Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 175: Thiên tài như hắn cũng không chạy thoát khỏi số phận bị chém giết!

Chương 175: Thiên tài như hắn cũng không chạy thoát khỏi số phận bị chém giết!
Thực lực hiện giờ của Phong Vân khủng bố đến độ, mặc dù chỉ là một ánh mắt tùy ý của hắn cũng có thể khiến võ giả Tiên Thiên ngừng hô hấp. Không nói gì đến ở đây chỉ có hai cái võ giả, cùng với những người bình thường khác còn chưa phải là võ giả.
Không bị dọa đái ra quần nay tại chỗ đã rất tốt rồi.
"Nơi này là nơi nào?"
Phong Vân từ trên cao bước một bước đi xuống, nhìn hai vị thủ lĩnh kia nói.
Hai vị thủ lĩnh lập tức giật mình, run run rẩy rẩy nói: "Bẩm báo, bẩm báo đại nhân, nơi này là ngoại thành cứ địa Tinh Diệu.
Hiển nhiên, bọn họ đều coi Phong Vân là cường giả siêu cấp từ bên ngoài đến đây.
"Ngoại thành à."
Phong Vân gật gật đầu, sau đó bước ra một bước, trong chớp mắt đã phóng lên trời, biến mất khỏi ngõ hẻm.
Loạt thao tác này của hắn trực tiếp dọa mấy người kia co quắp ngã ngồi dưới đất.
Mẹ ơi, võ giả biết bay đó! !
Bọn họ tuy rằng thực lực thấp kém, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ vô tri. Võ giả biết bay như này, hoặc là có được Phong Hệ thiên phú cao cấp, hoặc là nhân vật cấp bậc Tông Sư.
Mà dù là loại người nào cũng đều không phải là người mà bọn họ có thể chống lại, chỉ có thể giống như con kiến hôi kính trọng con voi lớn vậy.
Nội thành.
Phong Vân lặng lẽ trở lại trong biệt thự, không làm bất cứ ai chú ý.
Trên thực tế, với tốc độ hiện giờ của hắn, chỉ cần hắn không cố ý tiết lộ khí tức toàn bộ cứ địa không người nào có thể phát hiện ra hắn.
Cho dù là vị tông sư Hồng Thiên Ba kia ở chỗ này cũng như vậy.
Trước đây, vị Hồng tông sư này ở trong mắt Phong Vân đại biểu cho cường giả tuyệt đối, nhưng hiện giờ, hắn đã thoải mái vượt qua.
Nói lời không khách khí, thì Tông sư như Hồng Thiên Ba vậy, hắn một kiếm liền có thể chém giết mấy chục người, không hề có áp lực.
Trong sân biệt thự.
Phong Tiểu Lan đang tu hành.
Một đoạn thời gian không gặp, Phong Vân ngạc nhiên phát hiện tu vi hiện giờ Phong Tiểu Lan đã đạt tới võ giả cao cấp rồi.
Điều này khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Tư chất của Phong Tiểu Lan hắn biết rõ, chỉ có thể nói là bình thường, ngay cả ngưỡng cửa của học viện Tinh Diệu còn không thể nào vào được.
Nhưng lúc này mới qua đi không đến mấy tháng, đã đạt đến tầng thứ này, quả thực khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
"Là do vấn đề ngộ tính sao?"
Phong Vân chỉ có thể đổ thừa nguyên nhân đến vấn đề này thôi.
Nghĩ như vậy, hắn tiết lộ ra một chút khí tức, nhẹ nhàng cất bước đi vào trong sân.
Phong Tiểu Lan lập tức phát hiện ra động tĩnh, lập tức nhìn qua. Khi nàng thấy được Phong Vân, trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện ra vẻ vui mừng.
"Tiểu Vân, ngươi trở về rồi!"
Nói rồi, nàng đã vội vã chạy qua, thân thể ngọc ngà thoáng cái đã nhào vào trong lòng Phong Vân, nhất thời khiến hắn mềm mại cả lòng.
Phong Vân có chút giật mình, nhưng lập tức phản ứng kịp, cười nhẹ ôm ngược lại Phong Tiểu Lan.
"Ừm, trở về nhìn xem."
Lúc này, viện trưởng cùng mấy đứa bé khác cũng đều nghe được động tĩnh, từ bên trong biệt thự đi ra. Mỗi một người đều tỏ ra rất kinh ngạc, vui mừng.
Phong Vân cùng bọn họ hàn huyên ôn chuyện, rất có kiên nhẫn.
"Tiểu Vân, lần này ngươi trở về dự định ở lại bao lâu?" Viện trưởng mở miệng hỏi.
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của Tiểu Lan tỷ cùng đông đảo bọn nhỏ, Phong Vân nhẹ nhàng nói: "Lần này dự định dừng lại một tháng."
Một tháng thời gian tuy rằng không dài, nhưng so với lần trước vội vàng đã tốt hơn nhiều.
Phong Tiểu Lan cùng một đám nhóc đều lộ ra nụ cười.
Sau đó, Phong Vân liền cùng các nàng đi vào biệt thự, dự định làm một bữa tối phong phú.
Lúc này.
Trong cao ốc trung tâm cứ địa Tinh Diệu, trong phòng họp trên tầng cao nhất.
Hồng Thiên Ba ngồi ở ghế chủ vị, hai hàng bên cạnh lần lượt là các vị cao tầng của cứ địa.
Lúc này, một vị cao tầng đang báo cáo chuyện gì đó, bầu không khí trong phòng họp vô cùng nghiêm trọng, ngay cả biểu tình trên mặt Hồng Thiên Ba cũng thế.
"Thiên Thương Dực Lang thật sự đang ở cách cứ địa Tử Dương mười vạn dặm, ít ngày nữa sẽ đến nơi ư?"
Hồng Thiên Ba trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy. Hồng tông sư, đây là hình ảnh được cứ địa Tử Dương gửi đến."
Vị cao tầng vừa báo cáo lấy ra một đồ vật tương tự USB, cắm vào máy vi tính.
Nhất thời một hình chiếu to lớn xuất hiện giữa không trung.
Đó là một vùng phế tích, hình như là thành thị thời đại trước, là nơi đã từng rất phồn hoa nhưng hiện giờ đã cực kì rách nát tiêu điều.
Trong thành thị đó, một tòa cao ốc cao vút đột ngột từ mặt đất mọc lên, giống như hạc giữa bầy gà, gần như chạm đến bầu trời xám xịt.
Nhưng ở trên đỉnh cao nhất của cao ốc lại có một bóng đen to lớn!
Cái đuôi của nó từ trên đỉnh cao ốc rủ xuống, dài đến gần một nửa tòa cao ốc.
Hai cánh sau lưng chậm rãi vươn ra, giống như đôi cánh che trời che đậy hơn mười tầng văn phòng.
Lúc này, nó ngẩng đầu lên thật cao, mở ra cái miệng lớn như chậu máu tựa như có thể ăn hết mọi thứ, phát ra tiếng rít gào rung chuyển cả tòa thành thị.
Chính là, hung thú cấp Lĩnh Chủ, Thiên Thương Dực Lang!
Hình ảnh đến đây hoàn toàn dừng lại.
Toàn bộ phòng họp lâm vào trạng thái im lặng quỷ dị, cao tầng cứ địa Tinh Diệu không cách nào phục hồi lại tinh thần, mỗi một người đều bị một màn vừa rồi làm cho kinh ngạc đến ngây ra.
Quá rung động!
Đây là sự đáng sợ của hung thú cấp Lĩnh Chủ sao!
Căn bản không phải thứ mà bọn họ có thể chống lại!
"Nhanh chóng cầu viện bên trên đi, con Thiên Thương Dực Lang này không phải là thứ mà chúng ta có thể chống lại. Cho dù có thêm cả tông sư của cứ địa Tử Dương và ta cũng chưa đủ đối đầu lại với nó đâu."
Hồng Thiên Ba hít sâu một hơi, miễn cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại.
"Đợi nó hủy diệt cứ địa Tử Dương xong, chắc chắn cũng sẽ thuận đường hủy diệt cả cứ địa của chúng ta đấy."
Thiên Thương Dực Lang này chính là một trong số các hung thú cấp Lĩnh Chủ lúc trước đã tấn công cứ địa Tử Dương. Lần trước nó bị thương nặng phải rút lui, hiện tại nhiều năm trôi qua rồi lại ngóc đầu quay lại.
Có thể tưởng tượng, nó nhất định đã mạnh hơn nhiều so với trước đây.
Toàn bộ cao tầng nghe nói như thế nhất thời đều vô cùng hoảng sợ. Bọn họ lập tức gửi tín hiệu cầu cứu lên phía cấp trên.
Hồng Thiên Ba ngồi trên ghế, nội tâm thầm nói: "Ta cũng phải thông báo cho gia tộc, xem bọn hắn có thể phái ít cường giả tới đây hay không.”
Đúng lúc này, một vị cao tầng bỗng nhiên nhận được một tin tức, khi hắn ấn mở ra, nhất thời kinh sợ hô lên một tiếng, "Phong Vân quay về cứ địa rồi."
Lời vừa nói ra, những cao tầng kia đều đồng loạt nhìn qua.
"Phong Vân trở về rồi ư? Chuyện khi nào thế, sao chúng ta không biết gì cả vậy."
"Quá tốt rồi, chúng ta cũng có nhiều thêm một phần chiến lực."
"Không biết hắn hiện giờ đã đạt tới tầng thứ gì rồi?"
Lúc này, Hồng Thiên Ba ngồi trên vị trí đầu não lắc đầu nói: "Có cường đại hơn nữa cũng không có khả năng mạnh hơn Thiên Thương Dực Lang. Thời điểm này hắn trở về, thời cơ không phải rất tốt. Nếu như Thiên Thương Dực Lang thật sự đánh tới, tên thiên tài như hắn cũng trốn không thoát số phận phải chết."
Tuy rằng lời này nói ra có chút châm chọc, nhưng cũng làm cho các vị cao tầng ở đây đều trầm mặc không dám đáp lời. Hiển nhiên trong lòng bọn họ, cũng nghĩ như vậy
Tỉ mỉ ngẫm lại, Phong Vân mặc dù thiên phú rất tốt, nhưng năm nay cũng chỉ mới mười mấy tuổi mà thôi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất