa cửa hàng của bậc cha chú truyền xuống, không cần phải thuê lại của phường thị, mỗi năm chỉ cần kinh doanh sơ sơ thì đã có thể kiếm mấy trăm khối linh thạch, có thể gọi là nói sao là vậy hoặc là lắm tiền nhiều của.
Đương nhiên, tu vi tầng chín Luyện Khí cũng là vốn liếng của Tĩnh Hư.
Cẩn thận thu hồi bút ký chân quân, rồi nói chuyện cùng Tĩnh Hư, chừng hai ba cái canh giờ mới cáo từ, phần lớn là nói về những câu chuyện trong sách.
Kiếp trước, Chu Dịch thích đọc một số sách giải trí như truyện tiên hiệp, không dám nói sức tưởng tượng có thể vượt qua được Tu Tiên giới, nhưng cũng có chỗ độc đáo của mình.
Ngẫu nhiên nói đến mấy tình tiết, khiến cho Tĩnh Hư vỗ tay khen ngợi, còn nói rằng sẽ nhờ người viết lại.
Loại sách thuần túy dùng để giải trí này, ở Tu Tiên giới bán chẳng được linh thạch, phần lớn là ảo tưởng, mộng tưởng của những tu sĩ buồn bực thất bại, may mắn gặp được nhân vật lớn yêu thích, thì có thể thưởng cho năm ba khối linh thạch.
Khi đó có lẽ tác giả đã tọa hóa rồi!
Rời khỏi Tĩnh Hư trai.
Chu Dịch không đi dạo ở khu giao dịch nữa, vội vàng trở lại động phủ, đóng cửa bế quan.
Tắm gội dâng hương rửa tay, mở trang đầu tiên của bút ký chân quân ra.
“Khi còn bé không biết vươn lên, tu tiên không tìm hiểu nguồn gốc, không tìm tòi, cho đến ngưng kết Kim Đan, không lo về tuổi tác mới có suy nghĩ……”
Chu Dịch lập tức cảm thấy cạn lời cứng họng, phần mở đầu chính là một nhân vật lớn khoe ngầm đập vào trước mặt, đại ý là biếng nhác, mơ mơ hồ hồ rồi ngưng kết Kim Đan.
Năm nay Chu Dịch một trăm hai mươi sáu tuổi, còn chưa tu thành Luyện Khí trung kỳ, một tu sĩ Trúc Cơ bình thường thì cũng mới hai trăm tuổi, đến độ tuổi kia hắn còn chưa chắc có thể luyện thành Luyện Khí hậu kỳ.
Tiếp tục xem tiếp, Thanh Tịnh chân quân hưởng thọ bốn trăm năm tuổi, bắt đầu nghiên cứu về những thắc mắc khi còn bé.
Linh khí từ đâu mà đến?
Linh khí có đặc tính gì?
Câu hỏi điều tiên rất nhanh đã có đáp án, cũng không phải là do chân quân thí nghiệm nghiên cứu, mà là biết được sau khi thỉnh giáo sư tôn.
“Đại địa tổ mạch phân hoá làm vô số linh mạch, linh mạch hoạt động phát ra linh khí, căn cứ vào độ dài ngắn lớn nhỏ chia ra thành tứ phẩm Thiên Địa Huyền Hoàng. Bên dưới linh mạch còn có linh địa, thuộc về loại linh khí tự nhiên hội tụ, sẽ không sinh ra linh khí mới.”
Chu Dịch xem đến đây, trong đầu đã có hình dung.
Chỉnh thể như một cây đại thụ, tổ mạch chính là rễ cây, linh mạch chính là cành cây, sản sinh linh khí cho thế giới này.
Linh địa không thuộc về đại thụ, nguyên nhân hình thành không đồng nhất, có lẽ là Tụ Linh Trận Thiên Tiên, có lẽ là là một linh vật nào đó, thậm chí có thể là huyệt mộ của tu sĩ cấp cao hóa thành một nơi tụ linh với phạm vi nhỏ.
Đã từng nghe nói tu sĩ chiếm cứ linh địa, sử dụng huyết mạch để ràng buộc định cư tập trung, người ngoài gọi là gia tộc tu hành.
“Cho nên, nếu như tổ mạch bị chặn đứng, thì sẽ bước vào thời kỳ không có pháp thuật sao?”
Chu Dịch bóp chết ý tưởng nguy hiểm kia, chưa nói đến độ khó của việc chặt đứt tổ mạch, thì người kia tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cả tu sĩ bao gồm cả Yêu tộc.
Thanh Tịnh chân quân biết được cội nguồn của linh khí, rồi thỉnh giáo sư tôn đặc tính của linh khí, nhưng mà sư tôn cũng không biết rõ lắm, chỉ nói những gì mà mình hiểu được, không đồng nhất.
Ví dụ như tu sĩ cấp cao bước vào phàm tục, tu vi sẽ nhanh chóng giảm xuống, bản thân họ sẽ trở thành nguồn linh khí, núi đá cây cối chung quanh đều có khả năng trở thành yêu quái.
Ví dụ như pháp bảo nằm lâu dưới phàm tục, linh tính sẽ tan biến, cuối cùng trở thành phế liệu.
“Ồ? Chân quân sư tôn có nói những bảo vật nằm ở phàm tục trăm năm, nhung vẫn có linh tính, tất nhiên sẽ có một tương lai có khó lường……”
Trong lòng Chu Dịch vừa động, lấy gương đồng từ trong lòng ra.
Gương đồng có thể bắn ra linh quang, cố định âm hồn quỷ vật, cho nên nó có tên là Định Hồn kính.
“Tấm gương này là của Huyền Thanh đạo nhân, ban cho đệ tử Ngọc Linh Tử, Ngọc Linh Tử cách hiện tại đã qua ba trăm năm!”
Chu Dịch lật tới lật lui quan sát Định Hồn kính, sau khi rót pháp lực vào, dường như ánh sáng màu trắng trở nên mạnh hơn một chút.
“Thì ra tấm gương này đúng thật là một bảo bối, may mắn mà mình không cầm nó đi đổi linh thạch, nếu không thì không biết đã rơi vào tay kẻ nào rồi. Đáng tiếc, linh tính dễ dàng tan biến, nếu muốn khôi phục lại thì rất khó!”
“Không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể khôi phục lại uy lực vốn có của nó.”
“Không sao, những chuyện khác khó mà nói, nhưng ta thì có thể chờ!”
Chu Dịch bỏ Định Hồn kính vào trong lòng ngực, sau này tìm một pháp môn tế luyện, nuốt vào trong cơ thể uẩn dưỡng mới chắc chắn.
Tiếp tục lật xem bút ký, Thanh Tịnh chân quân dựa theo hình dung mà sư tôn nói, bắt đầu đào sâu thăm dò đặc tính của linh khí. Vấn đề này cũng không quá huyền diệu sâu sa, không mất bao nhiêu năm, Thanh Tịnh chân quân đã có kết luận.
“Linh khí sẽ phân tán từ nồng độ cao đến nồng độ thấp!”
Chu Dịch cẩn thận suy nghĩ, đúng thật là trước kia đã từng trải nghiệm như vậy.
“Thanh Tịnh chân quân luyện chế pháp bảo, bắt được yêu thú, thậm chí không tiếc thân mình mà chạy đến phàm tục sống mấy năm, phát hiện những Kim Đan của tu sĩ, nội đan yêu thú, pháp bảo vv, chứa linh khí với nồng độ cao.”
“Một khi xuất hiện ở phàm tục, thì sẽ tan biến mà không chịu sự khống chế!”
Chu Dịch rất kính nể với tinh thần hi sinh của Thanh Tịnh chân quân, lỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể khiến cho Kim Đan vỡ nát.
“Thanh Tịnh chân quân chuyện nghiên cứu về Tụ Linh Trận pháp, muốn nhốt linh khí lại, nhưng mà căn cơ của trận pháp cũng là linh khí. Còn những thứ như là trận bàn, trận kỳ, khắc văn đều có liên quan đến linh khí, cuối cùng chỉ có thể trì hoãn quá trình tan biến, không thể khiến cho nó không tan biến.”
“Còn những thứ như linh đan, linh thạch, phù triện vv, phàm là vật có linh khí, nếu như đặt ở phàm tục quá lâu thì sẽ trở thành phàm vật.”
Chu Dịch xem đến đây, trầm ngâm suy tư, chậm rãi lật đến trang cuối cùng.
Quả nhiên.
Thanh Tịnh chân quân dùng nó để phán đoán, linh khí là căn cơ của tiên đạo, linh mạch là căn cơ của linh khí.
Một khi tổ mạch bị hao tổn, Tu Tiên giới sẽ xuất hiện đại kiếp nạn!
Cả quyển sách trước sau cũng không hơn một vạn chữ, nhưng gần như là tương đương với một luận văn, thực tế cũng là như thế. Thanh Tịnh chân quân thông qua thí nghiệm nhiều lần, thăm dò nguồn gốc, đặc tính của linh khí, đây là một phương pháp thuộc về nghiên cứu khoa học.
Khoa học không phải là vật lý và hóa học, mà là công cụ để tìm kiếm chân lý.
“Quyển bút ký này khiến cho ta mở rộng tầm mắt, giá trị của nó gấp cả trăm ngàn lần so với tiền mua rượu, sau này làm việc, nhân định có cơ sở lý luận để dựa vào, có thể xua tan sương mù, đến thẳng trọng tâm.”
“Chẳng trách tiền bối không cho truyền ra ngoài, để cho người có ý đồ biết được, có lẽ sẽ trở thành tai hoạ!”
Chu Dịch nhìn người rất phiến diện, dù sao thì ở Tu Tiên giới người nhiều, chưa bao giờ thiếu cái loại hình bản thân không muốn sống, vì thế kéo mọi người cùng chết theo.
Tuy rằng rất khó phá hỏng tổ mạch, nhưng là con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, liên tục có tu sĩ tiếp nối nhau đi phá hoại, chung sẽ tạo thành đại họa.
Chu Dịch niệm thầm 《Dưỡng Thần luận của Thanh Vi chân nhân 》, ngưng thần tĩnh khí, lắng lại nỗi lòng đang dậy sóng.
Kim Đan chân quân tìm hiểu về căn nguyên của Tu Tiên giới, đúng thật là khiến cho người ta chấn động khâm phục, nhưng mà chuyện này quá xa xôi với Chu Dịch, chuyện ưu tiên hàng đầu trước mắt là làm ruộng, luyện công, sớm ngày đột phá tầng bốn Luyện Khí.
Huống chi, nếu như tổ mạch thực sự bị chặt đứt, đối mặt với không có pháp thuật, tiên chết, ma diệt.
Chu Dịch vẫn cứ sống ở thế gian, thậm chí dựa vào võ đạo mà trở thành người mạnh nhất thiên hạ!
“Dường như đây là một con đường tắt, không cần phải trải qua mấy ngàn mấy vạn năm tu tiên, là có thể đạt tới…… Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo xưa nay từ bi, tại sao lại có ác niệm như vậy, thiện tai thiện tai!”
Chu Dịch tu hành một đêm, pháp lực hơi có tinh tiến.
Hôm sau.
Đi đến Tĩnh Hư trai, phát hiện cửa chính đóng chặt, trên cửa có dán một tờ giấy.
Ra ngoài vân du, ngày về chưa định!
“Chậc chậc chậc, không hổ là đại gia có cửa hàng, mỗi tháng mấy chục trên trăm linh thạch mà chẳng thèm, chừng đó có thể đến Phượng Minh lâu được nhiều lần đấy!”
Chu Dịch vất vả bốn năm, còn chưa được thưởng thức mùi vị của nữ tu, chỉ nghe nói là họ tinh thông thuật song tu.
Vui vẻ sung sướng khiến tu vi tăng lên, thật sự là tuyệt không thể tả!