Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 191: Ngươi còn là võ giả luyện thể?

Chương 191: Ngươi còn là võ giả luyện thể?
Phong Vân nhìn người đàn ông khôi ngô đang cười to ở phía xa, ánh mắt khẽ động, từ trên người đối phương, hắn cảm nhận được một cỗ khí cơ quen thuộc, không thể nghi ngờ, đó là khí lực, hơn nữa, còn cao hơn khí lực của hắn nhiều.
“Thiên phú thể chất khẳng định không chỉ đỉnh cấp!”
Trong lòng Phong Vân yên lặng nói, người đàn ông trước mắt này nhất định đến từ cứ địa nhất đẳng Thanh Huyền.
Hắn không nhịn được, nhẹ nhàng đi lên phía trước, đi đến phạm vi một trăm mét, ánh mắt hắn không để lại dấu vết quét qua đối phương, sau đó vang lên tiếng nhắc nhở, đại biểu đã thành công lấy hình chiếu.
[Người hình chiếu] : Dương Tượng Chân
[Tuổi] : 48 tuổi
[Cảnh giới] : Tông sư đại viên mãn
[Rơi xuống ] : Võ kỹ thất giai Thiên Băng Địa Liệt Quyền>… Võ kỹ thất giai Bạo Liệt ba Động Quyền>… Võ kỹ bát giai Do Quang Độc Long Thối>…. Công pháp luyện thể bát giai Cửu Huyền Lôi Thân Công>… Thiên phú thể chất cấp thuế phàm… Thiên phú quyền đạo đỉnh cấp…Thiên phú hệ lôi trung cấp… Quyền hồn (năm tahnhf)… Lôi chi ý cảnh (năm thành)…
Quả nhiên không hổ là người đến từ Võ vực, nhìn mục rơi xuống này, Phong Vân không ngừng líu lưỡi.
Ai da, thiên phú thể chất cấp thuế phàm, thiên phú quyền đạo đỉnh cấp, công pháp luyện thể bát giai, thậm chí ngay cả thiên phú hệ lôi rất thưa thớt cũng có.
Bât kể loại nào, cũng khiến Phong Vân vô cùng động tâm.
Hắn đã từng đi một vòng ở cứ địa Giang Hải, trên cơ bản đã lấy hết hình chiếu của các võ giả ở đây, nhưng không có hình chiếu nào có được thiên phú hiếm có, như hệ lôi, hệ băng, hệ không gian…
Không ngờ đi mòn gót giày không tìm thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công.
Lại tự mình đưa đến cửa!

Bên này.
Phó vực trưởng Dương Tượng Chân càng nhìn Phong Vân càng hài lòng, nhất là khi ông ta cảm ứng được khí cơ quen thuộc trên người Phong Vân, đó là sự cộng hưởng của võ giả luyện thể, khí lực đặc thù.
“Phong Vân, không ngờ ngươi cũng là võ giả luyện thể.” Dương Tượng Chân chớp mắt nói.
Ách?
Lời này vừa ra, bốn vị điện chủ và Lâm Nhất Trần đều sửng sốt, bọn họ nghi ngờ tai mình có vấn đề, Phong Vân còn là võ giả luyện thể nữa?
Đại ca, ngươi đang nói đùa à?
Nhưng thân phận người trước mắt rất được tôn sùng, bốn vị điện chủ và Lâm Nhất Trần chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra.
Bên này, vẻ mặt Phong Vân rất bình tĩnh, Dương Tượng Chân có thể nhìn ra khí lực của hắn, hắn cảm thấy rất bình thường, bọn họ đều là võ giả luyện thể, một khi đến gần, có thể cảm ứng lẫn nhau.
Lúc trước hắn gặp Đạm Đài Khiết, cũng có thiên phú kiếm đạo cộng hưởng như vậy.
Lúc này, Dương Tượng Chân nói với Phong Vân: “Khí lực của ngươi đạt đến bao nhiêu vạn cân?”
“Hai trăm vạn cân.”
Phốc!
Bốn vị điện chủ và Lâm Nhất Trần bên cạnh suýt phun ra một búng máu, ánh mắt đồng thời chấn động nhìn Phong Vân, hai trăm vạn cân, cái này, cái này sao có thể?
Trong ấn tượng của bọn họ, Phong Vân chính là cao thủ kiếm đạo, đao đạo, kiếm ý và đao ý của hắn đều đạt đến cảnh giới rất cao.
Nhưng bây giờ, có người nói với bọn họ, Phong Vân còn là võ thể luyện giả nữa, mà không phải bình thường, hắn là võ giả luyện thể hạng nhất có hai trăm vạn cân khí lực.
Hai trăm vạn cân khí lực, không phải là thiên phú thể chất của Phong Vân đã đạt đến đỉnh cấp sao?
Vậy mà hắn còn che giấu một thiên phú đỉnh cấp nữa!
Bốn vị điện chủ nhìn nhau, đều thấy được rung động trong mắt đối phương.
Điện chủ Thiên Điện đè xuống kinh hãi trong lòng, cười khổ một tiếng, tiểu gia hỏa này, quả nhiên thâm tàng bất lộ.
Dương Tượng Chân nghe thấy Phong Vân nói, ý cười trên mặt sâu thêm một phần.
“Cũng tương đương với suy đoán của ta, thiên phú thể chất của ngươi hẳn là đạt đến đỉnh cấp, nhưng cái này không đến mức khiến ngươi mười lăm tuổi đạt đến cảnh giới tông sư.”
“Mặc dù ra rất muốn biết các thiên phú khác của ngươi, nhưng điều này là việc riêng của ngươi, không nói cũng không sao.”
Phong Vân gật đầu, đương nhiên hắn sẽ không chủ động nói ra, vẫn là như cũ, để người khác nhìn mình đoán đi, đoán đúng thì coi như hắn thua.
Sau đó, bọn họ trò chuyện một lát, xem như quen biết sơ bộ.
Phong Vân cũng biết Dương Tượng Chân trước mắt chính là một trong những phó vực trưởng của Võ vực, khó trách mục rơi xuống lại hoa lệ như vậy, đây coi như là nhân vật có tiếng tăm ở cứ địa Thanh Huyền rồi.
Lúc này, Dương Tượng Chân nhìn sắc trời, rồi mở miệng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải xuất phát thôi, ngươi còn có nghi hoặc gì, đến đó ta sẽ nói với ngươi.”
“Được.”
Phong Vân gật đầu, trong mắt tỏa ra ánh sáng, hắn rất chờ mong cứ địa Thanh Huyền kia, giống như nhìn thấy nhiều hình chiếu chất lượng tốt đang vẫy tay với hắn.
Ong… ong!
Một lát sau, truyền tống trận được kích hoạt thành công, Dương Tượng Chân, Phong Vân và Lâm Nhất Trần bước vào trong đó, ngân quang lóe lên, biến mất tại chỗ.
Bốn vị điện chủ đứng ở chỗ cũ, nhìn truyền tống trận trống rỗng, rất lâu không nói gì.
Đột nhiên, điện chủ Thiên Điện cảm thán.
“Lần này đi, quả nhiên là rồng nhập biển rộng, lần sau gặp lại, chỉ sợ Tiềm Long đã trưởng thành, thành Chân Long rồi.”
Ba vị điện chủ còn lại đều im lặng, giống như đồng ý.
Lúc này, tại cứ điểm của cứ địa Tinh Diệu ở Hoàng Điện,
Đám người Chu Linh và Tuyên Phong đứng đó, ánh mắt nhìn về hướng truyền tống trận, lẩm bẩm nói.
“Phong học đệ, thuận buồm xuôi gió, chúc ngươi có thể rực rỡ hào quang ở cứ địa Thanh Huyền.”
Hiển nhiên, đám người Tuyên Phong đã biết chiến lực chân chính của Phong Vân.

Cứ địa Thanh Huyền, đứng hàng nhất đẳng, dưới trướng có đến vài chục cứ địa nhị đẳng, kích thước to lớn, có thể so sánh với một quốc gia lớn.
Hơn nữa, tư chất người dân bên trong đều rất tốt, có ít nhất 90% người trở thành võ giả.
Đây là khái niệm gì, có nghĩa là gần một tỷ người có thể tu hành thành võ giả, còn lại chưa đến 10% người có tư chất trở thành võ giả.
Toàn dân đều là giai binh.
Lúc này, ở Võ vực, một trong năm đại thế lực ở đây.
Trên quảng trưởng trận pháp, mấy võ giả trẻ tuổi đang trực chán muốn chết.
“Nghe nói Dương phó vực trưởng đến cứ địa nhị đẳng Giang Hải rồi.”
“Biết rồi, hình như là đi đón một vị thiên tài yêu nghiệt.”
“Yêu nghiệt như vậy sao? Có thể khiến Dương phó vực trưởng tự mình đi đón.”
“Ta cũng không biết, đây là chuyện bí mật.”
Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên ánh sáng trên trận pháp đại thịnh, sau đó, xuất hiện ba thân ảnh, cất bước đi ra ngoài.
“Chào Dương phó vực trưởng.”
Vài võ giả trẻ tuổi cả kinh, sau khi nhìn thấy rõ người trong đó, sắc mặt lập tức nghiêm chỉnh, nhanh cúi đầu hành lễ.
“Ừ.”
Dương Tượng Chân gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Nhất Trần.
“Ngươi là đệ tử Lâm gia, ngươi đi tìm bản bộ Lâm gia đi, chắc hẳn ngươi cũng biết vị trí, ta không giữ ngươi lại nữa, đi thôi.”
“Vâng.”
Lâm Nhất Trần xoay người, cúi đầu, sau đó rời đi.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi làm quen với hoàn cảnh nơi đây.”
Dương Tượng Chân nói với Phong Vân.
Phong Vân gật đầu, đồng thời ánh mắt cũng quét qua mấy võ giả trẻ tuổi cách đó không xa, thành công lấy hình chiếu của bọn họ.
Mỗi đề cử sẽ post thêm 1c nhé các đh, truyện mới của team Ta Là Vạn Cổ Chúa Tể


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất