Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 176: Ta đi một chút rồi về!

Chương 176: Ta đi một chút rồi về!
Cứ địa Tử Dương, tường thành hùng vĩ san sát nhau, cao đến vài chục mét, giống như một bức tường sắt bao quang toàn bộ cứ địa.
Bên trên tường thành, tổng phụ trách trường cao đẳng Tử Dương Hứa Hoành, tổng quản lý cứ địa Đinh Trần và đám cao tầng đều ở đây, vẻ mặt rất ngưng trọng.
Mà đứng đầu đám người này, là một nam tử trung niên cao lớn, đầu tóc tán loạn, đôi mắt thâm thúy, nhìn qua mới chỉ ba mươi, bốn mươi tuổi, nhưng hai bên tóc mai đã hoa râm.
Vị này, chính là tông sư duy nhất của cứ địa Tử Dương, Đinh Huyền Mặc, cũng là chú của tổng quản lý cứ địa Đinh Trần.
Nhớ ngày đó, cứ địa Tử Dương có hai vị tông sư tọa trấn, đều là thiên tài trong căn cứ tấn chức, đó là thời kỳ hưng thịnh của bọn họ.
Nhưng sau này, gặp phải thú triều, gặp phải hung thú cấp Lĩnh Chủ Thiên Thương Dực Lang, tổn thất nặng nề, hai vị tông sư một chết một bị thương, còn để con Thiên Thương Dực Lang này chạy mất.
Bây giờ, đã nhiều năm trôi qua, cứ địa Tử Dương mới miễn cưởng thở được một hơi, nhưng không thể sinh ra tông sư mới.
Nhưng mà, con Thiên Thương Dực Lang này đã trở lại.
“Đã truyền tin cầu viện ra ngoài chưa?
Đinh Huyền Mặc hỏi.
“Chú, đã sớm truyền ra ngoài rồi, nhưng nhanh nhất cũng phải năm, sáu ngày nữa tông sư của cứ địa Giang Hải mới đến nơi này.”
Quản lý cứ địa Đinh Trần nhanh chóng nói.
Thật ra, hai ngày trước bọn họ đã truyền tin tức cứu viện ra ngoài rồi, cho nên đến bây giờ chỉ còn khoảng ba ngày nữa, các cường giả của cứ địa Giang Hải sẽ đến, nhưng tốc độ của Thiên Thương Dực Lang quá nhanh, mới hai ngày đã sắp nguy cấp rồi.
“Đúng rồi, chúng ta đã cầu viện cứ địa Tinh Diệu gần chúng ta nhất, bọn họ chắc chắn sẽ đến đây, nghe nói Hồng tông sư của cứ địa Tinh Diệu cũng đến.”
Lời này vừa ra, trên mặt đám cao tầng đều lộ ra nụ cười nhẹ.
“Quá tốt rồi, có Hồng tông sư xuất thủ, cộng thêm Đinh tông sư nữa, tất nhiên sẽ chiến thắng con Thiên Thương Dực Lang kia.”
“Được cứu rồi!”
“Hô…”
Nghe thấy đám cao tầng sau lưng nở nụ cười, trong lòng Đinh Huyền Mặc lắc đầu, năm đó ông ta và một tông sư khác liều mạng mới ngăn cản được con Thiên Thương Dực Lang này, cuối cùng, vị tông sư kia phải tự bạo làm Thiên Thương Dực Lang trọng thương.
Bây giờ con Thiên Thương Dực Lang trở lại, tất nhiên đã khôi phục thực lực, thậm chí còn nâng cao một bước.
Hồng Thiên Ba của cứ địa Tinh Diệu cũng có thực lực tương đương với ông ta, muốn chiến thắng Thiên Thương Dực Lang, thật sự vô cùng khó khăn.
Nhưng những lời này Đinh Huyền Mặc sẽ không nói ra, nếu không sẽ khiến quân tâm dao động.
“Thật sự không được, thì chỉ có thể tự bạo…”
Trong lòng ông ta yên lặng nói, ánh mắt dứt khoát, đã chuẩn bị tốt tinh thần hi sinh.
Đúng lúc này, ở phương xa bỗng nhiên truyền đến tiếng thú rống, thoáng một cái, một cỗ lực lượng long trời lở đất đã vọt về phía bọn họ, mặc dù cách rất xa, nhưng đám cao tầng của cứ địa Tử Dương vẫn cảm thấy ngạt thở, hai chân nhũn ra.
Tu vi bọn họ vẫn kiêu ngạo, đứng trước cỗ uy áp khổng lồ này lại không đáng nhắc đến.
Đến rồi!
Đồng tử Đinh Huyền Mặc co rút lại, nhìn chằm chằm bầu trời phía xa. Ở chỗ đó, có một hắc ảnh nhanh chóng đến gần, còn nhanh hơn tốc độ âm thanh truyền đến, gần như trong nháy mắt, đã đi đến gần bọn họ.
Tê…
Sau khi nhìn thấy bóng đen, đám cao tầng của cứ địa Tử Dương hít một ngụm khí lạnh, một vài người còn xụ lơ trên mặt đất.
Đây là một con quái vật khổng lồ, thân thể cao đến trăm mét, lơ lửng giữa không trung, trên lưng nó có hai cái cánh mở rộng mấy chục mét, đôi mắt vô tình, lạnh lùng nghiêm nghị, tràn ngập thô bạo.
Đám cao tầng chưa từng gặp hung thú khổng lồ như vậy!
“Quả nhiên đã mạnh mẽ hơn…”
Đôi mắt Đinh Huyền Mặc vô cùng ngưng trọng, trước đây, hình thể của Thiên Thương Dực Lang không lớn như vậy, khí tức cũng không thô bạo như bây giờ, hiển nhiên, thương thế của nó không chỉ đã khỏi, mà thực lực cũng tăng lên, đây là tin tức xấu.
Lúc này, bên cạnh Đinh Huyền Mặc xuất hiện một bóng dáng khác, chính là Hồng Thiên Ba.
“Chạy trốn thôi, chúng ta không thể chống lại con quái vật này.”
Giọng nói của Hồng Thiên Ba truyền đến.
Đinh Huyền Mặc lắc đầu.
“Có thể chạy trốn đi đâu chứ, người nhà của ta ở ngay sau lưng.”
Hồng Thiên Ba trầm mặc, bình tĩnh quan sát, ông ta có thể hiểu cách làm của Đinh Huyền Mặc, nếu có một ngày ông ta phải bảo vệ gia tộc của mình, ông ta cũng sẽ làm như vậy.
“Rống..”
Bên ngoài nghìn mét, Thiên Thương Dực Lang phát ra một tiếng gầm thét, đôi mắt to lớn quét qua đám người trên tường thành, nhất là lúc nhìn thấy Đinh Huyền Mặc, trong mắt nó tràn đầy hận ý.
Mặc dù hung thú cấp Lĩnh Chủ không thể nói chuyện, nhưng linh trí đã giống với nhân loại.
“Xuất thủ!”
Đinh Huyền Mặc quát khẽ một tiếng, dẫn đầu xuất thủ.
Một thanh chiến thương xuất hiện trong tay ông ta, ba thành kim chi ý cảnh và sáu thành thương ý dung nhập trong nguyên lực, giống như cầu vồng nối liền với mặt trời, thẳng tắp phóng ra ngoài.
Hồng Thiên Ba bên cạnh khẽ thở dài một cái, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, không chút do dự bộc phát toàn bộ thực lực, ba thành hỏa chi ý cảnh cộng thêm sáu thành quyền ý, hai cái hỏa quyền nứt vỡ không khí, phát động công kích.
Hai vị tông sư đồng thời xuất thủ, thanh thế có chút to lớn.
Đám cao tầng kia phát ra tiếng hoan hô, vô cùng kích động.
Thiên Thương Dực Lang nhìn công kích của Đinh Huyền Mặc và Hồng Thiên Ba, trong mắt hiện lên vẻ trêu tức và khinh thường.
Oanh!
Một giây sau, quanh thân nó bộc phát ra vô số quang manh màu vàng, dài mảnh sắc nhọn, giống như từng cái mũi tên, phóng về phía Đinh Huyền Mặc và Hồng Thiên Ba.
Tốc độ quá nhanh, căn bản không phản ứng kịp.
Phốc! Phốc!
Hai ngụm máu tươi phun ra, toàn thân Đinh Huyền Mặc và Hồng Thiên Ba đều chấn động, công kích cũng bị đánh nát, hai người trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Vừa đối mặt đã bại!
Vẻ mặt đám cao tầng trên tường thành bỗng cứng lại, trên mặt vẫn còn vẻ mừng rỡ chưa lui.
Hai vị tông sư mạnh nhất trong cứ địa, vậy mà chưa đến gần Thiên Thương Dực Lang đã bại rồi!
Giống như có một chậu nước đá dội xuống đầu bọn họ, hai tông sư có chiến lực mạnh nhất hợp lại cũng không địch lại, vậy bọn họ, còn hi vọng sao?
Sợ là không kiên trì được nữa ngày, sẽ bị tàn sát không còn một mảnh.

Trong một biệt thự ở cứ địa Tinh Diệu.
Phong Vân đang ngồi tu hành, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng dao động ở một nơi rất xa truyền đến, khiến lòng hắn chấn động, hơi thở này, là của hung thú cấp Lĩnh Chủ?
Lúc này, Nghiêm Xuân Thu xuất hiện trong biệt thự của hắn, giọng nói rất lo lắng.
“Phong Vân, ngươi đi mau, hung thú cấp Lĩnh Chủ Thiên Thương Dực Lang đã đến cứ địa Tử Dương rồi, hai vị tông sư đều không địch lại, sau khi cứ địa Tử Dương bị hủy diệt, sẽ đến lượt nơi này.”
“Chúng ta chết thì không có gì đáng tiếc, nhưng mà ngươi là hi vọng của cứ địa chúng ta, chạy mau!”
Thiên Thương Dực Lang sao?
Trong lòng Phong Vân thầm nghĩ, xem ra là con hung thú cấp Lĩnh Chủ khi xưa đến báo thù.
Nghĩ đến đây, hắn đi đến quảng trường, nhẹ nhàng nhảy lên, lơ lửng trên không trung, rồi cúi đầu nói với Nghiêm Xuân Thu.
“Không cần, ta đi một chút rồi về.”
“A”
Nghiêm Xuân Thu còn chưa kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó, miệng hắn ta mở lớn, trợn mắt há mồm nhìn Phong Vân.
Phong Vân đứng giữa không trung, sau lưng xuất hiện một đôi cánh màu xanh, có quang huy màu xanh lượn lờ, lấp lánh rực rỡ.
Hắn nhẹ nhàng vỗ cánh một cái, một giây sau, bóng dáng hắn đã biến mất ở chỗ cũ.
Phương hướng đi, chính là cứ địa Tử Dương!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất