Chương 270: Bờ Đông Hải
Giới Cửu Châu cách Đông Hải một vùng đất của Bách Tộc, vùng đất ấy còn lớn hơn rất nhiều so với giới Cửu Châu, rải rác xung quanh là hàng trăm chủng tộc lớn nhỏ của Thái Sơ đại lục.
Đám người An Lâm chắc chắn không thể bay qua được Đông Hải, như thế căn bản không thành hiện thực, Đại Bạch sẽ mệt chết.
Ưu thế duy nhất của bọn họ chính là có tiền, cho nên việc sử dụng truyền tống cự ly xa vài lần như vậy mới đến bờ Đông Hải một cách thuận lợi.
"Oa! Đây chính là Đông Hải sao, hoàn toàn không thể nhìn thấy bờ bên kia!"
An Lâm đứng trên bờ cát, nhìn thấy quang cảnh biển trời một màu trước mặt, từ trong đáy lòng thốt ra một tiếng thở dài.
Trong xanh sâu thẳm, mênh mông bát ngát, ầm ầm sóng cuộn, đó chính là ấn tượng đầu tiên Đông Hải cho hắn.
Nơi bọn họ đang đứng hiện giờ, là lãnh địa thuộc về đế quốc Trân Châu.
Đế quốc Trân Châu do Trân Châu tộc cai trị, chúng là một trong bách tộc, bề ngoài có vẻ rất thú vị, cơ thể trắng trong có ố vàng, có cùng hai tay hai chân giống như loài người, có điều vô cùng ngắn, thân thể cũng tròn trịa, chiều cao trung bình khoảng chừng một mét. Từ đằng xa nhìn lại, bọn chúng giống như là một đám trân châu thành tinh, đang đi trên mặt đất bằng.
"An Lâm tiên sinh, nơi đây chính là vùng biển gần ma quỷ thất vực nhất."
Một con Trân Châu lớn đưa tay chỉ về phía trước, khuôn mặt căng tròn đầy vẻ nghiêm túc.
Cô ta tên Kỳ Kỳ, là hướng dẫn viên du lịch cấp cao mà An Lâm đã tốn một vạn linh thạch mời tới.
Cô là đại mỹ nhân nức tiếng gần xa khu vực thành Ba Lan, tròn trịa nhất, có thân hình trắng nõn bóng nhẵn nhất, nhìn với góc độ từ trên xuống cũng được xem như cảnh đẹp ý vui.
An Lâm nhẹ gật đầu, ma quỷ thất vực là vùng biển rất nổi tiếng ở Đông Hải, thường xuyên có hải yêu lớn mạnh xuất hiện, đáng úp những tàu thuyền gần đó, có một số hải yêu khát máu thậm chí còn leo lên đất liền, tàn sát những sinh linh ven bờ.
Truyền thuyết kể rằng có bảy đại yêu ma xưng bá ở vùng biển này, thống lĩnh vạn yêu, cho nên vùng biển này còn gọi là ma quỷ thất vực.
Nếu không phải An Lâm ra giá cao, thực lực cũng khá là mạnh, Kỳ Kỳ cũng sẽ không mạo hiểm dẫn bọn họ tới nơi này.
"Được rồi, chúng ta trở về chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ ra biển!" Trong mắt An Lâm có chút hưng phấn nóng lòng muốn thử: "Vương Hạ Thất Vũ Hải có là gì, hãy xem ta đây nghiền nát từng cái từng cái, Vua Hải Tặc, tôi đảm nhiệm chắc rồi!"
Mọi người nghe không hiểu mấy câu thoại kỳ quái của An Lâm, thế nhưng có một cái tin tức bọn họ biết, đó chính là ngày mai ra biển.
Thành Ba Lan, trên đường phố đám trân châu trắng trắng tròn tròn đi đầy đường, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một hai bóng dáng loài người.
Những người này xem chừng là những tu sĩ từ giới Cửu Châu chạy tới nơi này rèn luyện, từ chiều cao nhìn lại nhìn rõ được hạc giữa bầy gà, bình thường đi đến quán rượu ăn cơm, không cẩn thận sẽ còn bị đụng trúng vào khung cửa.
Kỳ Kỳ với tư cách hướng dẫn du lịch cao cấp, sắp xếp du ngoạn rất chu đáo.
Đám người An Lâm đi theo cô ngao du tứ phía cũng rất hài lòng.
Chạng vạng tối, Kỳ Kỳ còn tìm một quán rượu mùi vị đặc sắc, gọi một bàn tiệc hải sản, tôm cua nghêu sò, cá chim trên trời dưới biển đều có hết. Đám người An Lâm, Đại Bạch, Tiểu Sửu ăn phải gọi là muốn ngừng cũng không được, quên hết tất cả.
Từ hương vị mà nói, hải sản ở đây, là món ngon nhất bọn họ từng ăn từ lúc chào đời tới nay.
Sau khi mọi người ăn uống no nê, liền đến ở một khách sạn chuyên tiếp đãi những nhân sĩ ngoại lai.
"Ba chiếc thuyền buôn lớn đã chuẩn bị xong, phía trên chiếc thuyền buôn cao nhất có chồng một ít hàng hóa, còn tản ra rất nhiều mùi hương kỳ lạ, đủ để dẫn dụ thực vật hải yêu." Kỳ Kỳ ngồi ngay ngắn trước mặt An Lâm, báo cáo công tác chuẩn bị ra khơi.
Biển lớn bao la đến vậy, chủ động lặn xuống biển tìm hải yêu cấp đế thì không khác gì mò kim đáy biển, cách tốt nhất là để chúng nó tụ chủ động tìm tới mình.
Ba cái thuyền buôn này chính là mồi nhử tốt nhất.
Trong lúc mọi người đang ở trong phòng nói chuyện phiếm, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
"Ầm ầm!"
Từ nơi xa truyền đến một tiếng nổ vang, giống như tiếng va đập vô cùng kịch liệt.
Mặt An Lâm biến sắc, đứng dậy.
Kỳ Kỳ trong lòng cũng sinh cảm giác, lập tức đẩy cửa sổ ra, ánh mắt hướng về phía cổng thành, sau đó thấy được làn khói đặc cùng ánh lửa bay lên, sắc mặt bỗng đen lại, kinh ngạc nói: "Là hải yêu, bọn chúng đến tấn công thành rồi!"
"Hải yêu tấn công thành?"
An Lâm, Đại Bạch, Tiểu Sửu, nghe vậy con mắt cùng lúc sáng lên.
Mới nghĩ đến việc câu dẫn chúng, vậy mà không ngờ chúng chủ động đi tới cửa, cơ hội này đám người An Lâm sao có thể bỏ lỡ.
"Đi thôi! Chúng ta đi qua gặp thử đám hải yêu Đông Hải này nào!"
An Lâm hưng phấn cưỡi chó phóng lên trời, bay về phía cổng môn.
"Hải yêu chuyên dùng chất độc, các cậu cẩn thận một chút!" Kỳ Kỳ còn chưa tu luyện tới kỳ Dục Linh, nên không cách nào bay được, chỉ có thể lớn tiếng nhắc nhở qua cửa sổ.
"Yên tâm."
An Lâm không quay đầu lại bay thẳng về phía cổng thành, chỉ là đám hải yêu độc vật, nào có gì uy hiếp được sự an toàn của hắn. Công pháp Thanh Mộc Trường Sinh có năng lực hóa giải vạn độc, có lẽ chỉ có độc của yêu đế, mới có thể để cho hắn kiêng dè vài ba phần.
Lúc này, cổng thành tứ bề báo hiệu bất ổn, từng đám trân châu hiện ra chói lóa dưới ánh trăng, đứng trên tường thành phóng ra thuật pháp công kích, hợp thành một con rồng dài phòng tuyến hỏa lực.
"Trân Châu Vương tướng quân, số lượng địch thực sự quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy thành sẽ bị phá!" Một trân châu thủ thành la lớn.
"Kiên trì giữ thành! Tôi đã gọi cầu viện ở Đại La thành, quân viện trợ sẽ nhanh đến thôi!" Một trân châu vừa béo vừa tròn giọng nói nghiêm nghị cất lên, bên ngoài da của nó còn có một lớp sừng áp giáp màu vàng kim, hiện ra cực kỳ phong cách.
Thời điểm đang nói chuyện, một cái xúc tu rất lớn bỗng nhiên quất vào đỉnh chóp của thành lũy, quét ngang qua vạn quân lực.
Vô số binh lính trân châu kêu thảm, bị đánh rơi khỏi thành.
"Ha ha ha ha, trân châu vương còn không mau ra nhận lấy cái chết!" Một con bạch tuộc to lớn thân cao mười trượng xuất hiện bên ngoài thành, hung hăng gào thét lớn.
"Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm..."
Một bóng dáng màu đen không ngừng va đập vào cổng thành, sự công kích của đám trân châu đánh vào bóng dáng kia, không có thấy tổn thương chút nào.
"Bạch tuộc vương biển sâu, Hắc Thủy Huyền Quy..." Sắc mặt trân châu vương tối đen lại, nhìn lên hai con quái vật khổng lồ đang tấn công thành trước mắt.
"Còn có tôi!" Lúc này, một sinh vật hào quang quấn quanh người mở ảo đang ở bên trong hơn ngàn con hải yêu, giọng nói vang vọng " Trân châu vương, đừng có vùng vẫy vô nghĩa nữa. Xích Ma Đế chỉ cần hiến tế một vạn sinh linh của trân châu tộc thôi, nếu ông có thể chủ động mở cổng thành ra, chúng tôi hứa sẽ không tàn sát nữa! Nếu không cổng thành vừa vỡ, tôi chắc chắn sẽ giết hết đám dân trong thành!"
Trân châu vương nhìn thấy sinh vật đang đắm mình dưới lôi quang kia, cơ thể thoáng chốc, giống như chống đỡ không nổi: "Thiên Lôi Thủy Mẫu Vương... Xem ra lần này Xích Ma Đế ăn chắc thành Ba Lan chúng tôi rồi..."
Tu vi của trân châu vương chỉ là Dục Linh trung kỳ qua quá khác biệt so với bạch tuộc vương, Hắc Thủy Huyền Quy, thế nhưng Thiên Lôi Thủy Mẫu Vương lại là tồn tại của Dục Linh đỉnh phong, nếu nó thật sự liều mình bộc phát, nói không chừng có thể trực tiếp nắm gọn trong tay từ bản thân ông đến cổng thành.
"Tôi cho ông mười giây đồng hồ cân nhắc, hoặc là mở cửa thành, chúng tôi bắt một vạn người trong trân châu tộc rồi rời đi, hoặc là sẽ giết hết dân trong thành!" Giọng nói của Thủy Mẫu Vương ví như sấm rền, âm thanh cực lớn thậm chí truyền còn vào đến bên trong thành Ba Lan.
Dân chúng rong thành Ba Lan bị hù dọa, bên ngoài uy lực và tiếng vang ngập trời, nổ vang cổng thành, ba đại yêu vương tề tựu lại một chỗ tấn công thành, một trân châu vương làm sao có thể ngăn cản được.
Thủy Mẫu Vương đã bắt đầu đếm người, dân chúng trên đường phố trong nội thành, nhao nhao chạy trốn khắp phía. Từ trên cao nhìn, sẽ có thể nhìn thấy một đám trân châu lăn qua lăn lại trên mặt đất, vô cùng hùng vĩ hỗn loạn
"Thời gian hết, xem ra trân châu vương ông là tương đối thích bị đồ sát thành nhỉ." Thủy Mẫu Vương lôi quang mạnh mẽ, cười khặc khặc.
Trên tường thành, đám binh lính trân châu đang sử dụng thuật pháp, không ngừng đánh về đám đại quân hải yêu phía dưới.
"Ầm! Ầm! Ầm!" Cường độ Hắc Thủy Huyền Quy đập vào cổng thành ngày càng trở nên khủng khiếp, đã có từng lớp mạng nhện xuất hiện trên cổng thành
"Trân châu vương, trận pháp hộ thành không trụ nổi rồi... Cổng thành sắp vỡ!" Một trân châu hô lớn.
Trân châu vương nghe vậy mắt lộ ra ý chịu chết, hóa thành một luồng sáng trắng nhào về phía Hắc Thủy Huyền Quy.
"Khà khà, đợi đến ngươi ra tay!" Thủy Mẫu Vương cười quái dị một tiếng, hóa thành luồng điện sáng chói đánh về phía luồng sáng trắng.
Ầm ầm! Cả hai va chạm vào nhau,lôi quang nổ tung, một bóng dáng bị đánh liền lùi lại.
Cơ thể màu trắng ầm một tiếng đập vào tường thành, đâm vào vách tường dày làm lõm một hố trên đó
"Trân châu vương!" Đám binh sĩ trên tường thành nhìn thấy một cảnh tượng này, nhất thời luống cuống.
Bóng hình bị đánh lùi lại kia, rõ ràng là người mạnh nhất trong đám bọn họ, trân châu vương.
Bọn binh lính lộ vẻ mặt tuyệt vọng, ngay đến cả trân châu vương cũng đỡ không nổi một kích của Thủy Mẫu này, chẳng lẽ thành Ba Lan thật sự sắp vỡ?
Lại là một tiếng nổ vang rung trời, cổng thành bị Hắc Thủy Huyền Quy đâm vào hiện ra một cái lỗ thủng lớn.
Đại quân hải yêu cao giọng reo hò, bắt đầu chen chúc chui vào từ cái lỗ thủng này.
"Ha ha ha... Đám trân châu trong nội thành, một con cũng chạy không thoát!"
Thiên Lôi Thủy Mẫu Vương hào khí ngút trời, bắt đầu xông về phía thành tường, chuẩn bị chém giết hết toàn bộ binh lính thủ thành.
"Muốn ức hiếp đám trân châu đáng yêu này, đã hỏi qua sự đồng ý của ta chưa?" Một âm thanh lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên.
Cú đấm lôi quang màu vàng kim to lớn từ trên trời giáng xuống, liên tiếp đánh vào người Thủy Mẫu vương, ánh quang chiếu sáng lên nửa bầu trời.
Ầm ầm!
Thủy Mẫu Vương ngông cuồng tự đại, bị nắm đấm vàng Lôi Quang Triền Nhiễu đè cho rơi xuống mặt đất, sức mạnh kinh khủng nổ tung bao phủ bốn phía, xé rách mấy chục con hải yêu đứng quanh đó.
Phía trên bầu trời, một bóng hình cao ngạo cưỡi con chó trắng, giống như Chúa cứu thế vậy, xuất hiện trước tầm mắt đám dân chúng trân châu.
An Lâm Kiếm Tiên, hung hăng lên trận.
Trang 136# 2