Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 210: Siêu phàm!

Chương 210: Siêu phàm!
Trong phòng riêng, Lâm Hi nhìn thấy Phong Vân, chủ động nói: "Phong Vân, thiên tài đệ nhất cứ địa Giang Hải, mười lăm tuổi đạt tới tông sư, thiên phú cao đến mức ngay cả ta cũng thấy xấu hổ.”
Bên cạnh, Vương Thanh Phong nghe nàng nói như thế, nhất thời hai mắt mang theo chấn động nhìn về phía thiếu niên tuấn mỹ trước mắt.
Mười lăm tuổi đạt tới Tông sư! ?
Vậy chẳng phải là thời gian hắn trở thành tông sư cũng tương đương với tứ đại yêu nghiệt năm đó hay sao? Cũng chứng tỏ thiếu niên tuấn mỹ trước mặt này cũng có được thiên phú cấp siêu phàm!
Vừa nghĩ như vậy, Vương Thanh Phong vốn còn gìn giữ thân phận lại lập tức đứng lên, muốn mời Phong Vân ngồi xuống.
Nếu như là thiên tài vình thường, hắn đương nhiên sẽ không thèm liếc mắt nhìn. Nhưng nếu là thiên tài đã có được thiên phú cấp siêu phàm, ngày sau chỉ cần không chết, nhất định sẽ trở thành người đứng đầu cả một phương, hắn đương nhiên muốn kết giao sớm một chút.
Phong Vân không quá để ý, chỉ nhẹ nhàng một câu "Khách khí!”
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt hắn khẽ quét qua nhìn Lâm Hi cùng Vương Thanh Phong, bề ngoài biểu hiện ra là đang quan sát, kỳ thật trong thâm tâm chính là vì lấy hình chiếu.
【 Hình chiếu người 】: Lâm Hi
【 Tuổi tác 】: 22 tuổi
【 Cảnh giới 】: Tông Sư đại viên mãn
【 Rơi xuống 】: võ kỹ thất giai《 Thủy Bạo Cửu Tiến 》, võ kỹ Thất giai《 Thanh Long Khí Động 》, võ kỹ Thất giai《 Yên Ba Hạo Miểu Bộ 》,Thủy Hệ công pháp Thất giai 《 Thương Lãng Tử Hóa Thiên 》, Mộc Hệ công pháp Thất giai《 Vô Biên Lạc Mộc Công 》, Bí pháp • Đồ Đằng Phần Tâm Thuật, Thủy Hệ thiên phú cấp siêu phàm, Mộc Hệ thiên phú cấp siêu phàm, Mộc chi ngụy áo nghĩa (năm thành, Thủy ngụy áo nghĩa (năm thành). . .
【 Hình chiếu người 】: Vương Thanh Phong
【 Tuổi tác 】: 30 tuổi
【 Cảnh giới 】: Tông Sư cao giai
【 Rơi xuống 】: võ kỹ Lục giai《 Liệt Diễm Chước Nhật Quyền 》,võ kỹ Thất giai 《 Lạc Diệp Hư Ảnh Quyền 》, Hỏa Hệ công pháp Thất giai《 Liệt Diễm Tâm Pháp 》, Mộc Hệ công pháp Thất giai《 Ất Mộc Diệu Linh Công 》, Hỏa chi áo nghĩa (một thành), Mộc chi áo nghĩa (một thành), Mộc Hệ thiên phú Đỉnh cấp, Hỏa Hệ thiên phú Đỉnh cấp, Linh Hồn thiên phú Trung đẳng, một túi kinh nghiệm luyện đan sư Thất phẩm. . .
Phong Vân quét mắt nhìn hai hình chiếu mới hình thành trong gương, bày ra vẻ mừng thầm. Lại có thêm hai thiên phú cấp siêu phàm tới tay, hơn nữa còn có nhiều ngụy áo nghĩa như vậy nữa chứ.
Đánh rơi ra rồi dung hợp, lại chẳng thoải mái quá đi à!
Ban đầu hắn chỉ nghĩ lấy hình chiếu của Lâm Hi, không nghĩ tới bây giờ còn tặng kèm thêm một cái.
Tuy rằng Vương Thanh Phong so sánh Lâm Hi thì kém khá xa, nhưng hắn dù gì cũng là một luyện đan sư thất phẩm, vẫn đáng để lấy hình chiếu.
"Phong huynh gia nhập Võ vực rồi sao?"
Lâm Hi cũng không cao ngạo như Kiếm Vô Trần mà tỏ ra rất bình dị gần gũi, thanh âm ôn hoà không gì sánh được.
Đương nhiên, đây chỉ là lúc đối mặt với Phong Vân mà thôi, bởi vì nàng hắn như là người có đẳng cấp ngang nhau với mình.
Nếu như là những võ giả khác, nàng khả năng cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn.
"Ừm, vừa mới gia nhập." Phong Vân gật đầu nói.
Lâm Hi lộ ra vẻ hiểu rõ, nàng che miệng cười khẽ.
"Với tư chất thiên phú của Phong huynh, chắc hẳn vị trí đệ tử hạch tâm của Võ vực chỉ có ngươi mới có thể đảm nhiệm."
Võ vực tuy rằng là một trong năm thế lực lớn, nhưng thế hệ tuổi trẻ thật sự không có nhân vật nào đáng nhắc đến. Tám người kia tuy rằng lợi hại, nhưng chỉ là ở trong mắt những thiên tài bình thường mà thôi.
Ở trong mắt những thiên chi kiêu tử như Lâm Hi bọn họ, chỉ là dạng bình thường không đáng nhắc đến.
Đệ tử hạch tâm!
Bên cạnh, Vương Thanh Phong nghe thấy lời này, trong mắt lóe lên một tia sáng kì lạ. Võ vực mặc dù xếp cuối trong năm thế lực lớn, nhưng để có thể trở thành một trong năm thế lực này, đương nhiên cũng phải có chỗ đặc biệt, nội tình thâm hậu vô cùng.
Tin đồn, chỉ khi nào trở thành đệ tử hạch tâm mới có thể chân chính được Võ vực toàn lực bồi dưỡng theo đúng nghĩa.
Cũng chính là, nếu như Phong Vân trở thành đệ tử hạch tâm, vực chủ Võ vực đời kế tiếp chính là hắn không lệch đi đâu được!
Nghĩ như vậy, thái độ của Vương Thanh Phong càng thêm nhiệt tình. Tuy rằng hắn là thiên tài đệ nhất của công hội luyện đan, nhưng luận địa vị, vẫn không thể nào sánh được với vực chủ Võ vực.
Trừ khi hắn trở thành luyện đan sư cửu phẩm. Nhưng với tư chất của hắn, đoán chừng cũng không có khả năng.
Yến hội kéo dài đến chạng vạng tối.
Cuối cùng, Phong Vân nhìn sắc trời đã tối, liền từ chối lời mời ở lại của Lâm Hi, rời khỏi khách sạn Thanh Huyền, đi về phía Võ vực.
Nhìn theo bóng lưng Phong Vân dần dần biến mất, Lâm Hi dùng âm thanh chỉ mình mới có thể nghe được mà lẩm bẩm: "So với lần trước gặp mặt, khí tức của hắn đã ẩn giấu càng thêm sâu hơn rồi. Đúng thật là một người thú vị."
Phong Vân trở lại Võ vực, phát hiện Võ vực cũng phòng bị nghiêm ngặt hơn trước đây rất nhiều.
Hắn biết rõ trong lòng, sợ là bởi vì chính mình lẻn vào Kiếm tông, cho nên mới khiến Võ vực cũng nổi lên cảnh giác.
"Ta chỉ là đi lấy cái hình chiếu mà thôi, các ngươi phản ứng cũng quá lớn rồi đấy."
Phong Vân thầm cười khổ.
Kỳ thật cũng bình thường. Kiếm tông phòng ngự chặt chẽ ra sao, bên trong cao thủ nhiều đến mức nào, nhưng lại dưới chính là sự bảo vệ như vậy còn để cho người thần bí kia ra vào tự nhiên. Chuyện này tự nhiên làm cho cả Kiếm tông hoảng sợ một phen.
Kiếm tông hoảng sợ, bốn thế lực còn lại đương nhiên cũng phải toàn lực chú ý.
Các học viên Võ vực đều bị bầu không khí nghiêm trọng này lây nhiễm, mỗi người đều xuất hành rất cẩn thận.
Chỉ có một mình Phong Vân bình tĩnh không gì sánh được, cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, cần tu hành thì tu hành, không hề chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Điều này làm cho một vài đệ tử nhìn thấy đều sinh lòng kính nể đối với Phong Vân. Quả không hổ là đệ tử đứng đầu Võ vực! Tâm tính như vậy, để cho bọn họ xấu hổ không thôi.
Nếu như Phong Vân biết được ý nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ trợn mắt nhìn thẳng.
Tầng chín Đằng Vân Các, bên trong phòng tu hành.
Phong Vân khoanh chân ngồi, ý thức đang ở trong không gian tấm gương khiêu chiến hai hình chiếu mới lấy được ngày hôm nay.
Hắn cố ý để lại hình chiếu của Lâm Hi và Kiếm Vô Trần đến cuối cùng mới khiêu chiến.
Nửa giờ sau.
Bên trong chiến trường hỏa diễm.
Phong Vân thao túng hai trăm thanh phi đao, phi kiếm, trực tiếp đánh từ từ đến chết hình chiếu của Kiếm Vô Trần đang xông tới.
"Xong. Nhìn xem thu hoạch được gì đây."
Hắn đánh xong hình chiếu Kiếm Vô Trần cuối cùng, lập tức đưa ánh mắt vào trong túi đồ nhìn xem.
【Kiếm Đạo thiên phú cấp siêu phàm 】: Đến từ hình chiếu Kiếm Vô Trần.
Chỉ có một cái này.
Nhưng Phong Vân vẫn tương đối thoả mãn, vậy cũng là rơi ra thứ tốt trên người Kiếm Vô Trần.
Lập tức, hắn lựa chọn hiển hóa.
【 Hiển hóa Kiếm Đạo thiên phú cấp siêu phàm. . . Đang hiển hóa. . . Hiển hóa thành công! 】
Vút!
Một vệt kiếm quang ngang nhiên xuất hiện, sau đó lập tức bùng nổ, hóa thành vô số thanh kiếm nhỏ dung nhập vào cơ thể Phong Vân.
Chỉ một thoáng, Kiếm Đạo thiên phú đỉnh cấp của hắn trong nháy mắt đã phá tan gông cùm xiềng xích. “Rầm” một tiếng. Phong Vân cảm giác chính mình đi đến một vùng biển kiếm. Nơi này phảng phất như là một thế giới kiếm. Trừ kiếm ra không còn gì khác.
Từng cọng cây ngọn cỏ đều là kiếm, một bông hoa một gốc cây cũng là kiếm. Thiên địa vạn vật là kiếm, nhật nguyệt tinh thần cũng là kiếm.
Tầm mắt quét tới đâu, hết thảy đều trở thành kiếm!
Đâu chính là siêu thoát, đây chính là siêu phàm!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất