Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 289: Trăm vạn Nguyên Lực Thạch!

Chương 289: Trăm vạn Nguyên Lực Thạch!
Phốc!
Kiếm quang lóe lên, thiên địa cũng phảng phất như muốn ảm đạm mất màu. Khôi lỗi cự thú màu xanh đang chạy lại kia lập tức khựng lại.
Lúc này, ngọn núi cao sau lưng nó bỗng nhiên rầm một tiếng, vậy mà đã bị chém ngang chừng núi, một nửa rơi xuống, đập xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu khổng lồ.
Đá vụn vỡ ra lăn xuống, bụi bay đầy trời.
Cùng ngọn núi bị chém đứt còn có cả con cự thú màu xanh kia, trực tiếp bị chém thành hai nửa, ầm ầm ngã xuống.
Ngay sau đó, lại một vệt kiếm quang sáng lên, đầu lâu cự thú to lớn cũng bị chém xuống, rơi vào trong tay Phong Vân, bị hắn thu vào trong nhẫn không gian.
Lúc này, đám võ giả thủ vệ mới nhìn rõ mặt mũi Phong Vân.
Bởi vì lúc trước thật sự cách quá xa, lại có cự thú tàn sát bừa bãi, cho nên bọn họ căn bản không nhìn rõ.
"Phong, Phong Vân! ? Chuyện này, làm sao có thể! !"
Sau khi thấy rõ, bọn họ liền triệt để sụp nổ tam quan!
Một tiếng lại một tiếng thét kinh hãi nối nhau vang lên, tràn ngập kinh ngạc cùng khó tin.
"Vậy mà lại là Phong Vân!" Lâm Hi cùng Kiếm Vô Trần bọn họ cũng đều kinh ngạc đến ngây người, phảng phất như lần đầu tiên quen biết Phong Vân vậy.
Khôi lỗi cự thú mà ngay cả Thần Thương Vương cùng Xích Viêm Vương cũng không thể giải quyết, lại bị Phong Vân dễ dàng chém làm đôi!
"Hắn còn là một người có được Băng Hệ thiên phú!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi ngây ngốc, không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn đã bị một màn này làm cho choáng váng rồi.
Nhưng mọi người tuy rằng chấn động vì Phong Vân quá đáng sợ, nhưng cũng không có ai liên hệ Băng Hệ năng lực mà hắn triệu hồi ra trước đó với lực lượng lĩnh vực.
Một mặt là bọn họ chưa từng thấy được lĩnh vực chân chính, không nhận ra. Một phương diện khác cũng là bởi vì bọn họ căn bản không hề nghĩ theo hướng này, dù gì sức mạnh lĩnh vực chỉ có Vương cấp mới có thể sử dụng.
Cho nên ở đây chỉ có Thần Thương Vương cùng Xích Viêm Vương nhìn ra được.
"Thật sự đã xử lí xong rồi. . ."
Xích Viêm Vương nhìn thi thể cự thú trên mặt đất, líu lưỡi mà nói. Ánh mắt nhìn về phía Phong Vân đã tràn ngập kinh sợ cùng chấn động. Hắn tự hỏi chính bản thân hắn cũng là một thiên tài cấp yêu nghiệt, mới 35 tuổi đã đạt đến Vương giả trung giai.
Nhưng so sánh với Phong Vân, quả thật ngay cả tư cách xách giày cho đối phương còn không có.
Mười mấy tuổi đã đánh vỡ quy tắc, lĩnh hội được Băng chi lĩnh vực. Lời này nói ra chắc cũng sẽ bị người khác coi là kẻ điên...
"Hắn hẳn là chỉ vừa mới chạm đến ngưỡng cửa lĩnh vực mà thôi, uy lực phát huy ra vẫn có hạn." Thần Thương Vương sống lâu như vậy, tự nhiên đã gặp qua lĩnh vực chân chính.
Băng chi lĩnh vực của Phong Vân, so với thứ hắn đã gặp qua còn yếu hơn một chút.
"Người ta mới mười mấy tuổi thôi, đã rất dọa người rồi ngươi có hiểu không?" Xích Viêm Vương nhịn không được trợn trừng mắt.
Lúc này, Phong Vân từ trên cao đi xuống, đi đến trước mặt hai vị Vương giả, nói khẽ: "Hai vị, vết thương sao rồi?"
"Không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng chốc lát là tốt rồi."
Thần Thương Vương cùng Xích Viêm Vương nhanh chóng đứng lên ôm quyền đáp, như thể đối đãi với cường giả Vương cấp khác vậy, không hề có tư thái hơn người.
Phong Vân mặc dù mới chỉ là đại tông sư, nhưng luận chiến lực, so với hai người bọn hắn còn cường hoành hung hãn hơn nhiều. Hai người tự nhiên không dám vô lễ.
"Ừm, vậy là tốt rồi."
Phong Vân gật gật đầu.
Nói vài câu sau, hắn liền rời đi. Vì hắn còn nhớ chính mình còn có cả một mảng lớn đá nguyên lực chưa kịp đào, không thể lãng phí được.
Vèo!
Phong Vân trực tiếp thuấn di tới quặng mỏ dưới mặt đất. Hắn đứng ở bên trong, tuôn ra tinh thần lực. Nhất thời, năm mươi thanh phi kiếm cùng năm mươi thanh phi đao đồng loạt bay ra, hóa thành một vô số vệt sáng, dưới sự điều khiển của hắn xuyên qua tường đá khắp bốn phía.
Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt. . .
Chiến binh niệm lực cực phẩm cắt đá tự nhiên dễ như cắt đậu hủ, đào ra từng tảng đá nguyên lực.
Hiệu suất cao ngoài dự đoán. Cũng không lâu lắm, Phong Vân phát hiện trong nhẫn không gian của mình đã chồng chất ít nhất ba vạn khối đá nguyên lực.
"Một mỏ nguyên lực cỡ lớn đại khái sản xuất ra chừng hai vạn viên. Quy mô nơi này, đại khái tương đương với mười mạch khoáng cỡ lớn. . .”
Cũng chính là, Phong Vân có thể đạt được ít nhất hai mươi vạn nguyên thạch.
Hai mươi vạn viên đá nguyên lực! Còn là cực phẩm!
Một viên đá nguyên lực cực phẩm, đại khái tương đương với năm viên đá nguyên lực bình thường.
Tính như vậy, hắn liền có một trăm vạn đá nguyên lực bình thường!
"Ối mẹ, không tính không biết, tính ra lại khủng bố như vậy cơ à."
Phong Vân nhất thời hừng hực nhiệt tình, bắt đầu điên cuồng đào mỏ.
Cứ như vậy, nhoáng một cái đã hơn nửa tháng trôi qua.
Trong thời gian này, Phong Vân cái gì cũng không làm, mỗi ngày trừ đánh hình chiếu theo thông lệ, chỉ điên cuồng đào mỏ, có thể nói là đào đến không biết ngày đêm.
Dưới sự nỗ lực như vậy, rốt cuộc đến ngày thứ hai mươi, hắn thành công đào xong viên đá nguyên lực cực phẩm cuối cùng.
Nhìn nhẫn không gian đã chật ních của chính mình, Phong Vân cảm thấy, cái này còn vui vẻ hơn cả việc so với kiếm lời mấy vạn ức nữa.
Tiền dù dễ kiếm, nhưng những nguyên thạch cực phẩm này, cho ngươi tiền đều không nhất định có chỗ mua đâu.
"Hai mươi vạn đá nguyên lực cực phẩm! Không biết có thể đủ để mấy cái lốc xoáy thuộc tính của ta lột xác thành nguyên lực chi hải đây. . .?”
Trong lòng Phong Vân cũng không quá nắm chắc. Nếu đổi lại là những võ giả khác, mấy ngàn viên này đoán chừng đã đủ, thậm chí còn có dư ra.
Nhưng nguyên lực của hắn dù là chất lượng hay là số lượng đều vượt xa những võ giả khác. Đến lúc đó muốn sáng lập ra nguyên lực chi hải rốt cuộc phải tiêu hao bao nhiêu, hắn chỉ có thể tính toán đại khái, mà không cách nào hoàn toàn xác định con số chính xác.
"Có điều, ít nhất cũng đủ để ta đạt tới Vương cấp."
Củng cố toàn bộ lốc xoáy thuộc tính biến đổi hiển nhiên là không thực tế, nhưng thúc đẩy một cái vẫn là có thể.
Chỉ cần một trong số các lốc xoáy lột xác thành nguyên lực chi hải, hắn tự nhiên sẽ tấn thăng đến Vương cấp.
"Còn có mười ngày nữa liền muốn rời khỏi di tích, lại tìm tiếp thôi."
Từ dưới đất chui ra, Phong Vân quyết định tiếp tục tìm kiếm.
Thật vất vả mới tới di tích cỡ lớn khai hoang một lần, tự nhiên phải kiếm chác cho đủ.
Nhiệm vụ khai hoang lần tới, quỷ mới biết là lúc nào.
Mở khóa từng di tích cỡ lớn, đều cần tốn thời gian rất lâu mới phá giải xong.
Cứ như vậy, mười ngày trôi qua rất nhanh.
Bên trong không gian tấm gương, chiến trường nham tương.
Phong Vân hai tay khoanh trước người, nhìn hình chiếu ngoài Ngụy Nguyên Võ cách chừng một trượng đang lao về phía mình, mặt không biểu tình.
Từng vệt tử quang từ sau lưng hắn lao ra, xuyên qua trời đất, dùng tốc độ cực kỳ khủng bố công kích thẳng tới phía đối diện.
Hình chiếu Ngụy Nguyên Võ căn bản không kịp phản ứng, trong chớp mắt đã bị vô số vệt tử quang xuyên qua, hóa thành từng đốm sáng nhỏ tan đi.
Tử quang dừng lại giữa không trung, hóa thành phi đao phi kiếm, một lần nữa bay trở về.
Đến lúc này, hắn đã chém tan hình chiếu Ngụy Nguyên Võ mười lần, không cần tốn quá nhiều sức.
"Đánh xong, nhìn xem rơi ra được cái gì nào."
Phong Vân đánh xong phần hình chiếu hôm nay, lập tức nhìn vào trong túi.
Đồ vật rơi xuống rất nhiều, nhưng hắn vẫn chỉ cần liếc mắt đã thấy thứ lấp lánh nằm bên trong.
【Kim Hệ thiên phú cấp thự quang】: Đến từ hình chiếu Ngụy Nguyên Võ.
"Rốt cuộc cũng đánh rơi ra rồi."
Ánh mắt Phong Vân sáng ngời, thiên phú cấp thự quang thứ hai, rốt cuộc cũng rơi ra rồi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất