Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 177: Không vội, để ta giết nó trước!

Chương 177: Không vội, để ta giết nó trước!
Bất lực, tuyệt vọng!
Đây là tâm trạng lúc này của đám cao tầng đứng trên tường thành cứ địa Tử Dương.
Đối mặt với hung thú cấp Lĩnh Chủ Thiên Thương Dực Lang, bọn họ chỉ có thể dựa vào hai vị tông sư kia, nhưng hai người này không phải đối thủ của hung thú, vậy bọn họ biết lấy cái gì chống cự nữa.
Hồng Thiên Ba và Đinh Huyền Mặc ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, một kích kia khiến bọn họ bị trọng thương.
Chênh lệch quá lớn.
Đôi mắt đen của Đinh Huyền Mặc quyết tuyệt, ngay khi ông ta định phóng đến Thiên Thương Dực Lang, muốn tự bạo, bỗng kinh ngạc phát hiện, ở giữa không trung, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh.
Toàn thân thon dài cao ngất, sau lưng có đôi cánh màu xanh, rực rỡ chói mắt, quanh huy thanh sắc tràn ngập bốn phía, giống như sứ giả xuống chiếu cố chúng thần, thần thánh siêu thoát.
Lúc ông ta nhìn thấy gương mặt của người này, không khỏi kinh ngạc.
Thật trẻ tuổi!
Truyệt đối không quá mười tám tuổi!
Đây là ai?
Bên kia, lúc Hồng Thiên Ba nhìn thấy gương mặt của người đứng giữa không trung, cũng bật thốt lên: “Phong Vân?”
Sau đó ông ta nhớ đến cái gì đó, quát khẽ.
“Ngươi đến nơi này làm gì? Không phải đã truyền tin tức về, bảo ngươi nhanh chóng rời đi sao?”
Phong Vân bình tĩnh nói.
“Còn chuyện chưa làm xong, không vội.”
Hồng Thiên Ba vô thức hỏi: “Chuyện gì?”
“Đương nhiên là giết nó.”
Lời nói bình thản như thế, nhưng một giây sau, không khí xung quanh nhất thời bị thay đổi thành tổ ong, giống như bị cái gì đó xuyên qua.
Lúc này, Hồng Thiên Ba và Đinh Huyền Mặc chấn động phát hiện, có hai cỗ nguyên lực hệ phong bao bọc bọn họ, đưa bọn họ lên trên tường thành.
“Thiên phú hệ phong đỉnh cấp.”
Ngưng tụ ra hai cánh, còn có thể điều khiển gió, tư chất bực này, trừ thiên phú hệ phong đỉnh cấp trong truyền thuyết, Hồng Thiên Ba và Đinh Huyền Mặc không nghĩ được khả năng khác..
Điều này khiến bọn họ khiếp sợ không thôi, nhất là Hồng Thiên Ba, lúc trước ông ta đã quen biết Phong Vân, nhưng đến tận bây giờ mới biết, Phong Vân có thiên phú hệ phong đỉnh cấp!
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, từ cỗ nguyên lực hệ phong này, bọn họ cảm nhận được một loại khí tức mênh mông hùng hậu, trước khí tức này, bọn họ giống như sâu kiến và cự long, là núi cao để bọn họ ngưỡng mộ!

Phong Vân không để ý những ánh mắt kinh ngạc phía sau, hắn đứng giữa không trung, đối mắt với con Thiên Thương Dực Lang kia, sắc mặt không hề để ý.
“Cấp Lĩnh Chủ trung đẳng sao?”
Theo hơi thở của nó, thì con Thiên Thương Dực Lang đã đạt đến cấp lĩnh chủ trung đẳng, thực lực tăng gấp mấy lần, khó trách lại hùng hổ đến trả thù cứ địa Tử Dương.
Ở bên ngoài nghìn mét, lúc Thiên Thương Dực Lang nhìn thấy Phong Vân xuất hiện, trong mắt đã không còn khinh miệt và trêu tức, đôi mắt u lãnh tàn bạo nhìn chằm chằm Phong Vân, từ trên người hắn, nó cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bên trên tường thành, đám cao tầng nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt tràn đầy kinh động.
Trong trận đánh với hai vị tông sư vừa rồi, con Thiên Thương Dực Lang kiêu ngạo biết bao nhiêu, căn bản không để bọn họ vào mắt, nhưng hiện tại, đối mặt với bóng dáng thon dài kia, nó lại bày ra thế trận như chờ quân địch lên.
Thiếu niên này, rốt cuộc là người phương nào? Ở đây, trừ Hồng Thiên Ba, Đinh Trần và tổng phụ trách Hứa Hoành ra, thì không ai nhận ra Phong Vân.
Mà lúc này, ba người đều đang khiếp sợ, khó mà kiềm chế được.
Rống…
Trên chiến trường, Thiên Thương Dực Lang phát động tấn công, há miệng phun ra một lượng lớn nguyên lực năng lượng tụ hợp thể, mang theo uy năng khủng bố, phóng về phía Phong Vân.
Một kích này ẩn chứa năng lượng dao động, nếu rơi vào trong cứ địa Tử Dương, sợ là trong khoảnh khắc, đã khiến hơn nửa cứ đị bị san thành bình địa.
Đám cao tầng phía sau đồng thời biến sắc.
Sắc mặt Phong Vân bình tĩnh, trong hai con ngươi bỗng nhiên bắn ra hai đạo kiếm quang vô hình,trực tiếp rơi trên năng lượng tụ hợp thể kia, vô thanh vô tức, năng lượng kia tán loạn, không lưu lại bất kỳ chấn động gì.
Kiếm quang này chính là kiếm ý của Phong Vân, chém giết sinh cơ của năng lượng tụ hợp thể, làm cho nó tự nhiên biến mất.
Rống!!!
Thiên Thương Dực Lang cảm nhận được uy hiếp, không chút do dự phát ra toàn bộ uy năng, khí thế cuồn cuộn như trường hà, vô cùng hùng hậu, đại địa xung quanh đều nứt ra, khiến đám cao tầng cảm thấy ngạt thở, giống như một giây sau sẽ bị giết chết.
Phong Vân đứng trong đó, vững chắc, bất động như bàn thạch.
Hào quang lóe lên, trong tay hắn xuất hiện Phong Linh Kiếm, khi hắn rút đến một phần ba kiếm, xung quanh hắn trở nên sóng yên biển lặng.
Khí thể vô cùng hùng hậu giống như bị cái gì đó phá vỡ.
Đám cao tầng trên tường thành phía sau nhìn thấy như vậy, nặng nề thở phào một hơi, như trút được gánh nặng.
Ong ong ong…
Lúc này, thân thể Thiên Thương Dực Lang bỗng nhiên tách ra một lượng lớn quang huy màu vàng, hình thành từng luồng kim mang, chính là chiêu thức đã đánh Hồng Thiên Ba và Đinh Huyền Mặc bị trọng thương lúc trước, nhưng uy năng còn mạnh hơn rất nhiều.
Không thể nghi ngờ, lúc này nó đã sử dụng chiêu thức mạnh nhất của nó.
Phía sau, Hồng Thiên Ba và Đinh Huyền Mặc thấy một màn như vậy, sắc mặt đột biến.
Bọn họ vừa định lên tiếng nhắc nhở, bỗng nhiên có một cỗ kiếm ý khủng bố phóng lên trời, xuyên qua trời cao, thẳng đến đỉnh mây.
“Tám, tám thành kiếm ý?”
Tròng mắt Hồng Thiên Ba sắp rơi ra ngoài.
Nhưng vẫn chưa hết.
Sau lưng Phong Vân còn có một cỗ lực lượng ý cảnh mênh mông bừng bừng, xông vào thanh minh.
“Bốn thành phong chi ý cảnh!”
Đinh Huyền Mặc hít một hơi lãnh khí.
Phong Linh Kiếm hoàn toàn ra khỏi vỏ, hai đại lực lượng ý cảnh này đã tìm được đối tượng phụ thuộc.
Trong lốc xoáy hệ phong, nguyên lực sau khi áp súc mười lần điên cuồng tuôn ra đan điền, chảy vào Phong Linh Kiếm.
Nguyên lực, kiếm ý, phong chi ý cảnh, lúc này, ba loại hợp nhất, được Phong Vân nhẹ nhàng hóa thành một kiếm chém ra.
Sát chiêu, Vạn Kiếm Phong Sát!
Ầm ầm!!!
Một màn khủng bố xuất hiện, chỉ thấy ở thiên địa phương này, trong khoảnh khắc, tất cả đều là kiếm quang thanh sắc rậm rạp chằng chịt, vô cùng vô tận, bao phủ bốn phương tám hương, tràn ngập mọi tầm mắt.
Quang mang màu vàng của Thiên Thương Dực Lang so sánh với cái này, quả thật là ăn mày gặp đại gia, căn bản không đáng nhắc đến, thuộc loại nhỏ bé.
Phốc phốc phốc…
Những nói kiếm quang thanh sắc đi qua, tất cả giống như đánh đâu thắng đó, dễ như trở bàn tay, không có gì có thể ngăn cản được.
Vừa đối mặt, quang mang màu vàng đã bị phá diệt, sau đó, con Thiên Thương Dực Lang bị kiếm quang thanh sắc vô cùng vô tận bao phủ.
Vừa mới bắt đầu còn truyền đến tiếng hét thảm thiết, nhưng rất nhanh đã biến mất trong âm thanh kiếm ngân.
Lúc tất cả quang huy tán đi, một màn cực kỳ đáng sợ xuất hiện trước mắt mọi người, khiến bọn họ quên hô hấp, ánh mắt ngốc trệ.
Chỉ thấy ngoài nghìn mét, Thiên Thương Dực Lang vốn khổng lồ đã biến mất, chỉ còn lại một bộ khung xương to lớn!
Hung thú cấp Lĩnh Chủ trung đẳng Thiên Thương Dực Lang, lại bị một kiếm của Phong Vân chém mất toàn bộ huyết nhục!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất