Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 317: Suy đoán của Phong Vân.

Chương 317: Suy đoán của Phong Vân.
“Lão gia nhìn xa trông rộng.” Lý Thiên gật đầu nói.
“Đúng rồi, gần đây nơi Hi nhi rèn luyện có chút không yên ổn, ngươi tự mình đến đó nhìn xem một chút.”
Gia chủ Tuyết phủ nhớ tới gì đó liền dặn dò.
Lý Thiên có chút kinh ngạc, “Lão gia, chỗ đó là nơi có Hồn Đế đại nhân tọa trấn, còn có gì không yên ổn ?”
“Cận thận thì thuyền có thể sử dụng vạn năm, để ngừa vạn nhất thôi, gần đây tim của ta đập rất nhiều.”
“Vâng, thuộc hạ đã biết.”
Lý Thiên gật đầu, dáng vẻ đã hiểu.
Trong đại điện.
“Ngươi muốn mở mang kiến thức một chút về phong thái của Hồn Đế ?”
Tuyết Diệc Hi sau khi nghe Phong Vân nói, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp: “Cái này đơn giản, ngày mai ta muốn đi rèn luyện ở Thiên Hi Sơn Mạch, chỗ đó lại đúng là nơi Hồn Đế đại nhân tọa trấn, đến lúc đó ta mang ngươi đến.”
“Tọa trấn ?” Phong Vân có chút ngoài ý muốn, còn có loại thao tác này sao ?
“Trước kia không có cái này, nhưng không hiểu vì sao gần đây ở vài chỗ trong cứ địa của chúng ta xuất hiện một vài hung thú nổi điên, chỉ biết giết chóc, Thiên Hi Sơn Mạch cũng được xem như một trong những ngọn nguồn, cho nên Hồn Đế đại nhân mới phải đi tọa trấn.”
Tại sao nghe lại có chút quen thuộc.
Phong Vân thầm nghĩ, linh quang trong đầu lập tức lóe lên, dấu hiệu như vậy giống như hắn đã gặp qua ở cứ địa Lâm Giang.
“Chẳng lẽ …”
Trong lòng nhất thời có vài ba suy đoán, nhưng vẫn không xác định, phải tận mắt thấy mới có thể kết luận.
“Vậy liền làm phiền rồi.”
Những việc này Phong Vân không hề quan tâm, đối với hắn mà nói, hình chiếu của Hồn Đế mới là quan trọng nhất.
“Giữa chúng ta không cần phải khách khí,tới, uống!”
Nhìn Tuyết Diệc Hi nâng bát lớn, Phong Vân cười khổ một tiếng, cô nương này rõ ràng là một cái bình rượu, tưu lượng rất lớn đây.
Bữa tiệc này kéo dài co đến đêm khuya mới kết thúc.
Dưới sự hướng dẫn của người hầu, Phong Vân đến một chỗ ở rất xa hoa.
“Ngày mai có thể nhìn thấy Hồn Đế..”
Hắn thầm nói trong lòng, may mắn là hắn quen biết Tuyết Diệc Hi, bằng không thì muốn gặp vị Hồn Đế kia, độ khó không phải nhỏ.
Lập tức, Phong Vân nhìn thời giờ, phát hiện đã qua 12h, liền bắt đầu xoát hình chiếu.
Kết quả, một thứ tốt cũng không có, toàn bộ đều là gân gà.
“Chờ mong ngày mai vậy.”
Hắn lắc đầu, bắt đầu nhập định nghỉ ngơi.
Một đêm không có chuyện gì, ngày hôm sau.
Khi Phong Vân ra khỏi chỗ ở đã thấy Tuyết Diệc Hi đứng chờ bên ngoài.
Nàng giống như lúc Phong Vân gặp gỡ, mang theo một đội hộ vệ, bất quá lúc này có nhiều thêm một người, chính là vị lão nhân Lý Thiên hôm qua đã gặp.
“Đi thôi.”
Nhìn thấy Phong Vân, Tuyết Diệc Hi nói một tiếng.
Lão nhân Lý Thiên lại nhìn Phong Vân thật kỹ, không nói thêm gì. “Vâng”
Phong Vân đi tới, gia nhập vào đoàn người.
Sau đó.
Nhóm bọn họ xuất phát đi về hướng Thiên Hi Sơn Mạch.
Thiên Hi Sơn Mạch, chính là một trong ba khu trực thuộc cứ địa Huyền Tinh, cách cứ địa khoảng vạn dặm.
Còn hai khu trực thuộc còn lại, theo thứ tự là Vực sâu Hồng Liên và Động Mãng Sơn.
Đây là nơi rèn luyện của các Võ Giả dưới Vương cấp của cứ địa Huyền Tinh, bên trong thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số bảo vật, linh thực, có thể so với một vài di tích cỡ lớn.
Cho nên là nơi các Võ Giả dưới Vương cấp hoạt động rất mạnh.
Bởi vì gần đây có chuyện phát sinh cho nên Võ Giả lui tới giảm đi rất nhiều.
Nhóm người Phong Vân cưỡi bảo khí phi hành, khoảng nửa giờ đã đến Thiên Hi Sơn Mạch.
Ngày lúc họ vừa đến, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, mọi người vô thức nhìn lại, chỉ thấy từ phương xa trùng trùng điệp điệp vô số các bóng đen đang nhanh chóng tới gần, đó là ba đội ngũ khổng lồ.
Tất cả đều cưỡi đủ loại hung thú, hoặc cao lớn hung mãnh, hoặc có hai cánh, tốc độ cực nhanh.
Nháy mắt đã đi tới phụ cận.
“Ha ha, đây không phải là tiểu công chúa Tuyết gia Tuyết Diệc Hi sao ? Tại sao trong nhà lại cam lòng đưa bông hoa trong nhà ấm như ngươi ra ngoài ?”
Một tiếng cười chói tai vang lên, tiếp theo đội ngũ khổng lồ cũng dừng lại.
Người cầm đầu đội ngũ này là một thiếu niên anh tuấn, đang cưới một con hung thú toàn thân phủ đầy lân giáp kì dị, khi nhìn Tuyết Diệc Hi, trong mắt có một tia trêu tức.
“Liên quan gì ngươi, Trịnh Phương.”
Tuyết Diệc Hi không chút khách khí trả lời.
“Ngươi…”
Vẻ mặt cuat thiếu niên anh tuấn hiện lên một chút nộ khí, ngay lúc hắn nhịn không được muốn xuất thủ, bỗng nhiên nhìn thấy Lý Thiên bên cạnh, nhất thời lặng lẽ rút cờ.
Thực lực của Lý Thiên, hắn tự nhiên biết rõ.
Bất quá, không thể động thù nhưng miệng cũng không thể nhận thua.
Lúc này hắn liền giễu cợt, “Ngay cả quản gia cũng mang theo, sợ chết như vậy, ha ha…”
Nói xong, tên Trịnh Phương này liền đem theo đội ngũ rời đi, không cho Tuyết Diệc Hi có cơ hội mở miệng.
“Người này…”
Tuyết Diệc Hi nghiến chặt răng, bàn tay cũng tạo thành nắm đấm, hiển nhiên là bị tức không nhẹ.
Phong Vân thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, tình huống này hắn nhìn ra là đấu tranh giữa đám trẻ, hắn tất nhiên không có hứng thú.
Bất quá, hắn lại vừa vặn đem tên Trịnh Phương này chiếu hình, thoạt nhìn cũng là đệ tử của một đại gia tộc, hình chiếu rớt xuống tất nhiên sẽ không kém.
【 hình chiếu người 】: Trịnh Phương
【 tuổi tác 】: 19 tuổi,
【 cảnh giới 】: Đại Tông Sư đại viên mãn
【 rơi xuống 】:. . . Nhân giai võ kỹ 《 Hỏa Huyền Tam Biến 》. . . võ kỹ cấp 8《 Vạn Áng Sí Liệt Chưởng 》. . . võ kỹ cấp 8《 Thiên Viêm Bộ 》. . . Công pháp hệ Hỏa cấp 8《 hư Hư Vô Viêm Quang Công 》. . . Thiên phú hệ Hỏa cấp Thự Quang. . . Hỏa chi áo nghĩa (50%). . .
“Thiên phú hệ Hỏa cấp Thự Quang, Hỏa chi áo nghĩa, cũng không tệ lắm.”
Phong Vân quét mắt một vòng, coi như thoa mãn, là một hình chiếu chất lượng tốt.
Đây chỉ là một việc nhỏ xen vào, sau đó, nhóm người bọn họ tiếp tục đi tới, hướng về bên trong sâu của Thiên Hi Sơn Mạch.
Bên này.
Trịnh Phương mang theo đội ngũ, nhanh chóng tiến lên, một dduowgf chem. Giết hung thú như vào chỗ không người.
Phốc!
Một đao chem. Chết một con hung thú cấp Lĩnh chủ, trong lòng Trịnh Phương cười lạnh: “Đây mới là rèn luyện, ả kia cơ bản chỉ là tới đây du lịch, ngươi chờ đó, sớm muộn gì cũng có một ngày ta nghiền ép ngươi.”
Tuy rằng hắn cũng là thiên phú thự cấp, nhưng so sánh với thiên phú hệ Băng của Tuyết Diệc Hi liền có sự chênh lệch, điều này khiến cho hắn không phục.
“Đi, tiếp tục xâm nhập.”
Trịnh Phương giơ chiến đao, có chút hăng hái.
Nhưng vừa lúc đó, bỗng nhiên hắn nhìn thấy từ bụi cỏ phía trước bay ra mười mấy cái bóng đen.
Điệp điệp điệp điệp điệp…
Tiếp theo, hắn liền ngạc nhiên phát hiện tất cả hộ vệ mà mình mang theo đều bị những bóng đen kia chem. Giết trong nháy mắt, máu tươi bay tứ tung, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
“Chạy trốn!”
Thấy một màn kinh hãi như vậy, không chút do dự nào, Trịnh Phương điên cuồng bỏ chạy.
“Ta, hộ vệ của ta vây mà bị chém giết trong nháy mắt, những bóng đen này là người phương nào ?”
Tim mật Trịnh Phương đều rét, trong mắt bị sợ hãi bao phủ, người đầu tiên hắn nghĩ đến là Lý Thiên, “Đúng, chỉ cần đi đến chỗ hắn, nhất định sẽ được cứu.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất