Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 116: Giẫm lên địa vị của thiên kiêu!

Chương 116: Giẫm lên địa vị của thiên kiêu!
Toàn trường đều yên tĩnh!
Tất cả võ giả đều nhìn thấy mấy người Nghiêm Lăng và Côn Sương đang bị hôn mê trên mặt đất ở phía sau Phong Vân, không khỏi hoảng hốt đến ngỡ ngàng, tất cả đều cho rằng mình đã nhìn lầm, xuất hiện ảo giác.
Đây chính là năm vị võ giả Tiên Thiên, được xưng năm người mạnh nhất trong tân sinh lần này của hai điện Thiên Địa, có thể cạnh tranh với lão sinh, cuộc sát hạch người mới lần này đối với bọn họ mà nói, chỉ là đi dạo qua mà thôi.
Đây là sự thật mà ai cũng biết.
Mà bây giờ, tất cả bọn họ đều thất bại trong cuộc sát hạch người mới lần này.
Sau một lúc kiềm nén, toàn trường lập tức trở nên sôi sục!
"Cái đệch! Tình huống gì vậy, mấy người Nghiêm Lăng và Côn Sương làm sao vậy? Vậy mà tất cả đều bị thất bại!"
"Trời ạ, đây không phải sự thật, cuộc sát hạch người mới đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Vì sao tất cả đều thất bại?!"
"Còn có thiếu niên tuấn mỹ kia là ai, một kiếm lúc nãy là do hắn chém ra sao!"
"Có phải dạo này ta tu tiên nhiều quá cho nên đã xuất hiện ảo giác rồi?"
"Các ngươi chú ý không, thiếu niên tuấn mỹ này còn đến từ Hoàng Điện yếu nhất!"
"Ta cũng nhìn thấy rồi, điều này, điều này quá kinh người rồi!"
Cho dù là ai cũng không giữ được bình tĩnh, không thể tin được, bởi vì nó làm cho người khác quá mức kinh ngạc.
"Học đệ Phong Vân!!"
Lúc mấy người Tuyên Phong nhìn thấy người đi ra đầu tiên chính là Phong Vân, kinh sợ đến mức suýt chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi của mình, tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài rồi.
Đây không phải sự thật!
"Đánh ta, mau đánh ta tỉnh dậy, ta thật sự hoài nghi mình đang nằm mơ!" Uông Vĩ Mộng nói.
"Ta cũng cảm thấy mình đang nằm mơ." Vẻ mặt của Tuyên Phong cũng không khá hơn chút nào.
Lúc này, Chu Linh bỗng nhớ tới những lời mà Phong Vân đã nói với mình lúc ở phòng bếp, trong lòng không khỏi chấn động, lúc đó nàng còn tưởng rằng Phong Vân chỉ nói đùa mà thôi.
Trên đài cao.
Điện chủ của bốn điện Thiên Địa Huyền Hoàng đều bị kinh sợ đến mức bật dậy.
Bọn họ đều nhìn chằm chằm Phong Vân, nhất là sau khi nhìn thấy khuôn mặt người trẻ tuổi, không khỏi chấn động thốt lên:
"Còn trẻ như vậy đã lĩnh ngộ sáu phần kiếm ý!?"
Nhìn độ tuổi của Phong Vân cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, độ tuổi như vậy đã đạt đến sáu phần kiếm ý, quả thật từ lúc thành lập Điện Võ Đạo cho đến nay chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
Không giống như những người khác, bọn họ thân là tông sư, đương nhiên có thể cảm ứng được một kiếm lúc nãy là do chính Phong Vân chém ra.
Mà lúc này đây, điện chủ Hoàng Điện bỗng dưng cười to lên.
"Ha ha, thiên tài này chính là từ Hoàng Điện của ta!"
Cái gì!
Vừa dứt lời, điện chủ của ba điện còn lại lập tức tập trung ánh mắt qua đó, quả nhiên nhìn thấy chữ “Hoàng” được thêu trên ông tay áo Phong Vân, lúc này khuôn mặt lập tức biến sắc.
Điện chủ Thiên Điện cắn răng nói: "Lão tứ, môi trường của Hoàng Điện quá kém, không thích hợp để cho những thiên tài như vậy tu hành, vẫn nên để hắn tới Thiên Điện của ta đi."
Điện chủ của Địa Điện cũng lập tức mở miệng, "Đúng vậy, lão tứ, cao thủ trong Hoàng Điện của ngươi vẫn còn quá ít, khó có thể hình thành môi trường tốt đẹp để cạnh tranh, Thiên Điện lại có quá nhiều, vẫn nên tới điện của ta là thích hợp nhất."
Không đợi điện chủ Huyền Điện mở miệng, điện chủ Hoàng Điện lập tức quát to: "Cái rắm! Hoàng Điện của ta có chỗ nào thấp kém chứ, trong Thiên Điện Địa Điện có thứ gì thì ở chỗ của ta đều có, hơn nữa không có ai cạnh tranh, đây mới là môi trường tu hành hoàn mỹ nhất, các ngươi thì biết cái đếch gì!"
Bốn vị điện chủ đều là cường giả cấp Tông Sư, đương nhiên giọng nói của bọn họ sẽ giống như sấm rền, lúc này đã truyền tới toàn bộ quảng trường, khiến cho tất cả võ giả đều nghe thấy được.
Mà những võ giả kia cũng đều hiểu rõ.
Bốn vị điện chủ này vậy mà vì thiếu niên tuấn mỹ mà tranh cãi nhau!
Có thể khiến cho cường giả cấp Tông Sư để mắt tới, điều này đủ để thấy thiếu niên tuấn mỹ ở trước mắt, tuyệt đối là một nhân vật vô cùng nghịch thiên.
Nghĩ đến điều này, thân phận của người đã chém ra một kiếm được cho là kinh thiên động địa lúc nãy đã được miêu tả sinh động rồi!
Ngoại trừ thiếu niên tuấn mỹ ở trước mắt thì còn có thể là ai!
Toàn trường lại sôi trào một lần nữa, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Phong Vân, khó có thể giữ được bình tĩnh.
Cho dù là ai cũng không thể nào tưởng tượng được, trong cuộc sát hạch người mới lại đánh ra một con hắc mã như vậy, hơn nữa còn đến từ Hoàng Điện!
Ở một nơi không xa, Quách Linh Kiệt và Lục Phong Thắng đang đứng phía sau Phong Vân, nhìn thấy năm người Ngiêm Lăng đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, ánh mắt vừa chấn động vừa phức tạp.
Một kiếm lúc nãy rất đáng sợ, giống như bọn họ nhìn thấy thiên kiếm hạ phàm, dễ như trở bàn tay, không có thứ gì có thể ngăn cản được. Cho dù có mạnh mẽ như mấy người Nghiêm Lăng, cũng không thể tiếp được một kiếm này, bị đánh đến hôn mê.
Một kiếm này, chính là một kiếm mạnh nhất từ trước đến nay của Phong Vân, sử dụng nguyên lực và khí huyết khổng lồ, kết hợp với sáu phần kiếm ý, "Quả thật rất thuận buồm xuôi gió, dường như có thể chém hết vạn vật!
Cho nên mấy người Nghiêm Lăng mới không ngăn cản được, trực tiếp ngất đi.
Lúc này, quan sát hạch cũng phục hồi lại tinh thần, trong ánh mắt vẫn còn lưu lại mấy phần kinh sợ, hắn nhìn Phong Vân tuyên bố: "Thủ khoa của cuộc sát hạch lần này chính là Hoàng Điện Phong Vân, ban thưởng 5w điểm tích lũy!"
"Thật sự là học đệ Phong Vân!"
Chu Linh che miệng lại, trong hốc mắt đã đong đầy nước mắt, đây là những giọt nước mắt kích động.
Bên cạnh đó, mấy người Tuyên Phong cũng không hề khá hơn một chút nào, thậm chí đến bây giờ vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt, không dám tin.
Cứ địa Tinh Diệu của bọn họ, vậy mà đạt được chức vị thủ khoa trong cuộc sát hạch ở Điện Võ Đạo của cứ địa Giang Hải, nếu như tin tức này được truyền trở về, chỉ sợ là sẽ làm cho mấy người cao tầng của Tinh Diệu điên cuồng!
Đây là chuyện mà trong mấy cuộc đời của bọn họ cũng không dám nghĩ đến!
"Vậy mà cứ địa Tinh Diệu của các người lại ra một nhân vật không tầm thường như vậy."
Lúc này, có một giọng nói truyền đến, mấy người Chu Linh nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy một vị thanh niên đứng ở đó, ánh mắt cực kỳ chấn động nhìn chằm chằm Phong Vân ở trên trường.
"Nhạc Thanh, là ngươi." Tuyên Phong mở miệng nói.
Thanh niên đi tới chính là người đã nhìn thấy Phong Vân ở cùng Lăng Vạn Hư ở bên ngoài bí cảnh Trọng Lực, hắn chính là thủ tịch lần trước của cứ địa Tử Dương.
Đứng bên cạnh là Uông Vĩ, vẻ mặt của hắn có chút không được tự nhiên, hắn là thủ tịch lần trước của cứ địa Tinh Diệu, đã từng thất bại thảm bại trong tay đối phương.
Nhạc Thanh cũng không để ý đến mấy người Tuyên Phong, mà tự lẩm bẩm nói: "Xem ra cuối cùng cứ địa Tinh Diệu của các ngươi cũng sinh ra một Tông sư thuộc về mình.”
Sau khi hắn nói xong thì trực tiếp xoay người rời đi.
"Tên tiểu tử này, vẫn luôn kiêu ngạo như vậy." Uông Vĩ vô cùng căm phẫn nói.
"Không sao, cho dù hắn có mạnh tới đâu cũng không có tác dụng gì, còn không phải bị học đệ Phong Vân học làm cho kinh ngạc đến ngây người sao." Trịnh Hào Kiệt nhếch miệng cười.

Trên đài cao, cuối cùng kết quả của cuộc tranh luận bốn vị điện chủ, vẫn chấm dứt bằng phần thắng của điện chủ Hoàng Điện, dù sao thì giọng của ông ấy cũng là lớn nhất, cộng thêm Phong Vân vốn thuộc về Hoàng Điện, hắn cũng không thể thả người được.
Hơn nữa, ba vị điện chủ cũng cảm thấy làm như vậy trước mặt mọi người sẽ mất hết mặt mũi, cho nên bọn họ mới không tranh luận nữa.
Nếu không thì chỉ sợ là sẽ cãi đến ba ngày ba đêm.
Nhưng điều khiến Phong Vân cảm thấy đáng tiếc chính là, bốn vị điện chủ này không có một người nào đi đến trước mặt hắn, nếu không thì được hình chiếu bọn họ mới là sảng khoái nhất.
Chỉ có điều hắn vẫn còn nhiều thời gian, về sau vẫn còn cơ hội, không nên nóng vội nhất thời.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất