Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 144: Chỉ hiển lộ một bộ phận thiên phú mà thôi!

Chương 144: Chỉ hiển lộ một bộ phận thiên phú mà thôi!
Phong Vân thành công luyện chế ra Kim hệ chiến kiếm thượng phẩm. Thanh chiến kiếm phóng ra kiếm khí làm kinh động toàn bộ võ giả Thử bộ.
Đông đảo đám võ giả đứng đầu là Đoan Mộc Húc bị kinh sợ nói không nên lời.
Nhất là Đoan Mộc Húc. Miệng hắn đã há to đến cực hạn, không ngừng tự hỏi xem chính mình đã chiêu mộ vị thần tiên nào trở về thế này. Phong Vân rốt cuộc còn che dấu bao nhiêu thứ nữa???
Có điều chuyện này là việc riêng của Phong Vân, hắn tự nhiên sẽ không đi dò hỏi cặn kẽ.
Không trung phía trên miệng núi lửa.
Phong Vân đợi đến khi chiến kiếm hạ nhiệt, triệt để thành hình mới nhẹ nhàng vung tay lên cầm lấy nó.
Xoẹt!
Chiến kiếm rít lên, một luồng phong mang sắc bén vô hình tản ra, trong chớp mắt lan ra khắp bốn phía.
Vẻn vẹn chỉ là một tia kiếm hé ra mà đã có uy lực như vậy, có thể biết bản thân nó có bao nhiêu sắc bén.
"Luyện xong rồi. thanh Kim hệ chiến kiếm thượng phẩm đầu tiên. Vậy hãy gọi ngươi là Linh Kim Kiếm đi."
Phong Vân rất hài lòng, muốn thử uy lực của kiếm này ngay tại chỗ.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng cầm chặt chuôi kiếm. Sau một khắc, một kiếm chém thẳng ra ngoài. Tốc độ quá nhanh, thế nên âm thanh cũng không theo kịp tốc độ của nó. Khi kiếm quang đã bay vọt ra ngoài thật lâu sau mới nghe thấy tiếng kiếm rít vang lên.
Vút!
Kiếm quang óng ánh đến vô cùng vọt thẳng lên trời cao, hóa thành một dải dài đến mấy chục thước, trực tiếp chém đôi tầng mây dày đặc.
Vô số vệt hào quang kim sắc xuyên thấu qua vết kiếm cắt rơi xuống, chiếu rọi cả người Phong Vân, khiến hắn nhìn qua càng thêm huy hoàng như mặt trời ban trưa, không thể nhìn thẳng
"Bảy thành kiếm ý!"
"Quả không hổ danh thiên tài Kiếm Đạo tuyệt đỉnh! Giống với Xích Thử có được bảy thành kiếm ý!"
"Nhưng mà Xích Thử thật ra vẫn không bằng Kim Thử. Hắn đã hai mươi lăm tuổi, mà Kim Thử mới chỉ mười lăm mà thôi."
"Đúng vậy. Kim Thử còn là một luyện khí sư thượng phẩm, hoàn toàn xứng đáng là thiên tài đệ nhất Thử bộ chúng ta."
Phong Vân mới tới Thử bộ hai ngày đã trực tiếp được công nhận là đệ nhất thiên kiêu Thử bộ. Không có ai không phục, cũng không có ai phản đối. Hắn dùng tư chất cùng thiên phú của chính mình chinh phục toàn bộ võ giả ở đây.
Phong Vân mạnh mẽ nói cho tất cả mọi người biết rằng, khi một người có đầy đủ thiên phú cùng tư chất khủng bố, căn bản không cần tự mình ra tay chứng minh bất cứ điều gì cũng có thể áp đảo tất cả mọi người, sừng sững tuyệt đỉnh.
Nhưng đây kỳ thật chỉ là một phần thiên phú mà Phong Vân để lộ ra mà thôi.
Đoan Mộc Húc lúc này rất vui mừng. Chính hắn dốc hết sức, thậm chí hi sinh cả cơ hội đạt được Phá Cảnh Đan để mời Phong Vân gia nhập vào Thử bộ, là chuyện đúng đắn, chính xác đến nhường nào.
"Hừ hừ! Mười một bộ khác suốt ngày chỉ biết nói khoác thiên tài nhà mình trâu bò đến cỡ nào cỡ nào. Chờ bọn hắn nhìn thấy Phong Vân đi, rồi sẽ biết thiên tài hay yêu nghiệt gì đó, đứng trước mặt “Thần tiên” thì tất cả đều là gà đất chó kiểng.
Sau đó, Phong Vân từ trên đỉnh miệng núi lửa hạ xuống. Khi hắn thấy được phía dưới bị vây kín người cũng bị kinh sợ một chút.
"Kim Thử, ngươi mạnh quá đấy!"
"Kim Thử, về sau luyện khí phải dựa vào ngươi rồi. Ngươi cần thù lao thế nào, cứ yêu cầu thoải mái."
"Kim Thử, ta. . ."
". . . ."
Đám võ giả cung quanh trong chớp mắt đã vây lên, ngươi một lời ta một câu, chủ đề đều vây quanh Phong Vân, đều đang lấy lòng hắn.
Một vị luyện khí sư thượng phẩm, địa vị của hắn ngang hàng với một vị luyện đan sư thất phẩm, nhất định được vô số võ giả theo đuổi, lấy lòng.
Dù sao đan dược cùng vũ khí trang bị đều là những thứ mà một võ giả không thể thiếu. Nhất là vũ khí trang bị lại càng quan trọng.
Một vũ khí tốt, có thể tăng cường chiến lực, thậm chí có thể cứu mạng chủ nhân trong thời khắc mấu chốt.
Khi Phong Vân thật vất vả mới thoát khỏi sự nhiệt tình của đám võ giả, thời gian đã sang buổi chiều.
Trong lầu các.
Đoan Mộc Húc nhìn Phong Vân đứng trước mắt, sắc mặt có chút hoảng hốt, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần sau kinh ngạc lúc trước.
Bản thân hắn cũng là một vị luyện khí sư thượng phẩm cho nên hắn biết rõ muốn trở thành luyện khí sư thượng phẩm cần bao nhiêu năm.
Có điều nhìn Phong Vân trước mắt hắn này, mới mười lăm tuổi đã trở thành luyện khí sư thượng phẩm, hắn đã không cách nào nhìn thẳng cái chữ “khó” này.
"Ngươi tìm đến ta, muốn rời khỏi ư?" Đoan Mộc Húc rất nhanh bình phục tâm tình, nói khẽ.
"Ừm. Tthời gian cũng kha khá rồi." Phong Vân gật đầu.
"Được, vậy ta sẽ không tiễn ngươi nữa. Đây là truyền tống trận bàn, tự ngươi trở về đi."
Đoan Mộc Húc lấy ra một cái không gian truyền tống trận bàn, đưa cho Phong Vân.
"Trận bàn này đòi hỏi tự ngươi thiết lập tọa độ, nhưng chỉ có thể truyền tống đến nơi mà chính ngươi đã từng đi qua mới được."
"Ta hiểu rồi."
Phong Vân có Không Gian thiên phú, tự nhiên biết trận bàn này cần dùng như thế nào.
Sau đó, từ biệt Đoan Mộc Húc, hắn liền trực tiếp kích hoạt trận bàn ngay tại chỗ, bước vào bên trong, lập tức biến mất.
Đoan Mộc Húc nhìn một lát, như là nhớ ra chuyện gì, nhanh chóng ra khỏi lầu các, đi về phía xa.
Hắn muốn nói chuyện của Phong Vân cho bộ trưởng Thử bộ nghe.
Bên này.
Khi Phong Vân mở mắt ra đã phát hiện mình lại trở về cứ địa Tinh Diệu.
Lúc trước hắn đã tìm hiểu qua, cứ địa Tinh Diệu cách Thử bộ ít nhất cũng hơn trăm vạn kilomet, cho dù tốc độ hiện giờ của hắn cũng phải tốn một tháng thời gian mới đi tới.
Nhưng hiện tại đã có truyền tống trận, chỉ cần thời gian một nháy mắt.
"Thứ tốt đó."
Lần nữa cảm thán sự tiện lợi của truyền tống trận, Phong Vân càng thêm kiên định ý nghĩ về sau cũng muốn tự mình làm một chiếc.
Sau đó, hắn quay về cứ địa Tinh Diệu, biết được mấy người Tuyên Phong đã sớm trở về.
Phong Vân cũng không để ý. Hắn trở lại biệt thự, ở cùng mấy người Tiểu Lan tỷ cùng viện trưởng.
Qua một đêm.
Ngày hôm sau, chào hỏi qua với Nghiêm Xuân Thu và cao tầng cứ địa xong xuôi, Phong Vân trực tiếp phóng lên trời, biến mất sau tầng mây xa.
Lần trước phải mang theo đám người Tuyên Phong cho nên mới cần có hung thú phi hành, hiện giờ chỉ có một mình hắn đương nhiên sẽ không cần.
"Đáng tiếc tiểu bạch hổ quá nhỏ, còn chưa trưởng thành. Nếu không cứ đem nó ra làm vật cưỡi. Bao ngầu luôn. . ."
Đó chính là hung thú siêu cấp Bạch Hổ đấy. Nếu như có thể trở thành vật cưỡi của hắn, độ ngầu khẳng định vô đối luôn.
Nhưng là bây giờ đối phương cũng chỉ là một con mèo trắng nhỏ xíu mà thôi, trừ biết làm bộ dễ thương thì chả được tích sự gì.
Tốn chừng bốn năm ngày, Phong Vân thành công trở lại cứ địa Giang Hải.
Mà trong khoảng thời gian này cũng có một chuyện lý thú, đó là sau khi hắn phi hành không bao lâu liền gặp được đám người Tuyên Phong.
Bọn họ ngồi yêu thú phi hành, lại xuất phát sớm hơn hắn hai ngày, vậy mà còn không nhanh bằng Phong Vân dùng tốc độ cao nhất phi hành năm canh giờ.
Vì vậy, Phong Vân lại dẫn theo mấy người Tuyên Phong, Chu Linh cùng phi hành, để cho bọn họ lại một lần nữa cảm nhận được cái gì mới là tốc độ khủng bố
Sau khi trở lại cứ địa Giang Hải.
Phong Vân ngựa không dừng vó lập tức chạy tới đại điện, lấy toàn bộ số đan dược chính mình mấy ngày nay luyện chế ra lúc rảnh rỗi đi đổi điểm tích lũy, sau đó trực tiếp lao vào Kim chi bí cảnh.
Hắn cảm thấy cũng đã cũng cố khá chắc rồi, muốn lần nữa trùng kích các huyệt khiếu.
Lần này, Phong Vân dự định trực tiếp khai thông đến hơn hai trăm huyệt khiếu.
p/s: - Mỗi một đề cử 90 trở lên điểm sẽ post thêm một chương vào ngày hôm sau.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất