Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 318: Một đao miểu sát mười lăm Hắc Ám vương giả

Chương 318: Một đao miểu sát mười lăm Hắc Ám vương giả
“Chạy trốn!”
“Nhanh!”
Trên mặt Trịnh Phương đầy vẻ hoảng sợ, đem cực hạn của bản thân bạo phát tới cực điểm, điên cuồng tìm đường chạy trốn.
“Đám bóng đen này rốt cuộc là ai ? Tại sao lại xuất hiện bên trong Thiên Hi Sơn Mạch ? Hộ vệ của ta đó, đều là những người được ta tỉ mỉ bồi dưỡng.”
Trịnh Phương vừa cấp tốc phi hành vừa thống khổ trong lòng, những hộ vệ kia đều do hắn tỉ mỉ lựa chọn và bồi dưỡng, tương lai có thể là thế lực lớn nhất của hắn, kết quả lại xong như vậy.
Mà bản thân hắn cũng đang lâm nguy.
Những bóng đen kia trong nháy mắt có thể chém giết hộ vệ của hắn, đoán chừng cũng không khó khăn mà giết hắn bất cứ lúc nào.
“Hưu hưu hưu…”
Lúc này tiếng xé gió truyền đến.
Trịnh Phương nhìn lại, từ xa các bóng đen nhanh chóng phóng tới, khiến cho hắn càng thêm kinh hãi.
Hắn không dám chậm trễ, điên cuồng gia tốc, gắt gao nhìn về phía trước.
Một phút sau, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đội ngũ mười người, chính là đội ngũ của Tuyết Diệc Hi.
Điều này khiến cho lòng hắn xuất hiện ánh sáng của một tia hy vọng, khan giọng kêu to: “Tuyết Diệc Hi, cứu mạng với!”
Tuyết Diệc Hi bởi vì mang theo Phong Vân cho nên cũng không vội vã rèn luyện, mà vừa rèn luyện vừa giới thiệu cho Phong Vân.
“Phong Vân, khi ngươi thấy Hồn Đế đại nhân ngươi không thể đi quấy rồi, chỉ được đứng xa liếc nhìn.”
Tuyết Diệc Hi dặn dò.
Phong Vân muốn gật đầu bỗng nhiên ánh mắt hắn khẽ động, nhìn về phía trước.
“Sao vậy?” Tuyết Diệc Hi nhìn thấy động tác của hắn, hiếu kì hỏi.
“Có người tới.”
Hả ?
Tuyết Diệc Hi nhìn về phía trước, cái gì cũng không thấy.
Lão nhân Lý Thiên đứng bên cạnh cũng không cảm ứng được gì, lúc hắn đang muốn mở miệng hỏi thăm, bỗng nhiên phát giác một cỗ khí tức đang nhanh chóng tiếp cận đến đây.
“Chú ý, phía trước có người!” hắn lập tức lên tiếng cảnh giác, ánh mắt nhanh chóng liếc về Phong Vân, hắn không ngờ thiếu niên này lại có lực cảm giác thật mạnh!
“Tuyết Diệc Hi, cứu mạng với!”
Tiếng gầm ẩn chứa nguyên lực truyền tới từ xa, khiến cho Tuyết Diệc Hi giật mình, vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy từ xa đang bay tới một đạo tàn ảnh.
“Là Trịnh Phương!”
Lý Thiên liếc cái đã nhận ra, tiếp đó, toàn thân hắn chấn động, trên ặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn phía sau lưng Trịnh Phương, ở đó có mười mấy cái bóng đen đang đuổi theo.
“Hắc Ám vương giả!”
Khí tức này hắn hết sức quen thuốc bởi vì đã từng nhìn thấy, nhưng lúc đó hắn chỉ gặp một vị mà thôi, lần này ít nhất có tới mười mấy vị Hắc Ám vương giả.
“Cứu mạng!”
Trịnh Phương điên cuồng bay tới, nhưng ngay lúc đó, mời mấy bóng đen sau lưng hắn lóe lên một cái, trong chớp mắt xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn.
“Oanh!”
Một cỗ khí tức mãnh liệt áp xuống, trực tiếp đánh lên trên người Trịnh Phương.
Phốc!
Người sau bị đánh nện trực tiếp xuống mặt đất, xương cốt toàn thân vỡ vụn, kể cả ngũ quan cũng không toàn vẹn.
“Ta, ta…” ánh mắt hắn trừng lớn, lập tức ngẹo đầu, không còn sinh khí.
“Chạy, chạy mau! Thiếu chủ!”
Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt, ngay lúc này, lão nhân Lý Thiên đột nhiên rống vang một tiếng, truyền khắp phía.
Tất nhiên là không kịp.
Chỉ thấy mười lắm cái bóng đen chia làm mười hướng, bao vây nhóm người của Tuyết Diệc Hi.
Mười lăm luồng khí tức Vương giả được phóng ra, khiến cho phong vân thất sắc, khắp nơi trở nên mờ mịt, rơi vào trong mắt nhóm người Tuyết Diệc Hi không khác gì là tận thế.
“Xong!”
Mặt của Lý Thiên trở nên tuyệt vọng, Hắc Ám vương giả nổi danh khó đối phó, nguyên lực Hắc Ám của hắn trời sinh có tính ăn mòn, đối với những Võ Giả khác mà nói không thua gì độc dược.
Nếu chỉ có 1,2 tên hắn còn có thể toàn lực đối phó, nhưng nơi này có tới ười lăm vị, hắn cầm cái mạng để liều thôi!
Những hộ vệ kia càng lộ vẻ sợ hãi.
Tuyết Diệc Hi mặc dù không đến nỗi sợ hãi như vây, nhưng khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên xám trắng.
“Hắc Ám vương giả, giống với những gì ta đã gặp.”
Phong Vân đứng bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ: “Đám người kia đã duỗi tay vào cứ địa siêu đẳng.”
Hắn khẽ lắc đầu.
Ngay sau đó, bước ra một bước.
“Xuống xe!”
Sau một khắc, mười lắm tên Hắc Ám vương giả đang lạnh lùng nhìn đám người Tuyết Diệc Hi lại bỗng nhiên phát hiện mình không thể cử động, một côc khí tức giam cầm mạnh mẽ đã bao phủ tới.
Tiếp đó, trong ánh mắt bọn hắn xuất hiện vẻ kinh hãi, phía trước mười lăm người bọn hắn đều cùng lúc xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên!
Mười lăm cái thân ảnh, mười lăm cái Phong Vân.
Ánh mắt của mỗi thân ảnh đều lãnh đạm, sâu thẳm vô biên, nhìn thẳng vào mười lăm Hắc Ám vương giả.
Đao quang đồng thời lóe lên, mười lăm đao quang đều rực rơ như nhau, chói mắt, mĩ lệ, ẩn chưa một loại ba động đáng sợ.
Tuyết Diệc Hi cùng hộ vệ bên cạnh đều không tự chủ mà chịu ảnh hưởng của đao quang này, ý thức đều bị hấp dẫn vào.
Điệp điệp điệp điệp….
Mười lăm đao quang lóe len rồi biến mất, nhanh đến không ngờ, không nhìn ra xuất thủ như thế nào, cũng không nhìn thấy thu lại như thế nào.
Mười lăm Phong Vân hóa thành một, đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng đem trường đao trở về vỏ, phong đạm vân khinh. Mà bốn phía, mười lăm tên Hắc Ám vương giả vẫn giữ nguyên tư thế đang đứng, không hề nhúc nhích.
Một lát sau.
Khi Tuyết Diệc Hi cùng đám hộ vệ phục hồi lại tinh thần, bọn họ có chút hoảng hốt, nhất thời không kịp phản ứng.
“Lý thúc! Lý thúc!” Tuyết Diệc Hi vô thức kêu lên.
Nhưng lão nhân Lý Thiên cơ bản không để ý tới nàng, lúc này thân thể hắn đnag phát run, ánh mắt rung động nhìn Phong Vân cách đó không xa, nói: “Chết, đều chết!”
Mười lăm Hắc Ám vương giả, trong nháy mắt bị Phong Vân tuyệt sát!
Đây chính là Hắc Ám vương giả đó, trong đó có mấy vị có khí tức còn cao hơn hắn, chỉ sợ là đã đạt đến đại viên mã, nhưng tồn tại như vậy lại không chịu nổi một đao trong tay của thiếu niên này!!
Nhưng mà hắn nào biết, trong tích tắc động thủ kia, mười lắm tên Hắc Ám vương giả đã bị không gian chi lực của Phong Vân cầm cố, không cách nào di chuyển.
Không gian áo nghĩa của Phong Vân đại thành, lực khống chế không gian của hắn tự nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên, chỉ cần là người không bị hắn phát động, đều rất khó nhận ra được sự biến hóa của không gian.
Lúc này, mọi người cũng đã phục hồi lại tinh thần.
Mỗi người đều nhìn Phong Vân với vẻ không thể tin được, biểu tình thật giống như là gặp quỷ.
Nếu lúc nãy bọn họ không nhìn lầm mà nói thì chính vị thiếu niên này trong nháy mắt đã giết mười lăm vị Hắc Ám vương giả.
“Đây, chuyện này, ngươi…”
Tuyết Diệc Hi cũng đến gần, nàng không thể tin nhìn Phong Vân, có chút lắp bắp nói.
Hắc Ám vương giả mạnh bao nhiêu nàng biết rất rõ, tùy tiện một người cũng có thể miểu sát nàng đến vài lần, thế nhưng khi Phong Vân xuất thủ, mười lắm tên Hắc Ám vương giả kia còn chưa kịp đánh trả đã chết.
Chuyện này, đây là thực lực đáng sợ đến bực nào !


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất