Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 211: Mẹ nó, bức vương!

Chương 211: Mẹ nó, bức vương!
Không biết qua bao lâu, lúc Phong Vân lấy lại tinh thần, sắc trời bên ngoài đã sáng rõ.
Hắn đã sớm dung hợp xong, nhưng vẫn đắm chìm trong thế giới kiếm một buổi tối, không thể kiềm chế được.
Hắn cảm thấy mình như hóa thành một chuôi kiếm, trảm thiên diệt địa, phong mang chín tầng mây, vô cùng huyền diệu, người bên ngoài có nói sao cũng không đủ.
“Đây là thiên phú kiếm đạo cấp thuế phàm sao? Quả nhiên đã có sự thay đổi về chất.”
Ngày trước, lúc thiên phú kiếm đạo tiến giai, hắn hoàn toàn không có cảm giác này.
Hiển nhiên, đây là sự tăng vọt về chất, là sự lột xác, không có ý nghĩa như bình thường nữa, đã tấn thăng đến cảnh giới hoàn toàn khác.
“Thể ngộ hoàn toàn mới.”
Phong Vân nỉ non nói.
Hơn nữa, đây còn là thiên phú thuế phàm đầu tiên của hắn, hắn trầm mê cũng rất bình thường.
Sau đó, Phong Vân lấy thanh kiếm ngọc nhỏ lấy từ kiếm tông ra, thúc giục thiên phú kiếm đạo, bắt đầu dung hợp lực lượng kiếm hồn phía trên.
Lần này lĩnh ngộ, trôi chảy chưa từng có.
Hắn cho là thời gian lĩnh ngộ có nhiều trắc trở, cần tốn thời gian chải vuốt.
Nhưng lần này lại không như vậy, hoàn toàn không có cảm giác đó, từ đầu đến cuối đều liền một mạch, nước chảy mây trôi, giống như một học sinh tài cao làm đề tiểu học, vô cùng đơn giản.
Lần này, hắn chỉ mất một giờ đã hoàn toàn lĩnh hội, dung hợp.
Hơn nữa, hiệu suất cũng rất cao, Phong Vân trực tiếp nhảy tự nhị giai kiếm hồn đến tam giai kiếm hồn.
Lúc trước hắn lĩnh hội dung hợp thanh kiếm ngọc nhỏ còn lãng phí một lúc, nhưng lần này, lại không có chút lãng phí nào.
Đây là thiên phú tiến giai, dẫn đến thay đổi to lớn.
“Tam giai kiếm hồn, chỉ đơn thuần là chiến lực kiếm đạo, thì Kiếm Vô Trần cũng không phải là đối thủ của mình.”
Luận kiếm hồn, Phong Vân đạt đến tam giai, mà Kiếm Vô Trần chỉ có nhị giai, luận ngụy áo nghĩa, Phong Vân đã lĩnh ngộ hai loại, còn Kiếm Vô Trần chỉ lĩnh ngộ một loại, hắn ta lại quyết đấu đầu tiên với Phong Vân.
“Trong tứ đại yêu nghiệt, còn hai người chưa có hình chiếu, một người là Mục Trường Xuyên của Mục gia, một người là Đao Kình Thiên của đao tông.”
Hai người này đều có thiên phú cấp thuế phàm, trên người còn có nhiều loại ngụy áo nghĩa và bí thuật, nếu như mình có hình chiếu, thì thật tốt.
Nhưng bây giờ, mỗi thế lực đều tiến vào trạng thái phòng bị, cũng không dễ dàng lẻn vào nữa, Phong Vân chỉ có thể tìm cơ hội khác.
Vì vậy, thời gian tiếp theo, hắn đều ru rú trong phòng, mỗi ngày, ngoại trừ tu hành thì chính là cấp tốc quét hình chiếu, hoặc lĩnh ngộ sát chiêu mới, có thể nói là rất vui vẻ.
Cứ như vậy, hai tháng trôi qua.

Một ngày này, trong phòng tu hành.
Phong Vân chậm rãi thở ra một hơi, tay phải hắn cầm chặt Linh Kim Kiếm, tay trái hắn cầm Phong Linh Kiếm, âm thầm thúc dục nguyên lực hệ kim và nguyên lực hệ phong rót vào hai thanh kiếm trong tay.
Nhất thời, kiếm quang kim sắc và thanh sắc tràn ngập tầm mắt, óng ánh vô cùng.
Hắn đưa hai thanh kiếm giao nhau, hai loại kiếm quang lập tức dung hợp với nhau, không chỉ dung hợp nguyên lực, mà ngụy phong chi áo nghĩa và ngụy kim chi áo nghĩa ẩn chứa bên trong cũng dung hợp với nhau.
Phốc!
Hai tay Phong Vân nhẹ nhàng vung lên, kiếm quang lóe lên, vách tường đối diện vô thanh vô tức xuất hiện một cái lỗ lớn, bên cạnh bức tưởng giống như đang bốc hơi, hư không tiêu thất, toàn bộ biệt thự đều chấn động.
“Sức công kích thật mạnh.”
Bản thân hắn cũng bị uy lực dung hợp này làm cho sợ hãi, hai loại ngụy áo nghĩa dung hợp với nhau, mang đến sức mạnh không đơn giản như một cái.
“Đây là sát chiêu mới được khai phá trên cơ sở Kim Diệu Thuấn Sát Kiếm, thuộc loại dung hợp kiếm chiêu, vậy gọi là Kim Chi Phong Ba đi.”
Một chiêu này, đã có sắc bén của kim, cũng có phiêu dật của gió, có nhiều loại đặc tính, kim phong hoàn toàn phù hợp.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của đám người Bạch Vân Tịch.
Vì Phong Vân không đóng cửa, nên bọn họ vừa đến đã nhìn thấy cái lỗ lớn trên vách tường kia, đồng thời hít một hơi lãnh khí, nhìn Phong Vân giống như gặp quỷ vậy.
Phong Vân nhún vai: “Thử chiêu mới mà thôi, ta đã rất nhẹ nhàng rồi.”
Mẹ nó, bức vương!
Trong lòng đám người Bạch Vân Tịch đều không nhịn được mà nói.
Vách tường này được đặc chế, một nghìn tông sư cũng không thể đánh nát, cho dù là bọn họ, có dùng toàn lực cũng chỉ lưu lại một vết trắng mà thôi.
Thế mà Phong Vân trực tiếp đánh nổ!
Hắn còn nói, đã rất nhẹ nhàng rồi?
Chắc không phải hiểu nhầm hai chữ ‘Nhẹ nhàng’ này chứ?
Trong lòng đám người Bạch Vân Tịch nghĩ rất nhiều, nhưng không dám nói ra, chỉ vụng trộm trợn mắt một cái.
“Tám người các ngươi đều đến đây, chắc hẳn không phải vì chuyện này, có chuyện gì sao?”
Lúc này, giọng nói bình thản của Phong Vân truyền đến.
Sắc mặt tám người nghiêm chỉnh, Triển Phi nói: “Khảo hạch đệ tử hạch tâm sắp bắt đầu, ba vị phó vực chủ bảo chúng ta đến báo với ngươi.”
Bắt đầu rồi sao?
Phong Vân nhẹ nhàng gật đầu, thu hai thanh kiếm vào vỏ, rồi lập tức đi ra ngoài.
Tám người Bạch Vân Tịch theo sát phía sau.

Mười phút sau.
Phong Vân đã đến nơi mà tám người Bạch Vân Tịch còn chưa đến.
Tốc độ của hắn quá nhanh, tám người Bạch Vân Tịch hoàn toàn không theo kịp.
Lúc này, Phong Vân đang đứng trên quảng trường chủ điện.
Khảo hạch hạch tâm đệ tử sẽ bắt đầu ở đây, ở đây có truyền tống trận, bước vào trong đó, sẽ được truyền tống đến một di tích khảo hạch, chỉ cần hoàn thành khảo hạch bên trong, sẽ tính thông qua.
Bởi vì khảo hạch là tùy cơ, nên không ai biết sẽ khảo hạch cái gì.
Phong Vân đến đó, ba vị phó vực chủ đã sớm đến rồi.
Xung quanh quảng trường, cũng có rất nhiều đệ tử Võ vực vây xem. Hôm nay là một trận lễ lớn, quyết định Võ vực có xuất hiện một vị đệ tử hạch tâm hay không. Bọn họ đã đợi quá lâu rồi.
“Phong Vân, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”
Trên quảng trường, Dương Tượng Chân nhìn Phong Vân, trầm giọng nói.
Phong Vân gật đầu: “Mọi thời khắc đều chuẩn bị.”
“Được, vậy thì đi đi.”
Phong Vân nhẹ nhàng nhảy lên, trực tiếp rơi vào truyền tống trận.
Ngân quang lóe lên, một giây sau, hắn đã truyền tống trận rời đi. Sau khi Phong Vân rời đi nửa giờ, đám người Bạch Vân Tịch mới chạy đến.
“Mẹ nó, chậm một bước rồi.”
Bạch Vân Tịch vô cùng ảo não, không kịp cổ vũ Phong Vân cố lên.
“Tốc độ của hắn quá nhanh, chúng ta còn không nhìn thấy bóng lưng hắn.”
Đám người Triển Phi cười khổ một tiếng.
Bọn họ phát hiện một sự thật dáng sợ, dường như Phong Vân hoàn toàn không có nhược điểm, cho dù là công kích, tốc độ, hay phòng ngự… Tất cả đều vượt qua tưởng tượng của bọn họ, cũng vượt xa bọn họ.
“Có lẽ, chỉ có nhân vật như vậy, mới có thể trở thành đệ tử hạch tâm.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất