Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 221: Từ trước đến nay chưa từng thấy người nào cuồng vọng như vậy!

Chương 221: Từ trước đến nay chưa từng thấy người nào cuồng vọng như vậy!
Một giọng nói đột ngột vang lên, từ trên đỉnh núi truyền xuống, không có điềm báo nào, không chỉ khiến đông đảo võ giả bên dưới ngây người, ngay cả tứ đại yêu nghiệt cũng ngẩn ngơ, dường như không kịp phản ứng.
Sau đó, bốn người Kiếm Vô Trần mãnh liệt ngẩng đầu, chỉ thấy trên đỉnh núi, chẳng biết từ lúc nào đã có một người đứng đó, đón hào quang, đối mặt với bọn họ, khí chất bình thản, lại giống như từ trên cao nhìn xuống.
Lúc nào vậy?
Giờ khắc này, dù mạnh như đám người Kiếm Vô Trần, con ngươi cũng co chặt vào, lúc trước, bọn họ đã nhìn qua đỉnh núi, chỗ đó vẫn không có một bóng người.
Nhưng bây giờ, đột nhiên lại xuất hiện một người?
Rõ ràng bọn họ không cảm nhận được bất kỳ khí tức dao động nào, thậm chí, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy!
Chẳng lẽ gặp quỷ?
Mà Lâm Hi, đã há to miệng, không thể tin nhìn thân ảnh trên đỉnh núi, hoảng sợ nói: “Phong, Phong Vân?”
Cô ta không dám tin vào mắt mình, người kia lại là Phong Vân?
Vừa rồi cô ta còn nhìn thấy Phong Vân ở bên dưới, cách bốn người bọn họ rất xa, nhưng nháy mắt, sao lại leo lên đỉnh rồi?
Trên thực tế, không chỉ bốn người Kiếm Vô Trần kinh ngạc, ngay cả đám cường giả đại tông sư trên chiến thuyền cũng có chút kinh động.
“Thiếu niên kia, tốc độ thật nhanh!”
Mấy người Kiếm Vô Trần không thấy rõ, nhưng đám cường giả đại tông sư này đương nhiên cảm giác được.
Ngay khi bốn người Kiếm Vô Trần lần đầu tiên tăng tốc, thì Phong Vân đã vô thanh vô tức vượt qua bọn họ, chớp mắt trèo lên đỉnh núi.
Mấy người Kiếm Vô Trần lại không phát giác được.
“Tốc độ này, vượt xa đám người Kiếm Vô Trần.”
“Ta đoán, nhất định hắn đã linh hội ngụy phong chi áo nghĩa, hơn nữa, còn từ năm thành trở lên.”
“Thiên phú này, so với đám thiếu niên thời đại Kiếm Vô Trần, còn đáng sợ hơn nhiều.”
“Đúng vậy, lão Hạ, ngươi tìm thấy yêu nghiệt này ở đâu thế?”
Nghe thấy lời nói của đám đại tông sư, sắc mắt đang ngẩn ngơ của Hạ Càn Đạo đã hồi phục lại, ông ta ho nhẹ một tiếng, dáng vẻ bình tĩnh nói: “Cũng may, cũng may.”
Thật ra trong lòng ông ta cũng rất kinh động, không ngờ phương diện tốc độ của Phong Vân lại đạt thành tựu cao như vậy, bỏ xa mấy người Kiếm Vô Trần.
“Hừ! Tinh tướng!”
Tông chủ kiếm tông bên cạnh hừ một tiếng.
“Thiếu niên này thật lợi hại, tương lai chắc chắn sẽ không ở dưới mấy người Hi Nhi.”
Gia chủ Lâm gia là một thiếu phụ mỹ mạo, bà ta là mẹ Lâm Hi, lúc còn trẻ cũng là thiên tài tuyệt đỉnh.
Thông thường mà nói, đời sau của thiên tài cũng là thiên tài, thậm chí còn xuất sắc hơn.
Không thể nghi ngờ, thiên phú của Lâm Hi còn cao hơn mẹ cô ta.
“Thiên phú không tồi, đáng tiếc, đại hội này không đơn thuần chỉ so tốc độ.”
Tông chủ đao tông thản nhiên nói.
“Đúng là như vậy.”
Gia chủ Mục gia nhẹ nhàng cười, cũng không thèm để ý.
Hạ Càn Đạo nghe mấy người này nói, bình phục tâm trạng hưng phấn của mình, ông ta nhìn tứ đại yêu nghiệt như du sơn ngoạn thủy trên đỉnh núi, trong lòng khẽ thở dài.
Thật sự đúng như bọn họ nói, đây không phải là trận đấu đơn thuần về tốc độ.

Trên đỉnh núi.
Mấy người Kiếm Vô Trần đã thành công trèo lên đỉnh núi, lúc này, ở khu vực trung tâm có một cây cờ ngũ sắc dần dần bay lên, vô cùng rực rỡ, tạo ra một vòng phòng hộ xung quanh, ngăn cản người khác đến gần.
Hiển nhiên, là muốn phân thắng bại ở đây.
“Võ vực?”
Đôi mắt Kiếm Vô Trần chăm chú nhìn Phong Vân đứng đó, nhưng sau khi thấy quần áo và trang bị của Phong Vân, sắc mặt khẽ động.
“Võ vực vô thanh vô tức xuất hiện một vị thiên tài, thật sự không ngờ.”
Đao Kình Thiên nhìn Phong Vân có chút kiêng kị, tốc độ vừa rồi quá mạnh mẽ, nhưng nhìn thấy đối phương còn trẻ như vậy, sự kiêng kị trong lòng đã buông xuống một nửa.
Lâm Hi vẫy tay chào hỏi Phong Vân.
Phong Vân lại không thèm để ý bọn họ, lúc này, lực chú ý của hắn đã đặt vào hình chiếu trong gương.
Lúc trước hắn vượt qua bốn người họ, thuận tiện hình chiếu Đao Kình Thiên và Mục Trường Xuyên.
[Người hình chiếu] : Mục Trường Xuyên
[Tuổi] : 23 tuổi
[Cảnh giới] : Tông sư đại viên mãn
[Rơi xuống] : … Võ kỹ thất giai Bá Vương Càn Khôn Thương>… Võ kỹ thất giai Kim Cương Thương Phá>… Võ kỹ thất giai Liễu Nhứ Khinh Yên Bộ>… Công pháp hệ kim thất giai Kim Linh Bí Điển>… Bí pháp Thất Sát Cấm Pháp>… Thiên phú thương đạo cấp thuế phàm… Thiên phú hệ kim cấp thuế phàm…. Thương hồn (tam giai)… Ngụy kim chi áo nghĩa (bốn thành)

[Người hình chiếu] : Đao Kình Thiên
[Tuổi: 23 tuổi
[Cảnh giới] : Tông sư đại viên mãn
[Rơi xuống] : … Võ kỹ thất giai Phá Lãng Thần Trảm>… Võ kỹ thất giai Bạo Vũ Đao Pháp>… Võ kỹ thất giai Thiên Láng Nhất Kích>… Công pháp hệ thủy thất giai Quỳ Thủy Linh U Quyển>… Thiên phú đao đạo cấp thuế phàm…. Thiên phú hệ thủy cấp thuế phàm…. Đao phách (tam giai)…. Ngụy thủy chi áo nghĩa (bốn thành)…
Xong!
Nhìn hình chiếu đã hoàn thành trong không gian tấm gương, tâm tình Phong Vân không tệ, cuối cùng cũng lấy hết hình chiếu của tứ đại yêu nghiệt, đây cũng là hoàn thành một loại thành tựu.
“Tiếp theo, nên làm chính sự thôi.”
Ánh mắt của hắn rơi trên người Kiếm Vô Trần, Đao Kình Thiên và Mục Trường Xuyên, nhẹ nhàng nói.
“Không cần lãng phí thời gian, ba người cùng lên đi.”
Lời nói nhẹ nhàng, lại mang đến hiệu quả giống như động đất cấp mười.
Tất cả võ giả nghe thấy lời này, đều kinh ngạc đến ngây người.
Bọn họ cảm thấy, nhất định tai mình có vấn đề rồi, hoặc là Phong Vân đã tu hành đến tẩu hỏa nhập ma.
Đây chính là những yêu nghiệt trên đỉnh một đời tuổi trẻ ở cứ địa Thanh Huyền, một người đã giống như nắng ban trưa, khiến tất cả võ giả trẻ tuổi đều không thở nổi.
Vậy mà Phong Vân lại muốn một lần khiêu chiến cả ba người?
Quá điên cuồng!
Binh khí trên tay mấy người Bạch Vân Tịch đều rơi xuống mặt đất, nhưng bọn họ lại không hề phát hiện, ngơ ngác nhìn trên đỉnh núi, không thể tin vào lời mình vừa nghe thấy.
Trên đỉnh núi, Kiếm Vô Trần giận quá hóa cười.
“Tiểu tử, ngươi cho là tốc độ của mình nhanh là đã vô địch sao?”
Sắc mặt Đao Kình Thiên và Mục Trường Xuyên cũng lạnh băng, bọn họ tâm cao khí ngạo, địa vị được tôn sùng, từ khi tu hành đến này, chưa từng bị khinh thường như vậy.
Lâm Hi bên cạnh đã há to miệng, bị những lời này của Phong Vân khiến cho không nói ra lời.
Trên chiến thuyền Hoàng Kim, đám đại tông sư nghe thấy lời nói của Phong Vân, lông mày nhăn lại, cảm thấy thiếu niên này quá cuồng vọng.
Còn Hạ Càn Đạo, lúc này, trong lòng ông ta lo lắng như lửa đốt, nhưng lại không có cách nào, ông ta không thể quấy rối đại hội được.
Ông ta chỉ có thể cầu nguyện đám người Kiếm Vô Trần hạ thủ lưu tình.
“Ta đến đánh bại ngươi trước!”
Trong lòng Kiếm Vô Trần muốn giáo huấn Phong Vân một trận, hắn ta là người đầu tiên xuất thủ, lực lượng kiếm hồn mạnh mẽ tỏa ra, phong mang nứt cả trời xanh.
Một kiếm ra, xích quang cuồn cuộn, chấn động đến bao la mờ mịt.
Đối mặt với một kiếm này, gương mặt Phong Vân lại không có biểu cảm, lúc trước hắn có thể thoải mái đánh bại Kiếm Vô Trần, lần này đương nhiên cũng thế, thậm chí còn dễ dàng hơn.
Hắn giơ Linh Kim Kiếm trong tay lên, nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
Một giây sau, một cỗ lực lượng kiếm hồn còn khủng bố hơn Kiếm Vô Trần mười mấy lần phóng lên trời!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất