Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 152: Tâm tính muốn nổ tung!

Chương 152: Tâm tính muốn nổ tung!
Dưới Ngộ Tính Bia Đá, Tôn Chí và lão sư trung niên không nhịn được mà hỏi thăm Phong Vân đã lĩnh hội võ kỹ mấy phẩm.
Phong Vân cũng không giấu diếm, dù sao cũng không phải bí mật gì lớn.
“Hai môn võ kỹ thuộc tính lục giai, một môn thuộc tính kim, một môn thuộc tính phong.”
Tê…
Mặc dù đã dự liệu trước, nhưng chân chính nghe hắn nói, vẫn không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Tôn Chí và lão sư trung niên nhìn nhau, được cười khổ một tiếng, sau này sẽ không cùng những tên quái vật yêu nghiệt này lĩnh hội ở một chỗ nữa, mẹ nói, đả kích quá lớn.
Cảm giác đó, giống như người nỗ lực vài chục năm, nhưng trước mặt bọn họ, lại không đáng nhắc đến, bọn họ đơn giản đã hoàn thành.
Cũng may, ngay từ đầu hai người đã buông tâm tính xuống rất thấp, nếu không, bâu giờ tuyệt đối sẽ nổ tung.
Một khi tâm tính nổ tung, nếu không điều chỉnh lại, coi như ngươi đã tàn phế.
Tôn Chí và lão sư trung niên thuộc loại lão luyện, những năm nay trải qua không ít sóng gió, sau khi bọn họ chứng kiến sự khủng bố của Phong Vân, tâm tính còn có chút sụp đổ, không nói đến những học viên ở Võ Đạo Điện chưa trải sự đời kia.
Nghĩ đến đây, Tôn Chí mở miệng nói với Phong Vân.
“Phong Vân, sau này, nếu không cần thiết, ngươi đừng xuất thủ trước mắt những học viên trong Võ Đạo Điện kia, ta sợ tâm tính của bọn họ sẽ nổ tung, trong lòng lưu lại bóng ma.”
Đây là chuyện đã từng xảy ra, ba đại quái vật là như thế, vì bọn họ, mà một bộ phận đệ tử bị đả kích rời Võ Đạo Điện, trong lòng lưu lại ám ảnh mãnh liệt.
Phong Vân nghe vậy giật mình, sau đó gật đầu, ngay từ đầu, hắn đã không có hứng thú với đám học viên kia rồi, bây giờ, trong Võ Đạo Điện, khiến hắn để ý, cũng chỉ có ba đại thiên tài quái vật kia thôi.
Ngoại trừ việc muốn so tài một trận với bọn họ, Phong Vân còn muốn lấy hình chiếu của bọn họ nữa, dung hợp thiên phú võ kỹ công pháp của bọn họ với bản thân, để trở thành thiên tài mạnh nhất.
Sau đó, ba người cùng đi ra cung điện Thanh Đồng.
Nhưng mà, lúc bọn họ đi đến cửa, lại phát hiện phía trước có một vùng sương mù trắng xóa bao phủ.
“A? Xảy ra chuyện gì vậy? Đột nhiên lại có nhiều sương mù như vậy?”
Lão sư trung niên có chút kinh ngạc, nhưng bước chân của ông ta vẫn không ngừng, đi ra cửa lớn, đang muốn đi vào trong sương mù.
Đúng lúc này, có một bóng đen từ trong sương mù bay ra, trực tiếp đánh về phía ông ta.
Tốc độ quá nhanh, ông ta căn bản không kịp phản ứng.
Phốc!
Lúc này, một vệt kim quang hiện ra, phong mang nở rộ, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, bóng đen kia bị chém vỡ, hóa thành một đám khói đen tản ra.
Lão sư trung niên được cứu, lập tức lui lại cửa đại điện, vẫn chưa tỉnh hồn.
“Đây là cái gì?”
Tôn Chí kinh nghi hỏi.
Phong Vân tản kiếm khí màu vàng trên đầu ngón tay đi, trong mắt xuất hiện tinh quang rạng rỡ, kiếm ý bám vào mắt hắn, giao phó cho phong mang đáng sợ, nhìn đến chỗ nào, linh khí chỗ đó lập tức bị mở ra.
Một khắc sau, những sương mù cuồn cuộn kia lại khôi phục bình thường.
“Nơi đây không thể ở lâu.”
Nhìn sương mù có xu hướng tăng lên, Phong Vân nói.
“Không ra được, linh khí ở đây nồng đậm như vậy, căn bản không tìm được phương hướng, hơn nữa, trong linh khí có cái gì cũng không biết.”
Trên mặt Tôn Chí hiện lên vẻ lo lắng, cái bóng đen vừa rồi khiến ông ta rất kiêng kị.
Lão sư trung niên bên cạnh cũng như thế.
“Đơn giản, mở ra là được.”
Tay phải Phong Vân cầm chặt Linh Kim Kiếm, một giây sau, khí thế của hắn thay đổi, vốn dĩ vân đạm phong kinh, nước chảy mây trôi, bây giờ thay đổi giống như thủy triều nước lũ, sôi sục mãnh liệt, đồng thời còn mang theo tư thái xuyên qua tất cả.
Ngâm!
Một vệt kim quang chói sáng đến cực hạn xuất hiện, giống như một đường phân cách trong thiên địa, tốc độ vượt qua âm thanh, những nơi đi qua, linh khí hay bóng đen đều bị chém nát, tạo thành một con đường đi thẳng ra bên ngoài.
“Đi.”
Phong Vân như con ngựa đi đầu xông thẳng ra ngoài, Tôn Chí và lão sư trung niên đè xuống rung động dưới đáy lòng, nhanh chóng cùng đi ra.
Một giây sau, bọn họ đã thành công đi qua sương mù, bước vào gơn sóng, từ di tích cổ trở về.
“Vù vù..”
Tôn Chí là lão sư trung niên có cảm giác kinh tâm động phách, thở từng ngụm lớn, Phong Vân lại bình tĩnh đứng ở đó, dáng vẻ như cái gì cũng chưa xảy ra.
“Phong Vân, lần này cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, có thể chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi.”
Tôn Chí là lão sư trung niên cảm ơn Phong Vân, bọn họ không ngờ, sẽ có một ngày, mình lại được một tên đệ tử cứu giúp.
“Không có gì, tiện tay thôi.”
Phong Vân vẫy tay, thể hiện không cần như vậy.
“Đối với ngươi là tiện tay, nhưng đối với chúng ta mà nói, chính là ân cứu mạng.”
Tôn Chí trịnh trọng nói, biểu thị có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp hắn.
Lão sư trung niên nghĩ mà sợ: “Sương mù màu trắng kia xuất hiện thế nào vậy? Còn bóng đen trong đó nữa, ở di tích cổ, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện chuyện lạ như vậy.”
“Chúng ta đến báo cáo với điện chủ đi, để bọn họ định đoạt.”
Sau đó, ba người họ đi ra di tích cổ, nhưng đang định rời đi, bỗng nhiên phía xa lại truyền đến tiếng huyên náo, xen lẫn chút thán phục.
Phong Vân hiếu kỳ nhìn sang, ánh mắt khẽ động.
Chỉ thấy phía xa có một vị nữ tử trẻ tuổi đi đến, trên mặt mang theo khăn che mặt, trên thân mặc bạch y, tay cẩm bảo kiếm, không thấy rõ dung nhan, trên người lộ ra khí chất trong trẻo lạnh lùng như sương, khiến người ta không dám đến gần.
Tôn Chí và lão sư trung niên nhìn qua.
“Không ngờ cô ta cũng đến Võ Đạo Điện.” Vị lão sư trung niên thấp giọng nói.
Tôn Chí nhìn Phong Vân, nhẹ giọng nói.
“Thân phận người này chắc ngươi cũng đoán được, chính là vị quái vật thứ ba của Võ Đạo Điện, Đạm Đài Khiết.”
Chính là cô ta!
Trên mặt Phong Vân lộ ra dị sắc, thật ra từ lúc nhìn thấy đối phương, hắn đã đoán được rồi.
Bởi vì trên người đối phương, hắn có cảm giác giống như khi gặp Giang Đào lúc trước, đó là sự cộng hưởng giữa những người có thiên phú kiếm đạo đỉnh cấp.
Quả nhiên, lúc Đạm Đài Khiết đến gần, bỗng nhiên cũng xuất hiện phản ứng, mắt đẹp hơi đổi, nhìn về phía Phong Vân bên này.
Nhưng cô ta không giống Giang Đào, một lời không hợp liền bạo kiếm ý, chỉ là nhìn Phong Vân một cái thật sâu rồi rời đi.
Phong Vân cũng yên lặng, chăm chú nhìn cô ta.
“Thế nào, tuổi dậy thì manh động? Thì ra ngươi thích đại tỷ tỷ.”
Tôn Chí nhìn ánh mắt Phong Vân khi nhìn Đạm Đài Khiết, không khỏi lộ ra ý cười sâu xa.
“Ta xem, hai người các ngươi đều là quái vật, rất xứng đôi.” Vị lão sư trung niên bên cạnh cũng ồn ào nói.
Phong Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn chăm chú nhìn Đạm Đài Khiết chỉ vì muốn lấy hình chiếu của cô ta mà thôi, đây là người sở hữu thiên phú kiếm đạo đỉnh cấp đấy.
Lúc này, trong không gian tấm gương của hắn, đã có hình chiếu của Đạm Đài Khiết.
Mỗi đề cử sẽ bạo thêm một chương nhé các đh :)


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất