Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 206: Người như sao trời sáng chói bát phương!

Chương 206: Người như sao trời sáng chói bát phương!
Chỗ cường đại của niệm lực sư chính là đây, bọn họ có thể điều khiển vật phẩm mà không có cực hạn.
Bọn họ có thể điều khiển đồ vật tiến công, đương nhiên cũng có thể điều khiển đồ vật phòng ngự, đây chính là sự bảo vệ bất bại của bọn họ.
Có lẽ, điểm yếu duy nhất của niệm lực sư, chính là cận chiến.
Nhưng cái này chỉ là nhằm vào các niệm lực sư khác, còn đối với Phong Vân, hắn không ngại cận chiến.
Niệm lực sư chỉ là một trong những át chủ bài của hắn mà thôi, cũng không phải toàn bộ. Sau mấy phút thí nghiệm, Phong Vân liền thu hồi phi đao phi kiếm, hắn sợ đám võ giả Thử bộ thấy được, sẽ bị hù sợ.
Đến lúc này, hắn đã thể hiện rất nhiều mặt biến thái rồi, nếu như cái này cũng biểu hiện ra ngoài, hắn sợ những võ giả thiên tài khác sẽ không chịu được.
“Ở đây cũng khá lâu rồi.”
Phong Vân gần như đã sử dụng hết tài nguyên của Thử bộ rồi, có tiếp tục ở lại cũng không còn gì lợi dụng nữa, không bằng quay về Võ vực.
Sau đó, hắn đến phòng bộ trưởng, cáo biệt bộ trưởng Thử bộ và Đoan Mộc Húc.
Còn Giang Đào, hắn ta còn đang bế quan, thề phải vượt qua Phong Vân, ngưng tụ kiếm hồn mới trở ra.
Đáng tiếc, hắn ta không biết, Phong Vân đã sớm ngưng tụ kiếm hồn rồi, bỏ xa hắn ta phía sau.
“Nhanh như vậy đã phải đi sao?”
Bộ trưởng Thử bộ nhìn Phong Vân nói.
Phong Vân gật đầu: “Ở Võ vực còn có một số việc cần xử lý.”
“Võ vực? Chính là cứ địa Thanh Huyền sao? Không ngờ ngươi đã đến cứ địa nhất đẳng rồi.”
Đoan Mộc Húc ở bên cạnh cảm khái nói.
Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán, dựa vào tiềm lực của Phong Vân, cứ địa Giang Hải quá nhỏ.
“Đầu xuân sang năm nhớ về một chuyến, ta dẫn ngươi đến tổng bộ hội Chân Lý, tham gia đại hội mỗi năm một lần của mười hai bộ.”
Bộ trưởng Thử bộ khẽ nói.
“Đầu xuân sang năm sao? Được, ta biết rồi.”
Phong Vân gật đầu nhận lời, tổng bộ hội Chân Lý, hắn cũng cảm thấy rất hứng thú, đến lúc đó, hắn sẽ nhìn thấy thiên tài hoặc cường giả của mười một bộ khác, nghĩ đến đã thấy vui vẻ.
Nói chuyện một lát, Phong Vân lập tức kích hoạt truyền tống trận, nhẹ nhàng lóe lên một cái, Phong Vân đã rời đi.
Nhìn chỗ Phong Vân biến mất, Đoan Mộc Húc nhẹ nhàng nói.
“Bộ trưởng, nhanh như vậy đã muốn dẫn Phong Vân đến tổng bộ sao? Hắn mới gia nhập Thử bộ chưa đến một năm.”
Bộ trưởng Thử bộ cũng cảm thán.
“Đối với hắn, Thử bộ chúng ta quá nhỏ bé, giữ lại hắn sẽ chỉ chậm trễ hắn thôi, đến tổng bộ mới có thể phát huy thiên phú và tư chất siêu cường của hắn, không nhìn thấy cứ địa Giang Hải đã đưa Phong Vân đến cứ địa nhất đẳng sao?”
Đoan Mộc Húc trầm mặc không nói, nghĩ lại, đến Kiếm Tháp cũng nhận Phong Vân làm chủ rồi, nơi này quả thật đã không còn tài nguyên gì nữa.
Nhớ đến thiếu niên thiên tài ở cứ địa tam đẳng ngày đó, bây giờ chưa đến một năm, đã trưởng thành như vậy, vượt qua tất cả mọi người, khiến hắn ta không thể không cảm khái.
Một nơi ở biên cương, lại xuất hiện ngôi sao như vậy, hào quang của hắn, sợ rằng cuối cùng sẽ chiếu sáng toàn bộ địa cầu.

Trong kim chi bí cảnh.
Bóng dáng Phong Vân yên lặng xuất hiện, lúc trước, hắn từ nơi này rời đi, lúc trở về, đương nhiên cũng là ở đây.
Từ trong bí cảnh ra, hắn không gây ra bất kỳ chú ý gì.
Võ giả ở đây tu hành mười ngày nửa tháng mới ra, là chuyện hết sức bình thường.
Không ai biết Phong Vân đã đi một vòng bên ngoài rồi, không chỉ chiến lực đã tăng lên rất nhiều, còn có một kiện thần binh vương cấp nữa, lại trở thành luyện khí tông sư.
Nếu như bọn họ biết, sợ sẽ bị hù chết.
“Đã có hình chiếu của hai vị phó vực chủ trong Võ vực rồi, chỉ còn Vực chủ mà thôi, nhưng ông ta quanh năm không ở Võ vực, đoán chừng trong thời gian ngắn cũng không thể lấy hình chiếu được.”

Bên này, sau khi Phong Vân ra ngoài bí cảnh, trong đầu bắt đầu suy nghĩ.
Cuối cùng, hắn có ý định ra ngoài Võ vực, đến chỗ mấy thế lực khác, nhìn xem có gặp hình chiếu chất lượng tốt không.
Trong cứ địa Thanh Huyền, Võ vực đứng cuối trong năm đại thế lực, bốn đại thế lực khác đều mạnh hơn Võ vực một chút, nên sẽ có nhiều thiên tài hơn.
“Đến Kiếm tông trước.”
Phong Vân nghĩ một lát, quyết định đến Kiếm tông trước.
Trong Kiếm tông có vị thiên tài kiếm đạo Kiếm Vô Trần, hắn cảm thấy rất hứng thú, nếu như có thể lấy hình chiếu của đối phương, tuyệt đối sẽ rất thoải mái.
Nhưng Kiếm tông không cho phép người ngoài đi vào, cũng giống Võ vực, chỉ cho người của mình ra vào, nếu người ngoài muốn đi vào, là vô cùng khó khăn, trừ khi được tông chủ Kiếm tông đồng ý.
Điều này đối với Phong Vân, là không có khả năng.
Hắn do dự một lát, bỗng nhiên sắc mặt khẽ động: “Có rồi, mình có thể biến thành một đệ tử Kiếm tông, lặng lẽ ẩn vào trong đó.”
Năng lực biến thân của hắn là đỉnh cấp, lần trước trà trộn vào đám hung thú cũng không bị phát hiện, chắc biến thành người cũng không thành vấn đề.
Không thể không nói, mặc dù thiên phú biến thân này rất vô bổ, nhưng ở một phương diện nào đó, cũng rất bug, nhưng phải xem mình dùng thế nào.
Giống như tên sát thủ liên minh Huyết Thứ lúc trước, hiển nhiên hắn ta dùng rất thấp, nhưng cũng không có biện pháp, ai bảo trừ năng lực biến thân này ra, hắn ta cũng không có cái gì.
Nghĩ đến liền làm.
Phong Vân nhanh chóng đi ra Võ vực, đi về hướng Kiếm tông.

Kiếm tông, ở khu vực phía đông của cứ địa Thanh Huyền.
Xa xa, có thể nhìn thấy một thanh cự kiếm xuyên thẳng đại địa, nhìn kỹ, đó không phải một thanh kiếm, mà là một ngọn núi, được khắc thành cự kiếm.
Chỗ đó, chính là tổng bộ của Kiếm tông.
Không phải đệ tử Kiếm tông, không có mệnh lệnh, thì không được đến gần, nếu không, sẽ bị coi là kẻ địch xâm lấn Kiếm tông, giết ngay tại chỗ.
Phong Vân không tùy tiện đến gần, mà lén lút đến vùng lân cận, hắn đang đợi một tên đệ tử Kiếm tông ra ngoài hoặc trở về.
Tốt nhất là tìm người không có tiếng tăm, không bị người khác chú ý.
Như vậy, lúc hắn biến thân thành người kia, mới không khiến bất cứ ai chú ý.
Ở bên ngoài quan sát vài ngày, Phong Vân đã xác định được mục tiêu của mình.
Đó là một tên đệ tử ngoại môn của Kiếm tông, rất chấc phác, tên là Tần Việt, hơn hai mươi tuổi, tướng mạo rất phổ thông, tu vi võ đạo cũng rất bình thường, chỉ là võ giả tiên thiên.
Hắn ta còn không thích nói chuyện, trầm mặc ít nói, gần như không có bạn bè gì trong Kiếm tông.
Tất cả điều này, đều phù hợp với điều kiện của Phong Vân. Vì vậy, trong một đêm mây đen gió lớn, thích hợp để làm chuyện xấu, sau khi Tần Việt hoàn thành nhiệm vụ trở về, Phong Vân không do dự xuất thủ.
“Ngươi, ngươi là ai? Muốn làm gì?”
Nhìn người áo đen trước mắt, sắc mặt Tần Việt có chút bối rối, hắn ta lại không hề phát giác.
Đáp lại hắn, chính là một đôi mắt sắc bén, Phong Vân phát động gió lốc tinh thần, đánh ngất Tần Diệp.
“Chỉ mượn thân phận ngươi sử dụng mà thôi.”
Phong Vân nhìn Tần Việt ngất trên đất, nhẹ nhàng nói.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất