Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 161: Nguyên lực chi tâm!

Chương 161: Nguyên lực chi tâm!
Phong Vân dò xét bốn phía, trước mắt hắn là một khe núi, xung quanh đều là cây cối, nhưng cây cối trong này xinh đẹp hơn bên ngoài rất nhiều, thậm chí, có cây còn phát ra ánh sáng rực rỡ.
Hắn phát động thiên phú hệ phong, bay lên trời, nhưng khi lên được mười mét, lại gặp lực cản rất mạnh.
“Chỉ có thể bay đến độ cao như vậy sao?”
Phong Vân buông tha suy nghĩ phi hành trên cao, hắn nhảy lên tán cây, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy các dãy núi liên tiếp nhau, trên núi có thác nước đổ xuống, sương mù lượn lờ, có ngàn vạn biển hoa, khoe màu đua sắc, đẹp đến động lòng người.
“Trước tiên đi tìm nguyên lực chi tâm.”
Thực lực của Đoan Mộc Húc và Giang Đào không tầm thường, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không sao.
Phong Vân quyết định đi tìm nguyên lực chi tâm trước, đây mới là mục tiêu quan trọng nhất trong chuyến đi này của hắn.
Nghĩ đến đây, chân hắn điểm nhẹ một cái, phát động năng lực thiên phú không gian, lập lòe mấy cái, thuấn di ra bên ngoài, đồng thời, hắn cũng thả lực tinh thần ra bốn phía, nhất thời, trong vòng năm trăm dặm, tất cả những vật lớn nhỏ, từng ngọn cây cọng cỏ đều hiện lên trong đầu hắn, từng vùng đất, từ vĩ mô đến vi mô, hắn đều nhìn thấy rõ ràng.
“Rất nhiều linh thực!”
Phong Vân cảm ứng được rất nhiều khí tức của linh dược linh mộc, thậm chí có vài cây còn tỏa ra ánh sáng chói lọi, nhưng hắn cũng không đi hái, chỉ chọn vài cây tương đối trân quý, sau đó đi tìm nguyên lực chi tâm.
Vị trí của nguyên lực chi tâm rất dễ tìm, chỉ cần tìm nơi có nguyên lực dồi dào dị thường là được, hơn nữa, trên hòn đảo này có nhiều nguyên lực như vậy, khẳng định không chỉ hình thành một viên nguyên lực chi tâm.
Phong Vân cảm thấy, một viên nguyên lực chi tâm không đủ với hắn, trong cơ thể hắn không phải chỉ có nguyên lực hệ kim.
Di chuyển nửa ngày trong bảo đảo, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một viên nguyên lực chi tâm.
Ở bên trên một đầm nước, nguyên lực như thủy triều, sôi sục mãnh liệt, nhất là ở trung tâm, có một viên linh vật óng ánh lơ lửng, to bằng nắm tay người trưởng thành, dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được lượng lớn nguyên lực mà nó ẩn chứa.
Võ giả bình thường, chỉ hút một ngụm đã ‘No bụng’ rồi.
Lúc này, có một vị bán tông sư bình thường cũng đến đây, nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn và cuồng hỉ.
Nguyên lực chi tâm.
Hắn ta không nói hai lời phóng đền đầm nước đối diện, nhưng vừa đến gần, bỗng nhiên lại có một bóng đen đen lao ra, tốc độ rất nhanh, khi tên võ giả kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị bóng đen nuốt vào, sau đó trở lại đầm nước.
Tất cả khôi phục như lúc ban đầu, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài mấy trăm mét, Phong Vân đứng trên cành cây nhìn thấy một màn này, sắc mặt hơi động, là Hắc Giao Lân đạt đến cấp độ bán Lĩnh Chủ.
Mặc dù tốc độ bóng đen kia rất nhanh, nhưng hắn vừa nhìn đã biết, đó là Hắc Giao Lân, còn là bán Lĩnh Chủ.
Trên hung thú phổ, Hắc Giao Lân có tiếng tăm lừng lẫy, nó có huyết mạch của Giao Long, là hung thú cấp cao, trưởng thành sẽ có thực lực bán Lĩnh Chủ.
Mà con trước mắt này, hiển nhiên là đã trưởng thành.
“Lấy nguyên lực chi tâm trước.”
Phong Vân không có ý định liều mạng với Hắc Giao Lân, lấy nguyên lực chi tâm trước mới là vương đạo.
Hắn vận chuyển nguyên lực hệ hắc ám, cả người ẩn vào hư không, đồng thời phát động năng lực không gian, không ngừng thoáng ẩn thoáng hiện, đi về phía đầm nước.
Trong quá trình này, Phong Vân không tỏa ra bất kỳ khí tức nào, không một gợn sóng đi vào đầm lầy, đến gần viên nguyên lực chi tâm.
“Của mình rồi!”
Hắn hít sâu một hơi, vung tay lên, lập tức thu viên nguyên lực chi tâm này vào không gian giới chỉ.
Ngay sau đó, hắn xoay người rời đi.
Lúc Phong Vân vừa rời đi, ở dưới đầm nước nổ vang một tiếng, tiếng thú rống đến đinh tai nhức óc vang vọng phía chân trời, ẩn chứa sự tức giận, hiển nhiên, khiến con Hắc Giao Lân này tức giận như vậy, là do nguyên lực chi tâm bị đánh cắp dưới mắt nó.
Đáng tiếc, nó không tinh thông thiên phú hệ hắc ám và thiên phú không gian, nên không thể tìm được Phong Vân.
Trong một ngọn núi cách đó hơn nghìn mét, bóng dáng Phong Vân hiển lộ, nhìn nguyện lực chi tâm trong không gian giới chỉ, trên mặt nở nụ cười.
“Tới tay rồi!”
Có viên nguyên lực chi tâm này, hắn có thể hoàn thành mười lần áp súc nguyên lực hệ kim, còn chuyện đả thông sáu mơi lăm huyệt khiếu cuối cùng, đột phá võ giả tiên thiên, đối với hắn mà nói, cũng chỉ tiện tay mà thôi.
“Trước tìm một chỗ luyện hóa viên nguyên lực chi tâm này đã.”
Hoàn thành mười lần áp súc, thực lực của hắn có thể đề thăng gấp bội, đến lúc đó, có thể thu hoạch càng nhiều thứ tốt trên bảo đảo này.
Nhưng mà, ngay khi Phong Vân đi qua mấy cây liễu không lồ, bỗng nhiên, tất cả những cành liễu điên cuồng bay múa, giống như những sợi tơ quấn quanh, nhanh chóng phóng về phía hắn, tốc độ rất nhanh, gần như bằng vận tốc âm thanh.
Hả?
Phong Vân phản ứng kịp, lực tinh thần của hắn luôn bao phủ xung quanh, loại chuyện đánh lén này, căn bản không thể giấu được hắn.
Bước chân chưa hề động, bỗng nhiên quanh thân hắn có vô số kiếm khí màu vàng sắc bén lao ra, vừa đối mặt, mấy nghìn cành liễu đã bị chặt đứt, những cành lá đứt gãy rơi xuống một chỗ.
“A? Có chút bản lĩnh, không hổ là võ giả đến từ hội Chân Lý.”
Một giọng nói kinh ngạc truyền đến, sau đó, trên cây liễu lớn nhất, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng dáng, từ trên cao nhìn xuống Phong Vân.
Phong Vân ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt híp lại, người đến rõ ràng là Sở Huyền Cơ mà hắn đã nhìn thấy ở thương hội lúc trước.
Sở Huyền Cơ nhìn Phong Vân đeo mặt nạ con chuột màu vàng, đạm mạc nói.
“Vừa rồi, con Hắc Giao Lân kia thủ hộ hẳn là nguyên lực chi tâm đi, gần đây chỉ có một mình ngươi, ta nghĩ, viên nguyên lực chi tâm đó chắc chắn ở trong tay ngươi, ngươi tự giao ra, hay để ta làm thịt ngươi rồi lấy?”
Vẻ mặt hắn ta không biểu tình nhìn Phong Vân, giống như nhìn một con cá, một con cá tự động đưa đến cửa vậy.
Lúc này, giọng nói của Phong Vân truyền đến.
“Bản thể của ngươi đến ta còn không sợ, huống chi chỉ là một con rối phân thân.”
Chữ cuối cùng phun ra, Sở Huyền Cơ bỗng nhiên cảm giác một cỗ nguy cơ cực hạn bao phủ hắn ta, hắn ta vừa phản ứng lại, trong tầm mắt đã xuất hiện một vệt kiếm quang màu vàng, mơ hồ còn có gợn sóng dập dờn trong không khí, giống như gợn sóng trên mặt nước.
“Người có thiên phú không gian?”
Trong đầu Sở Huyền Cơ chỉ kịp lóe lên suy nghĩ này, một giây sau, hắn ta đương nhiên không thể tránh kịp, cảm thấy ấn đường tê rần, liền lâm vào bóng tối.
Phốc!
Một mũi kiếm màu vàng đâm xuyên qua Sở Huyền Cơ, không có huyết dịch nhỏ xuống, chỉ thấy thân thể Sở Huyền Cơ biến thành một con rối gỗ, sau đó tràn đầy vết nứt, hóa thành mảnh vỡ đầy trời.
P/s: Mỗi đề cử sẽ bạo thêm 1c nhé các đh :)


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất