Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 160: Thiên phú hệ Mộc đỉnh cấp!

Chương 160: Thiên phú hệ Mộc đỉnh cấp!
Trong đám người, một thanh niên tuấn tú bước ra ngoài, mặc y phục màu lục, trên quần áo vẽ những đường nét kỳ lạ, khí chất lỗi lạc, vừa nhìn đã biết là người không hề tầm thường.
Thậm chí, Phong Vân còn cảm nhận được trên người thanh niên này, nguyên lực hệ Mộc sinh động đến dị thường, đây chắc chắn không phải là người bình thường.
Có thể nhìn thấy rõ thiên phú hệ Mộc của đối phương tuyệt đối đã đạt tới một cấp độ rất cao.
Thanh niên tuấn tú Sở Huyền Cơ rảo bước tới, ánh mắt quét một vòng những võ giả ở xung quanh, hai đầu lông mày hiện một cảm giác về sự ưu việt.
Hắn đến từ cứ địa cấp một, cộng thêm tài hoa hơn người, tâm khí cực cao, đương nhiên sẽ không nhìn lọt mắt những võ giả ở cứ địa bên dưới.
Phong Vân lẫn trong đám người, lúc Sở Huyền Cơ đi tới, ánh mắt hắn quét đối phương vài lần, thành công hình chiếu hắn.
【Người hình chiếu 】: Sở Huyền Cơ
【Độ tuổi】: 25
【Cảnh giới 】: Tông Sư cấp thấp
【 Rơi xuống 】: ... Võ kỹ cấp sáu《 Mộc Chi Triền Nhiễu 》... võ kỹ cấp sáu《 Mộc Nãi Bộ 》 ... võ kỹ cấp sáu《 Lục Diệp Phi Đao 》... võ kỹ cấp bảy《 Đằng Mạn Loạn Vũ 》(chưa tu hành)... công pháp hệ Mộc đỉnh cấp 《 Thanh Mộc Tâm Pháp 》(chưa tu hành)... thiên phú hệ Mộc đỉnh cấp... thiên phú Đao Đạo cấp cao... Đao ý (năm thành)... Mộc chi ý cảnh (sáu thành)...
Nhìn thấy giao diện vật phẩm rơi xuống, trong lòng Phong Vân hiểu rõ, quả nhiên không nằm ngoài sự suy đoán của hắn, vị Sở Huyền Cơ này nắm giữ thiên phú hệ Mộc rất cao, vậy mà đạt đến đỉnh cấp, mộc chi ý cảnh càng lĩnh hội đến trình độ sáu thành.
"Thiên phú hệ Mộc đỉnh cấp, chẳng trách được xưng là "Mộc công tử..."
Phong Vân mỉm cười, lại thêm một doanh thu đỉnh cấp thiên phú, trong lòng không ngừng đắc ý.
Sau đó hắn trực tiếp xoay người rời đi, không hề có chút lưu luyến.
Bên này, dường như Sở Huyền Cơ cũng phát giác ra điều gì đó, ánh mắt nhìn hướng Phong Vân rời đi, khi thấy y phục và mặt nạ ở trên người thì lông mày nhíu lại, “Chân Lý hội của Thử bộ sao, xem ra cũng tới đây vì di tích cổ, hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến ta, nếu không thì…”
Cuối cùng cũng không nói ra lời cuối cùng, nhưng trong mắt hắn đã hiện lên sát ý rất rõ ràng.
Lúc Phong Vân trở lại quán trọ, Giang Đào và Đoan Mộc Húc đã sớm trở về.
Ba người cùng nhau ăn cơm tối, sau khi trò chuyện trong chốc lát thì trở về phòng của mình.
Trên tấm thảm, ý thức của Phong Vân sớm đã tiến vào gương, chuẩn bị xoát một lượt những hình chiếu mới thu hoạch được ngày hôm nay, nhất là Sở Huyền Cơ lúc nãy, thiên phú hệ Mộc đỉnh cấp đã làm cho hắn không ngừng động tâm.
Thiên phú hệ Mộc được công nhận ‘thiên phú trị liệu’, cao hơn một bậc so với thiên phú hệ Thủy, đặc biệt còn là thiên phú hệ Mộc đỉnh cấp, hiệu quả lại càng không phải nói, có lẽ vết thương trên người cũng sẽ nhanh chóng khép lại.
Mười phút sau, Phong Vân xoát hết tất cả hình chiếu đã có được trong ngày hôm nay, kết quả đã làm cho hắn rất bất đắc dĩ, không bạo ra được một thứ tốt gì.
"Quên đi, vẫn nên đi tắm rồi ngủ thôi." Phong Vân lắc đầu, cũng không xoắn xuýt, dù sao cũng còn nhiều thời gian, cuối cùng cũng sẽ bạo ra được, không vội.
Sau đó ánh mắt của hắn kiên định, lấy tu hành thay thế giấc ngủ, ý thức dần dần biến ảo khôn lường.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau.
Phong Vân rửa mặt một chút, sau đó đi ra khỏi quán trọ, Đoan Mộc Húc và Giang Đào đã đứng chờ ở bên ngoài.
"Đi thôi."
Nhìn thấy người đến đông đủ, Đoan Mộc Húc lập tức nói, sau đó ba người bọn họ đi về phía cuối khu phố.
Khu Tây Nam trong cứ địa Hắc Giác.
Ở đó có một hồ nước lớn, hồ nước có màu xanh thẫm, xung quanh không có một hòn đảo, phóng tầm mắt nhìn, những gợn sóng lăn tăn, cảnh sắc rất hợp với lòng người.
Lúc này, có đầy võ giả đứng bên bờ, trong đó cũng có ba người Phong Vân.
"Nơi này chính là di tích cổ gọi là hồ Tâm Đảo, cứ cách năm năm sẽ xuất hiện một lần, tổng cộng chỉ mới xuất hiện qua một lần, cho nên vẫn còn rất nhiều nơi chưa được khai phá...
Trong đám người, Đoan Mộc Húc nói sơ lược tình huống của di tích cổ cho Phong Vân và Giang Đào nghe.
"Hơn nữa còn có mấy yêu cầu nhập đảo, chỉ có Bán Tông sư và những võ giả có lực công kích có thể so với Bán Tông sư mới có thể đi vào."
Phong Vân nghe nói như thế, trong lòng hơi rung động, hắn phát hiện di tích cao cấp sẽ tồn tại một yêu cầu rất cao đối với tu vi, rất có cảm giác cạnh tranh mạnh mẽ.
Ầm ầm ———!!
Đúng lúc này, có một bóng đen khổng lồ từ dưới nước trồi lên, tiếp sau đó, có hào quang ngũ sắc lan ra, bao phủ không khí, hồ nước, đám mây v..v thành một màu sắc rực rỡ, vô cùng ảo mộng, đẹp không thể tả.
Dường như trong mắt của đa số vỏ giả đều là một vùng ánh sáng ngũ sắc.
Tiếp theo đó, trong tầm mắt bọn họ xuất hiện một hòn đảo, một hòn đảo giống như một tiểu đại lục, được bao phủ đầy ánh sáng ngũ sắc, không nhìn thấy rõ cảnh tượng ở bên trong.
Hòn đảo to lớn gần như chiếm giữ toàn bộ hồ lớn, cách một khoảng cách rất xa cũng có thể nhìn thấy được ánh sáng ngũ sắc này.
"Hồ Tâm Đảo xuất hiện rồi, đi mau!"
"Xông lên!"
Dường như tất cả võ giả đều di chuyển trong nháy mắt, phóng tới Hồ Tâm Đảo này.
Ầm ầm ầm...
Chỉ có điều hào quang ngũ sắc được bao phủ trên đảo đã bắn bọn họ trở về, vững chắc đến lạ thường, ngăn cản 99% võ giả.
Hơn nữa, hào quang ngũ sắc kia cũng biết phân hoá ra thành từng luồng ánh sáng ngũ sắc giống như mũi tên, bắn về những võ giả.
"Chúng ta cũng đi thôi."
Đoan Mộc nói một câu, lập tức xung phong đi đầu.
Lúc này, Phong Vân cũng bước tới, đi sau mà đến trước, trong chớp mắt đi đến trên không, chém ra một kiếm.
Xẹt!
Giống như tia chớp xẹt qua, ánh kiếm kim sắc lóe lên rồi biến mất, ngay lập tức hào quang ngũ sắc bị chém ra thành một lỗ hổng.
"Đi thôi."
Phong Vân gọi hai người Đoan Mộc Húc và Giang Đào, trực tiếp vọt vào trong.
"Tùy ý chém một kiếm để bổ sung hào quang ngũ sắc...
Đoan Mộc Húc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mí mắt hơi run lên, hào quang ngũ sắc này cực kỳ vững chắc, chỉ có lực công kích của Bán Tông Sư mới có thể phá vỡ, thế nhưng Phong Vân chỉ chém một kiếm bình thường đã mở ra được!
Mặc dù trong lòng hắn sớm đã suy đoán, nhưng mà chân chính nhìn thấy sức chiến đấu kinh khủng của Phong Vân, vẫn đả kích hắn rất lớn.
"Đây chính là sau khi đè ép bảy lần kim nguyên lực thì sức mạnh phản ngược lại sao."
Đoan Mộc không nhịn được cười khổ một tiếng, một kiếm này coi như hắn có thể tiếp được, đoán chừng cũng phải lấy ra bảy thành thực lực, mà đây chỉ là một kiếm tùy ý của Phong Vân mà thôi.
Sau đó, hắn thu hồi ý niệm ở trong đầu, cùng Giang Đào đi theo Phong Vân chém ra một lỗ hổng vọt vào.
...
Ở bên trong, lúc Phong Vân tiến vào hòn đảo lại phát hiện Đoan Mộc Húc và Giang Đào không ở bên cạnh hắn.
"Bị truyền tống đưa đến nơi khác rồi sao."
Lúc nãy trước khi hắn bước vào, rõ ràng đã cảm nhận được có không gian chi lực đang bao bọc hắn, có lẽ Đoan Mộc Húc và Giang Đào cũng giống như vậy.
Mà lúc này, một cỗ sức mạnh rất nặng đè xuống người Phong Vân.
Hắn cảm nhận một láy, phát hiện cỗ sức mạnh này chỉ có Bán Tông sư và những võ giả cao tầng hơn mới có thể ngăn cản được.
Hiển nhiên, sức mạnh này dùng để trục xuất những Tiên Thiên võ giả và Cực Hạn võ giả nhập cư trái phép.
"Ngược lại rất nghiêm khắc."
Phong Vân cười khẽ, trong cơ thể nguyên lực hệ Kim vừa vận chuyển, sức mạnh này căn bản không hề ảnh hưởng gì tới hắn, rất thoải mái tự nhiên."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất